Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 492 GIẾT HỌ hương Đình ngồi trên xe đến gần khu vực bờ sông hộ thành nhưng xe không thể tiếp tục tiến vào.
“Người đông quá!” Tài xế nói: "Hay bà hai quay về đi?” Đã đến rồi, sao có thể quay về được.
Huống chỉ, chỉ nghĩ đến việc tận mắt thấy Nguyễn Tích Thời quỳ xuống cầu xin tha thứ trước đám đông, Chương Đình đã thấy phấn khích vô cùng.
Cô ta nhìn đám đông chen chúc bên ngoài, nghiến răng nói: “Dừng ở đây đi, tôi tự đi bộ vào.” Nói xong, không đợi tài xế lên tiếng, cô ta đã xuống xe.
Người hầu bên cạnh cũng vội vã xuống theo: “Bà hai, thế này nguy hiểm quá, bà còn đang mang thai, lỡ xảy ra chuyện thì sao?” “Miệng quạ đen!” Chương Đình mắng lớn.
Hiện giờ thân thể nặng nề, tâm trạng bực bội, cộng thêm tiếng người ồn ào càng khiến cô ta thêm khó chịu.
Nghe người hầu lắm nhảm bên tai, Chương Đình càng thêm giận dữ.
Người hầu lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào.
Chương Đình ôm bụng, chen lách hai bước nhưng không tài nào tiến lên được.
Nhìn thấy người hầu vẫn đứng đó không nói gì, cô ta nổi giận: “Đồ ngu, đứng đó làm gì, còn không mau giúp tôi mở đường!
Nói với đám dân đen này, tôi là bà hai của Kinh lược sứ Phó.
Nếu không mau tránh ra, lỡ động đến đứa con trong bụng tôi, coi chừng lão gia không để yên cho chúng!” “Nhưng mà...” Người hầu nghe vậy giật mình, do dự nói: “Lão gia từng dặn, ra ngoài không được quá phô trương...” “Lắm lời!” Chương Đình vung tay tát mạnh vào mặt người hầu: “Còn không mau đi đi à, nếu làm tôi lỡ mất trò hay, đừng trách tôi không nể tình!” Người hầu bị đánh đến choáng váng, lảo đảo một bước.
Không dám phản kháng, cô ấy vàng ôm mặt đi lên mở đường: “Xin lỗi, xin nhường đường cho bà hai nhà tôi, xin nhường đường...” “Cô là ai mà chen lấn thế?” Gó người không hài lòng, lớn tiếng: “Không thấy phía trước cũng đông người sao?” “Thật ngại quá, bà hai nhà tôi...
Bà ấy đang mang thai, thật sự không tiện chen lấn” Người hầu thật thà, không dám nói đến thân phận của Kinh lược sứ Phó, chỉ biết cười gượng giải thích.
“Đang mang thai mà còn đến đây hóng hớt Àà?” Người phía trước quay đầu nhìn, thấy Chương Đình bụng bầu to mới giật mình, vội tránh sang bên: “Có cần thiết không, nhỡ động đến bụng thì lại đổ tội lên đầu tôi!” Người hầu nghe vậy đỏ bừng mặt, lúng túng không biết nói gì.
Chương Đình không nghe rõ người hầu đã nói gì, chỉ nghĩ người kia sợ thân phận bà hai của cô ta, trong lòng đắc ý, tay ôm bụng tiếp tục tiến lên.
“Rắc”” Ngay lúc cô ta vừa bước đến dưới một gốc cây lớn, một cành cây to phía trên đột nhiên phát ra âm thanh rồi gãy và rơi xuống đầu cô ta!
ÁP Có người nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu nhìn lên, sau đó sợ hãi hét lớn, lùi nhanh ra sau.
Nhưng Chương Đình chỉ mải nhìn về phía trước, cố chen vào đám đông.
Đến khi nghe tiếng hét, cô ta mới ngẩng đầu lên thì đã quá muộn.
Cành cây to bằng hai cánh tay rơi thẳng xuống đầu cô ta!
Phản xạ nhanh hơn suy nghĩ, Chương Đình vung tay mạnh, lá bùa từ trong tay áo bay ra, đập vào cành cây rơi xuống.
“Vút” Cành cây to như bị lưỡi dao sắc bén chém qua, đứt thành hai đoạn ngay trên đầu Chương Đình, rơi "bịch" xuống đất.
Đám đông xung quanh hoảng hốt, chen nhau tránh xa.
Một lúc sau, mọi người xung quanh đều lùi lại, để lộ ra một khoảng trống với Chương Đình ở trung tâm.
Người hầu sợ đến mức lấy tay che miệng.
Trong lúc mọi người vẫn chưa hết kinh hãi, có người lên tiếng: “Trời ơi, nguy hiểm quá!” “Chỉ chút nữa là trúng người rồi!” “Người phụ nữ này còn đang mang thai, nếu bị trúng thì là một xác hai mạng!” “Quả thật là cô ấy quá may mắn” Khi mọi người đang xì xào bàn tán, từ phía sau đám đông vang lên một giọng nói: “Vị phu nhân này quả thật rất may mắn” Ngay sau lời nói, một nhóm binh lính tiến lên, hô lớn: “Tránh ra, tránh ra!” Dân chúng vội vàng dạt sang hai bên, nhường đường.
Đám binh lính mở một lối đi thẳng tới trước mặt Chương Đình.
