Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 498 TẠM THỜI ỔN ĐỊNH T ổng thống cũng không quá tin lời ông Phó.
Nhưng đúng là không có cách để kiểm tra thật hư chuyện hóa điên.
Hơn nữa Chương Đình cũng có thai, không thể dùng các biện pháp tra hỏi được.
Lão Lục Tử cũng đã chứng minh điều này.
“Lần này ông tình nguyện ra làm chứng, đủ để thấy ông có lòng hướng thiện.” Tổng thống nói: "Tôi cũng đã nghe Vân Đình nói về yêu cầu của ông.
Tôi đã cho người lo liệu cho số người già và trẻ em đó, những ai còn làm việc được thì sẽ được sắp xếp công việc ở nhà máy.
Sau này ông không cần phải lo cho cuộc sống của bọn họ nữa.” Câu nói của Tổng thống khiến đôi mắt vốn ảm đạm của Lão Lục Tử ánh lên chút ánh sáng.
Hắn ta khàn giọng nói: "Cảm ơn ngài Tổng thống.” “Dẫn ông ta xuống đi." Tổng thống nói.
Binh sĩ dẫn Lão Lục Tử xuống dưới.
Trong văn phòng chỉ còn lại ba người Tổng thống, Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời.
Cơ thể Tổng thống thư giãn hơn một chút: "Lần này mọi người làm không tệ, đã nhanh chóng gỡ bỏ oan ức cho bản thân.
Có điều, Vân Đình, e là lần này cậu và cha cậu sẽ khó làm lành với nhau đấy.” Giọng nói anh ta có chút gì đó tìm tòi, nghiên cứu.
Phó Vân Đình vẫn rất thản nhiên: "Tôi và ông ấy vốn có lý tưởng khác nhau, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.” Tổng thống lắng lặng nhìn Phó Vân Đình.
Một lát sau, chân mày anh ta thoáng giãn ra: "Cậu có thể nghĩ được như thế thì tôi rất an tâm.
Do tôi lo chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu thôi.” Anh ta hơi ngập ngừng rồi lại nói: "Nếu chuyện này đã liên quan đến cậu thì cậu cứ phụ trách giám sát đi.
Nhất định phải mau chóng xây xong cầu hộ thành, bên cạnh đó phải trấn an người dân, đừng để mâu thuẫn lớn hơn xảy Ta" "Được." Phó Vân Đình nói.
Nguyễn Tích Thời nhìn Phó Vân Đình.
Nếu Tổng thống đã giao cho Phó Vân Đình làm chuyện này thì có nghĩa là anh ta rất tin tưởng Phó Vân Đình.
Nguyễn Tích Thời nghĩ đến kiếp trước Phó Vân Đình từ Thiếu soái lên làm Đốc quân, chắc hắn trong đó cũng có sự cất nhắc của Tổng thống.
Cô đang nghĩ ngợi thì thấy Tổng thống nhìn về phía mình, nói: "Phu nhân Thiếu soái, mấy ngày trước Vân Tích có nhắc đến cô, nói gần đây cô cũng không đến tìm cô ấy.
Có phải do cô bận rộn nhiều việc lắm không, cô ấy nhớ cô lắm đấy.
Hôm nay vừa hay có thời gian, hay là cô đi gặp Vân Tích đi, cô ấy đang ở phòng nghỉ bên cạnh.” Nguyễn Tích Thời nghe ra ẩn ý của Tổng thống, chắc hẳn anh ta có chuyện muốn nói riêng với Phó Vân Đình.
Thế là cô cũng xuôi theo: "Cũng đã lâu không được gặp chị Vân Tích, vậy tôi đi gặp chị ấy ngay đây." Nồi rồi, cô nhìn Phó Vân Đình, sau đó rời khỏi văn phòng Tổng thống, đi về hướng phòng nghỉ.
Cửa phòng nghỉ không khóa.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Tiêu Vân Tích đang nằm trên ghế sa lon lật xem cái gì đó, chân mày nhíu chặt.
Nghe tiếng cửa mở, cô ấy chợt ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng lóe lên.
Nhưng khi thấy đó là Nguyễn Tích Thời, cô ấy lộ rõ vẻ mừng rỡ: "Tích Thời!” Cô ấy đứng dậy: "Em nói chuyện với lão Trịnh xong rồi?" "Ừm!" Nguyễn Tích Thời gật đầu: "Chị cũng biết chuyện này sao?" “Có chuyện gì qua được mắt chị đâu!" Tiêu Vân Tích đi đến bàn rót chén trà, sau đó quay lại đưa cho cô: "Ngồi đi." Nguyễn Tích Thời nhận trà rồi ngồi xuống.
“Ban đầu chị cũng muốn đi nghe.
Kết quả là lão Trịnh nói chuyện này liên quan đến Kinh lược sứ Phó, chị lại không chịu trách nhiệm xử lý những việc này, đi theo nghe thì không được hay, vậy nên chị chỉ có thể ở đây chờ." Tiêu Vân Tích cũng ngồi xuống, nhìn cô rồi hỏi: "Chị nghe nói mọi chuyện là do đứa em kế của em gây ra, rốt cuộc lão Trịnh xử lý thế nào?” “Kinh lược sứ Phó nói ông ta sẽ bồi thường cho những người kia, đồng thời phụ trách tu sửa cầu hộ thành.
