Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 437 RẠN NỨT HOÀN TOÀN ung quanh im lặng như tờ, chỉ có đám phóng viên ngày càng phấn khích, giơ máy ảnh lên chăm chú theo dõi họ.
Mợ Phó lại dám công khai đòi ly hôn ngay trước đám đông sao?
Tống Ngọc Sương và Cung Hân Du cũng thoáng biến sắc.
Bọn họ tức giận thay cho Nguyễn Tích Thời nhưng cũng chỉ dám nói ngoài miệng để giúp cô xả giận, không ngờ Nguyễn Tích Thời lại dứt khoát đến vậy.
Ly hôn không phải là chuyện đùa.
Hai người nhìn nhau, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Gương mặt Phó Vân Đình dần trở nên lạnh lùng.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Nguyễn Tích Thời: “Em vừa nói gì?” “Em nói, nếu anh muốn ở bên cô ta, chúng ta sẽ ly hôn” Giọng Nguyễn Tích Thời hơi run nhưng vẫn bình tĩnh nhắc lại một lần nữa.
“Chỉ vì một chút chuyện nhỏ nhặt như thế này mà em muốn ly hôn với anh à?” Phó Vân Đình cũng bị cô chọc giận.
Sắc mặt anh u ám: “Nguyễn Tích Thời, anh cho em một cơ hội, rút lại lời vừa nói” “Trong lòng em, đây không phải là chuyện nhỏ” Nguyễn Tích Thời bướng bỉnh nhìn anh.
Hơi lạnh bao trùm quanh người Phó Vân Đình.
Ánh mắt anh sắc bén, lạnh lẽo nhìn cô hồi lâu rồi mới khẽ mấp máy môi: “Đây là lời em nói, đừng hối hận” Đôi mắt Nguyễn Tích Thời đỏ hoe.
Nước mắt lưng tròng nhưng không rơi xuống, giọng cô khàn khàn: “Được” Cô quay sang nói với Tống Ngọc Sương và Cung Hân Du: “Chúng ta đi thôi.” Nói xong, cô cụp mắt xuống, bước nhanh qua bên cạnh Phó Vân Đình.
“Tích Thời!” Cung Hân Du trừng mắt nhìn Phó Vân Đình một cái rồi nhanh chóng đuối theo.
Tống Ngọc Sương cũng vội vàng bước theo.
Lúc đi ngang qua Phó Vân Đình, Tống Ngọc Sương không nhịn được mà nói: “Anh hai, anh thực sự muốn ly hôn với Tích Thời vì cô gái này à?” Cô ấy vẫn không dám tin.
Ngày thường anh hai đối xử với Tích Thời tốt đến mức cô ấy còn ghen tị.
Cô ấy từng nghĩ, giá mà mình cũng có thể tìm được một người đàn ông yêu thương mình như anh hai thì tốt biết mấy.
Nhưng không ngờ, đôi tình nhân mà cô ấy từng ngưỡng mộ nhất lại trở nên như thế này.
Ánh mắt cô ấy lướt qua Tạ Vũ Thu đang đứng bên cạnh Phó Vân Đình.
Tạ Vũ Thu quả thực rất đẹp nhưng trên đời này có rất nhiều người phụ nữ đẹp.
Những người từng thầm thương trộm nhớ Phó Vân Đình cũng không ít, vậy mà anh chưa từng liếc mắt nhìn ai, tại sao bây giờ lại để mắt đến Tạ Vũ Thu?
Tống Ngọc Sương không hiểu nổi.
Nhưng sắc mặt Phó Vân Đình chỉ có sự lạnh nhạt: “Nếu cô ấy không thể hiểu anh thì tại sao anh phải cố níu kéo?
Anh đã làm hết trách nhiệm, đây là lựa chọn của cô ấy: “Anh hai, anh!” Trên gương mặt Tống Ngọc Sương hiện lên sự thất vọng: “Anh sẽ hối hận” Đồng tử Phó Vân Đình khẽ co lại.
