Chương 459 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 459 BÙA BÌNH AN huyện đã đến nước này, Đốc quân Cung cũng chẳng còn gì phải giấu diếm nữa.


Ông ta kể lại toàn bộ những gì mình đã điều tra được.


Mặc dù trong lúc nói, trên mặt Đốc quân Cung nhiều lần hiện lên vẻ phẫn nộ nhưng ông ta vẫn cố gắng kiềm chế, kể lại mọi chuyện một cách rõ ràng và có nh bm "Vậy ngài tìm Bành Xương là để hỏi xem chuyện của Cung Ngọc Dao có liên quan đến hắn ta không?” Phó Vân Đình nhìn Đốc quân Cung: “Thế hắn ta đã thừa nhận chưa?" “Hắn ta thừa nhận quả thực đã quen Ngọc Dao ở thành Lệ, nhưng hắn ta nói, hắn ta chỉ nhận tiền của Ngọc Dao, giúp nó làm vài việc, giữa hai người không có quan hệ riêng tư" Sắc mặt Đốc quân Cung trầm xuống: "Tôi còn đang định hỏi thêm thì hắn ta đột nhiên chết ngay trước mặt tôi.” Phó Vân Đình nhíu mày: "Ý của ngài là Bành Xương không phải do ngài giết?" Đốc quân Cung lắc đầu: "Mặc dù trong quá trình điều tra, tôi quả thật đã vô số lần muốn hắn ta chết nhưng nếu chưa nghe hắn ta chính miệng thừa nhận, tôi sẽ không ra tay." Biểu cảm trên gương mặt ông ta không giống như đang nói dối.


Phó Vân Đình trầm ngâm vài giây, sau đó tiếp tục hỏi: "Vậy ngài có thấy ai giết hắn ta không?" “Không thấy.” Trong ánh mắt Đốc quân Cung thoáng hiện lên vẻ tối tăm: "Tôi không nhìn thấy bất kỳ vũ khí nào, cũng không thấy ai ra tay, chỉ nhìn thấy Bành Xương gục xuống trước mặt tôi." “Liệu có phải người đã định tấn công ngài ra tay không?" Nguyễn Tích Thời bất chợt lên tiếng.


Đốc quân Cung liếc nhìn Nguyễn Tích Thời: "Không phải, khi ấy người đó đứng đối diện tôi, nếu hắn ta ra tay, tôi không thể nào không nhìn thấy.” Ông ta dừng lại một chút: "Huống chỉ, khi thấy Bành Xương chết, cảm xúc của người đó rất kích động, có lẽ hắn ta là bạn thân hoặc người thân của Bành Xương, sao có thể giết chết Bành Xương được?" Mặc dù trong lòng Đốc quân Cung tràn ngập phẫn nộ và nghi ngờ nhưng ông ta vẫn giữ được sự bình tĩnh, trong tình huống này, ông ta vẫn có thể phân tích đúng sai một cách lý trí.


Rõ ràng chỉ cần đổ hết tội lên đầu người đàn ông đã bỏ chạy kia là xong nhưng Đốc quân Cung lại không làm vậy.


Điểm này khiến Nguyễn Tích Thời khá khâm phục ông ta.


Không uống công cô đã đảo ngược bi kịch ở kiếp trước để cứu ông ta.


Nhưng điều đó không có nghĩa là sự nghĩ ngờ dành cho Đốc quân Cung được xóa bỏ.


Dù sao trong mắt Đốc quân Cung, Bành Xương chính là kẻ đã lừa gạt tình cảm của Cung Ngọc Dao, khiến cô ta lầm đường lạc lối.


Ông ta vẫn là người đáng nghi nhất, cũng là người muốn giết Bành Xương nhất.


Hơn nữa còn có một nghi vấn lớn.


Nguyễn Tích Thời hỏi: "Đốc quân, thất lễ hỏi một câu, ngài có biết huyền thuật không?" “Huyền thuật?" Đốc quân Cung ngẩn ra.


Ông ta nghi ngờ nhìn Nguyễn Tích Thời: "Huyền thuật chẳng phải chỉ có các huyền thuật sư mới biết dùng sao?


Tôi không phải huyền thuật sư, làm sao biết dùng huyền thuật?" “Huyền thuật sư cũng là do tu luyện mà thành, chỉ cần có linh căn, cộng thêm tu luyện là có thể sử dụng huyền thuật.” Nguyễn Tích Thời chăm chú nhìn vào mắt Đốc quân Cung.


Đốc quân Cung cũng không hề né tránh ánh mắt của cô, chỉ khẽ nhíu mày: "Dù vậy, tôi cũng chưa từng nghe nói mình có linh căn hay không, làm sao có thể tu luyện được huyền thuật gì chứ.” Ông ta nói rồi, như chợt hiểu ra: "Cô nghi ngờ tôi dùng huyền thuật để giết Bành Xương?” Đốc quân Cung là người cực kỳ thông minh, nếu không ông ta đã không thể ngồi được vào vị trí Đốc quân.


Phó Vân Đình cũng không phủ nhận, chỉ khẽ ừ một tiếng.


Đốc quân Cung nở nụ cười đầy châm biếm: "Nếu tôi có bản lĩnh này, vậy cần gì phải tốn công phái người đi điều tra mới có thể tìm được Bành Xương?” Nói rồi, ông ta nhìn thấy Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời vẫn nhìn mình, sắc mặt bỗng lạnh xuống, tay đang nắm chặt khẽ thả lỏng ra, xòe bàn tay ra trước mặt: "Vậy các vị có muốn kiểm tra một chút, xem tôi có huyền thuật gì trên người không?" Nguyễn Tích Thời mấp máy môi, đối diện với sắc mặt của Đốc quân Cung, chậm rãi nói: "Trước đó tôi cảm nhận được trên người ngài có dấu vết của huyền thuật.” Đốc quân Cung không ngờ Nguyễn Tích Thời lại nói như vậy, sững người một chút rồi đáp: "Không thể nào.” Ông ta chưa từng học huyền thuật, trên người làm sao có thể có dấu vết của huyền thuật được chứ?