Còn về phía Chương Đình, quân y chẩn đoán cô ta bị tâm thần, lại còn có thai nên chỉ có thể để Kinh lược sứ Phó mang về nhà trông coi chặt chẽ.” Nguyễn Tích Thời tóm tắt mọi chuyện.
“Cứ như vậy?" Tiêu Vân Tích trừng mắt: "Dễ dàng buông tha cô ta vậy sao?" “Đó cũng chỉ là cách xử lý tạm thời." Nguyễn Tích Thời thản nhiên nói: "Em sẽ không buông tha cho bọn họ như vậy.” “Vậy thì tốt rồi." Tiêu Vân Tích gật đầu: "Chị biết em không phải kiểu người dễ nhận thua như thế!” Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng cười.
Cô cúi đầu nhấp một ngụm trà: "Lúc nãy chị đang xem gì thế, em thấy sắc mặt chị không được tốt cho lắm.” “Còn không phải mấy chuyện bực mình kia sao." Nhắc tới việc này, Tiêu Vân Tích lại không nhịn được mà thở dài: "Chắc em cũng biết trước đó thành Lê nội loạn đúng không.
Lúc đó chị và lão Trịnh đến đó trấn giữ, khó khăn lắm mới dẹp yên được, kết quả bọn chị lại phát hiện không ít gián điệp còn trà trộn bên trong.
Bọn người Pháp đó bề ngoài thì muốn hợp tác, thật ra sau lưng chỉ chăm chăm giở trò.
Đúng rồi, không phải lần đó Thiếu soái Phó nhà em cũng đi sao, lão Trịnh còn khen cậu ấy đó.” Nguyễn Tích Thời cũng biết việc này, cô gật đầu: "Vâng, em có nghe anh ấy kế." Cô ngập ngừng: "Nhưng phía thành Lê bây giờ đã ổn định chưa?” “Nội loạn thì đã lắng lại nhưng vẫn còn một ít người Pháp trà trộn ở đó, khó mà phát hiện.
Một số gián điệp còn đi từ thành Lê đến thành Vân, sau đó ở lại thành Vân để truyền tin tức giữa hai bên." Tiêu Vân Tích nói: "Lính của chị vẫn luôn điều tra chuyện đó, mấy hôm trước họ gửi điện báo nói đã có đầu mối nhưng mấy ngày nay lại không có tin tức gì.
Chị thấy bất an nên phái thêm người đi điều tra, sau đó biết được số đặc công trước kia đều đã chết." Chẳng trách vừa nãy sắc mặt Tiêu Vân Tích lại không tốt.
Sắc mặt Nguyễn Tích Thời cũng trầm xuống: "Nếu vậy thì rõ ràng ở thành Vân đang có một thế lực khác, chúng vẫn luôn chầu chực để diệt trừ người của chúng ta" Ánh mắt Tiêu Vân Tích hơi tối lại, cô ấy lại quay đầu nhìn về phía điện báo trên bàn trà.
“Chỉ sợ thành Vân không được yên bình bao lâu nữa.” x..
Ông Phó dẫn theo Chương Đình về nhà họ Phó, sau đó dẫn Chương Đình vào thẳng biệt viện.
Vừa vào nhà, Chương Đình đã không giấu được vẻ đắc ý muốn tranh công.
Cô ta nói với ông Phó: "Lão gia, biểu hiện của em không tệ chứ, ngay cả quân y esgbilbal “Đó là do cô đang mang thai nên người ta mới không dám đụng chạm nhiều.” Sắc mặt ông Phó vẫn rất khó coi: "Nếu họ kiểm tra thật thì e là cô không giấu nổi đâu." “Em mặc kệ, ít nhất thì Tổng thống cũng không bắt giam em!" Chương Đình vẫn suy nghĩ rất đơn giản: "Lần này là do em xui xẻo, không đốt sạch tấm bùa kia nên mới để Nguyễn Tích Thời tìm được bằng chứng, để lần sau...” “Cô còn muốn có lần sau?" Ông Phó nghiêm nghị ngắt lời cô ta.
Chương Đình bị dọa đến mức co rụt người lại.
Trông thấy cơn giận dữ của ông Phó, cô ta mới ý thức được mình nói sai rồi lắp bắp sửa lời: "Không phải, em không có ý đó đâu!
Lão gia, sau này em tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy nữa!" Giọng cô ta mềm mại, hơn nữa còn nũng nịu giữ chặt cánh tay ông Phó: "Lão gia, anh nể tình lần này không gây ra họa lớn, cũng không có gì mất mặt mà tha thứ cho em đi." “Không gây ra họa lớn?" Sắc mặt ông Phó lại càng tối đi: "Mấy trăm mạng người mà trong mắt cô lại không có gì to tát?” “Em...
Đúng là Chương Đình không thèm để ý đến tính mạng những người đó.
Đối với cô ta mà nói, chỉ cần đạt được mục đích thì có người chết cũng có sao đâu!
Ông Phó nhìn cô ta, hít một hơi thật sâu rồi mới híp mắt, trầm giọng hỏi: "Tại sao cô lại biết rõ chuyện của thiên sư Trương?” Ông ta chưa bao giờ nói với Chương Đình chuyện liên quan đến thiên sư Trương.
Cô ta biết được thông tin từ đâu để lên kế hoạch chứ?