Anh nhìn bóng lưng của Tống Ngọc Sương đang đuổi theo, ánh mắt dần trầm xuống.
Tạ Vũ Thu bên cạnh dịu dàng nói: “Vân Đình, làm vậy có ổn thật không?
Em thấy phu nhân chỉ là hơi bướng bỉnh thôi, hay là anh đi dỗ dành cô ấy một chút đi” “Là cô ấy bướng bỉnh, liên quan gì đến tôi?” Giọng Phó Vân Đình lạnh lùng: “Nếu lần này dỗ dành, ai biết lần sau cô ấy có quá đáng hơn không?” Anh liếc nhìn Tạ Vũ Thu: “Không cần nói nữa, em còn muốn mua trang phục biểu diễn đúng không, đi thôi” “Vâng” Tạ Vũ Thu che giấu sự đắc ý trong mắt, tiếp tục theo Phó Vân Đình dạo quanh cửa hàng bách hóa.
Chuyện xảy ra trong cửa hàng bách hóa nhanh chóng lan truyền khắp các tờ báo nhỏ.
Khắp nơi đều tràn ngập tin tức về vụ hôn nhân trục trặc của Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời, thậm chí cả Tống Ngọc Sương và Cung Hân Du cũng xuất hiện trên báo.
Trên báo, Cung Hân Du trông đầy phẫn nộ, như thể muốn giết Phó Vân Đình, còn Tống Ngọc Sương thì thất vọng ra mặt.
Ông Phó cũng nhìn thấy tờ báo.
Nếu đây là một vở kịch thì diễn xuất của Cung Hân Du và Tống Ngọc Sương quả thực quá giống thật.
Nhìn dáng vẻ họ bất bình thay cho Nguyễn Tích Thời, ông ta lại càng thấy đáng tin.
Ông ta thầm cân nhắc trong lòng.
Trong bữa tối, ông ta cố ý nhắc đến chuyện này với Chương Đình: “Em và Tích Thời vốn là chị em, giờ cũng coi như là nửa bề trên, có thể khuyên nó một chút.
Việc gia đình, đừng để trở thành đề tài bàn tán khắp nơi” “Ngày mai em sẽ đến” Chương Đình ngoài mặt ngoan ngoãn đáp nhưng trong lòng thì hân hoan vô cùng.
Cơ hội chế giễu Nguyễn Tích Thời như thế này, cô ta tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Huống hồ, nếu Nguyễn Tích Thời thật sự ly hôn với Phó Vân Đình thì cô càng không có khả năng đấu lại mình, chẳng phải sẽ phải mặc cho mình nhào nặn hay sao!
Chương Đình nóng lòng không chờ nổi, sáng sớm hôm sau quay về biệt thự nhà họ Nguyễn.
Nhìn thấy tấm biến trước cửa biệt thự nhà họ Nguyễn, lòng cô ta lại dâng trào sự căm ghét.
Vừa bước vào cửa, cô ta đã nghênh ngang hỏi dì Tân: “Nguyễn Tích Thời đâu?” Dì Tân dạo này sống rất thoải mái.
Trong nhà không có bà chủ, ngay cả ông chủ cũng không ở đây.
Bà ta tuy chỉ là một vợ lẽ nhưng không cần hầu hạ ai, lại có ăn có uống, sống an nhàn sung sướng, người cũng béo lên kha khá, tính tình dần trở nên lười biếng và thẳnh thơi.
Nhìn thấy dáng vẻ của Chương Đình, bà ta cũng chẳng tức giận, chỉ quay đầu nhìn lên trên tầng, nói: “Cô chủ đang ở trong phòng mình” Lời vừa dứt, Chương Đình đã ưỡn bụng, nhanh chóng lên tầng.
Cô ta đi tới trước cửa, chẳng buồn gõ mà đẩy cửa bước vào, thấy Nguyễn Tích Thời đang ngồi trên giường, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghe thấy tiếng động, Nguyễn Tích Thời quay đầu lại, đôi mắt sưng đỏ như quả óc chó, khóc đến nỗi đỏ hoe.