“Chắc chắn cô cảm nhận nhầm rồi.” Đốc quân Cung nói.


Nguyễn Tích Thời không lên tiếng.


Cô có thiên nhãn, không phải chỉ dựa vào cảm giác, cô có thể khẳng định trên người Đốc quân Cung có âm khí.


Nhưng hiện tại, luồng âm khí đó đã biến mất khỏi người Đốc quân Cung, cũng không rõ là thật sự biến mất hay đã bị ẩn đi.


Một huyền thuật sư cao cấp hoàn toàn có thể che giấu khí tức của mình.


Tế Tế đã từng nói với Nguyễn Tích Thời điều này.


Nhưng bây giờ Đốc quân Cung không thừa nhận, bọn họ cũng không thể tùy tiện đổ tội danh lên đầu ông ta, trước mắt vẫn phải làm rõ sự việc.


Phần còn lại, Phó Vân Đình giao lại cho cảnh sát.


Khi bọn họ bước ra khỏi phòng thẩm vấn, vừa lúc nhìn thấy Phó Nhất đang mắng người: "Một người cũng không bắt được, giữ các anh lại có tác dụng gì?” Phó Vân Đình nhíu mày, bước tới: "Chưa bắt được?” Đám binh sĩ nghe giọng điệu lạnh lùng của Phó Vân Đình, vội cúi gầm đầu xuống.


Phó Nhất quay đầu lại, thấy sắc mặt của Phó Vân Đình không tốt, lập tức mồ.


hôi lạnh tuôn ra sau lưng, nhanh chóng nói: "Tôi sẽ phái thêm người đi bắt ngay.


“Nhiều người như vậy mà không bắt được một người, bây giờ hắn ta lấn trốn trong thành phố, ngay cả thân phận lẫn lai lịch cũng không biết, định bắt thế nào?" Ánh mắt của Phó Vân Đình càng thêm lạnh lẽo.


Phó Nhất nuốt một ngụm nước bọt, biết rằng lần này thiếu soái thực sự nổi giận, chỉ dám cúi đầu im lặng.


"Vân Đình." Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng giật ống tay áo anh, giọng nói dịu dàng: "Mặc dù không rõ thân phận lai lịch của người đó nhưng chúng ta đã thấy được dung mạo của hắn ta.


Dựa theo bức vẽ để tìm kiếm, chắc chắn sẽ có chút manh mối, em nghĩ nên nhanh chóng bảo họa sĩ vẽ lại chân dung, sau đó để binh sĩ chia nhau tìm.” Phó Vân Đình nhìn Nguyễn Tích Thời, thấy đôi mắt trong veo của cô nhìn mình, sự lạnh lẽo trong ánh mắt anh dần tan biến.


Anh lạnh lùng "ừ” một tiếng, liếc nhìn Phó Nhất: "Còn không mau đi?" DN Phó Nhất thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Nguyễn Tích Thời, rồi vội vã ra lệnh cho binh sĩ rời đi, sau đó quay lại báo cáo với Phó Vân Đình: "Thiếu soái, vừa rồi cảnh sát tìm được thứ này trên người thuộc hạ của Đốc quân.” Anh ta lấy ra một món đồ nhỏ từ trong ngực, hai tay dâng lên cho Phó Vân Đình.


Phó Vân Đình đưa tay nhận lấy, lật qua lật lại xem xét, đó là một tấm bùa hộ mệnh hình chữ nhật, nhỏ nhắn bình thường, mặt trước thêu hoa mai, mặt sau thêu hai chữ bình an.


"Đây là bùa bình an?" Rất nhiều người thích mang theo bùa bình an để cầu may, cũng không phải thứ gì hiếm lạ.


Phó Vân Đình nhìn đi nhìn lại, không thấy có gì đặc biệt.


Tấm bùa này cũng đã được cảnh sát tháo ra kiểm tra, bên trong không có gì, hoàn toàn trống rỗng, không giống một món đồ quan trọng.


Nguyễn Tích Thời lại nói: "Đưa tôi xem thử” Phó Vân Đình nhìn cô một cái, đưa tấm bùa bình an cho cô.


Nguyễn Tích Thời nhận lấy bùa bình an, ngón tay khẽ lướt qua bề mặt, quả nhiên cảm nhận được một chút linh khí mờ nhạt.


"Tấm bùa này có gì đặc biệt không?” Phó Vân Đình thấy biểu cảm của cô thì hỏi.


Nguyễn Tích Thời đưa lại tấm bùa bình an cho anh nói: "Đây không phải là bùa bình an thông thường, mà là một loại khí lĩnh.” “Khí linh?" Phó Nhất kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tấm bùa: "Thứ trông như đồ chơi có ở khắp nơi thế này lại là khí linh sao?" "Đây không phải loại có thể dễ dàng nhìn thấy đâu.” Nguyễn Tích Thời nói: "Mặc dù bề ngoài trông rất tầm thường không có gì lạ nhưng trên tấm bùa bình an này chứa không ít linh khí, nếu gặp phải nguy hiểm, nó có thể giúp người mang thoát được một kiếp nạn.” Ánh mắt Phó Vân Đình trầm xuống.


“Trên người của một cấp dưới, làm sao lại có được linh khí tốt như vậy?”


  • Trước
  • Sau