Chương Đình ôm bụng, ngước nhìn thấy Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời từ trong đám binh lính bước ra.
Ánh mắt lạnh lùng của Phó Vân Đình rơi trên khuôn mặt Chương Đình, ánh nhìn ấy khiến cô ta bất giác rùng mình.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta lấy lại vẻ bình tĩnh, đứng thẳng lưng.
“Vân Đình, chị à..” Cô ta nhếch môi cười nhạt: "Nghe nói hôm nay hai người định tuyên bố công khai điều gì đó, tôi đặc biệt đến góp vui.
Hai người sẽ không phiền chứ?” “Đương nhiên không” Nguyễn Tích Thời lên tiếng, ánh mắt cô dừng lại trên cành cây bị gãy nằm dưới đất, thoáng hiện lên vẻ ranh mãnh.
“Hơn nữa, hôm nay, cô mới là nhân vật chính.
Cô nhất định phải có mặt” Nghe vậy, Chương Đình thoáng sững người.
“Ý chị là gì?” Cô ta nghi hoặc nhìn Nguyễn Tích Thời.
“Chuyện này liên quan gì đến tôi?” “Ban đầu tôi còn chưa chắc..” Nguyễn Tích Thời nói, ánh mắt hướng về phía cành cây gãy trước mặt Chương Đình: “Nhưng bây giờ thì đã chắc chắn rồi” Giọng nói của cô bỗng lạnh hẳn, mang theo uy lực khiến người khác không dám cãi lại: “Hai sự việc gần đây đều là do cô gây ra!” Mọi người xung quanh nghe xong đều sửng sốt, rồi lập tức ồn ào bàn tán.
Phu nhân Thiếu soái đang nói gì vậy?
Chương Đình cũng hoàn toàn ngơ ngác.
Cô ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong sáng của Nguyễn Tích Thời, đôi mắt như thể xuyên thấu tâm can cô ta.
Trong lòng Chương Đình dâng lên một cảm giác bất an và sợ hãi không rõ lý do, cô ta theo phản xạ lùi lại một bước.
“Rắc”” Gót chân cô ta đạp lên nửa cành cây còn lại.
Tiếng động khiến dân chúng bừng tính.
Có người lên tiếng hỏi: “Phu nhân Thiếu soái, ý của cô là gì?
Hai chuyện đó chẳng lẽ không phải là do trời phạt sao?” “Đúng vậy, liên quan gì đến vị phu nhân này?” Nghe có người đứng về phía mình, Chương Đình dần lấy lại bình tĩnh, lập tức bày ra vẻ mặt không thể tin được: “Đúng vậy, chị à, chị nói vậy là có ý gì?
Tôi biết chị luôn không thích tôi, nhưng chuyện các người đắc tội Quan Âm Bồ Tát là điều ai cũng thấy.
Nay Quan Âm Bồ Tát giáng tội, sao chị có thể đổ lỗi cho tôi được?” Khuôn mặt cô ta đầy vẻ oan ức và đau khổ như thế mình đang chịu nỗi oan to lớn.
Nghe Chương Đình nói, một vài người từng có mặt tại chùa Quan Âm hôm đó cũng lên tiếng: “Đúng vậy, chúng tôi tận mắt chứng kiến các người làm vỡ đèn trường minh và bàn thờ cúng, đắc tội Quan Âm Bồ Tát, nếu không sao lại xảy Ta những chuyện như thế này?” “Đúng vậy, tôi cũng thấy!” Chương Đình nghe thấy nhiều người chỉ trích Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình, trong lòng hả hê nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ đáng thương, nhỏ nhẹ nói: “Tôi biết đã có nhiều người thiệt mạng, chị chắc hẳn cũng rất đau lòng.
Nếu có thể, tôi thật sự sẵn lòng gánh vác mọi trách nhiệm thay chị.
Nhưng giờ tôi đang mang thai, bất lực mà thôi...
Nên tôi khuyên chị và Vân Đình hãy nhận lỗi đi.
Quan Âm Bồ Tát vốn nhân từ, chỉ cần các người thành tâm nhận lỗi, chắc chắn sẽ được tha thứ” Cô ta ngừng lại, nhìn thoáng qua biểu cảm của đám đông, rồi nhấn mạnh: “Nếu cứ tiếp tục như thế này, e rằng Quan Âm Bồ Tát nổi giận, khi đó sẽ giáng thêm nhiều tội phạt hơn nữa!” Nghe đến đây, sắc mặt dân chúng xung quanh lập tức biến đối.
“Các người định tuyên bố gì công khai?
Có phải định đổ lỗi cho người khác không?” “Rõ ràng là các người làm, sao có thể trách người khác?
Lại còn đổ lên đầu em gái mình đang mang thai, còn biết xấu hổ không?” “Thiếu soái mà như thế này sao?
Không bảo vệ dân lại còn muốn hại chúng ta.
Còn pháp luật nữa không?” “Tội nghiệp con tôi!
Thiếu soái thì sao chứ?
Thiếu soái cũng không được phép coi mạng người như cỏ rác!
Phải giết họ để báo thù cho người thân chúng ta!” “Đúng vậy, giết họ đi!
Như thế Quan Âm Bồ Tát sẽ không giận nữa, cũng sẽ không trừng phạt chúng ta!” “Giết họ” “Giết họ” Cơn giận của đám đông ngày càng dâng cao, bất chấp sự hiện diện của binh lính, họ bắt đầu chen lấn tiến lên.