Chương Đình nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô, trong lòng vô cùng hả hê, nghĩ chắc hàn piibozot ro không hàm già bo nôn dế nữ số thằng is n tưởng báo chí nói bừa, nhưng nhìn chị thế này, muốn ly hôn với Thiếu soái Phó thật rồi À?” Đôi mắt Nguyễn Tích Thời đỏ hoe, nhưng vẻ mặt lại lạnh nhạt: “Thì sao nào?
Chẳng lẽ cô tới đây là để thuyết phục à?” “Thuyết phục gì chứ, chị không phải là không biết tính khí của Thiếu soái Phó.
Chuyện anh ấy đã quyết, ai mà thay đổi được.” Chương Đình cố ý kích thích cô, thấy sắc mặt cô ngày càng tái nhợt, trong lòng càng đắc ý: "Tôi chỉ nghe chuyện này, đặc biệt đến an ủi chị thôi” Cô ta đưa tay vuốt bụng, trên mặt tràn đầy vẻ chế giễu: “Lúc đầu tôi còn nghĩ, chị và Thiếu soái Phó mặn nồng như vậy, đợi khi đứa trẻ sinh ra sẽ nhờ hai người buộc dây đỏ hộ.
Giờ xem ra chẳng còn cơ hội nữa rồi.
Nhưng đợi khi đứa trẻ ra đời, chị vẫn có thể đến uống rượu mừng, chỉ sợ đến lúc đó Thiếu soái Phó đã tái hôn, gặp mặt chị lại thấy khó xử!” Nguyễn Tích Thời đột nhiên siết chặt lòng bàn tay.
Cô muốn nói gì đó, môi khẽ mấp máy nhưng cuối cùng chẳng thốt ra lời.
Mãi lâu sau, cô mới nói: “Cô đến đây chỉ để nói những lời này thôi sao?
Vậy thì nói xong rồi, cô có thể đi được rồi.” Thấy Nguyễn Tích Thời vẫn cứng miệng, Chương Đình hừ lạnh: “Chị kiêu ngạo như vậy, trước kia còn có Thiếu soái Phó che chở, sau này chỉ có một mình, e là sẽ phải chịu thiệt thôi!” “Đó là chuyện của tôi” Nguyễn Tích Thời thản nhiên đáp.
Sắc mặt Chương Đình thay đổi, nụ cười trên môi cũng không giữ nổi nữa: “Vậy thì tôi sẽ đợi xem, chị sau này sống ra sao!” Nói xong, cô ta quay người rời đi.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Ra khỏi biệt thự nhà họ Nguyễn, cô ta dừng bước, lạnh lùng nhìn tấm biển treo trên tường.
Đợi đến khi Nguyễn Tích Thời ly hôn với Phó Vân Đình, sau này cô ta nhất định sẽ đổi tấm biển này thành biệt thự nhà họ Chương!
Chương Đình tính toán trong lòng, quay về phủ nhà họ Phó.
Ông Phó trông thấy cô ta trở về, hỏi: “Tích Thời thế nào rồi?” Sắc mặt Chương Đình thoáng biến đổi, cô ta ngồi xuống bên cạnh ông Phó, yếu đuối tựa vào lòng ông ta: “Lão gia, hôm nay em đã khuyên chị ấy, nhưng chị ấy vẫn nhất quyết muốn ly hôn với cậu hai.
Em thấy chị ấy đã chết tâm hoàn toàn rồi.
Hơn nữa, bây giờ chuyện giữa cậu hai và cô Tạ đã ầm 1 khắp nơi, em nghĩ chỉ bằng cứ thuận theo ý họ đi” Nghe lời Chương Đình nói, trong mắt ông Phó lóe vẻ lạnh lùng.
Xem ra, Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời thật sự đã rạn nứt hoàn toàn.