Chương 426 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 426 HỒN MA QUEN THUỘC M áu hòa cùng dòng nước mưa từ cửa sổ chậm rãi chảy xuôi xuống dưới.


Người không thể nhìn thấy thì sẽ không thể hiểu được giờ phút này, cảnh tượng trước mắt kinh hoàng và chấn động đến mức nào!


Nguyễn Tích Thời ngây ngẩn cả người.


Cô nhìn chằm chằm vào đám bóng ma đen kịt trước mặt, cảm nhận được đôi mắt trống rỗng ấy cứ luôn nhìn vào bên trong, mặc dù không hề có mắt nhưng lại như thể đang xuyên qua cửa kính xe, nhìn thẳng vào cô.


“Bịch, bịch, bịch!” Bàn tay nhuốm máu kia không ngừng gõ lên mặt kính.


Tài xế hoảng sợ hết nhìn trái lại nhìn phải, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh lớn đến vậy.


“Em cảm thấy nó đang cầu cứu em” Nguyễn Tích Thời chậm rãi lên tiếng: "Nó đang tìm em.” Phó Vân Đình cau mày: “Một con ma đang cầu cứu em?” Anh không thể nhìn thấy nên cũng không thể nào hiểu được rốt cuộc là tình huống như thế nào, nghe xong chỉ cảm thấy thật khó tin.


Bàn tay to lớn của anh siết chặt lấy cố tay Nguyễn Tích Thời: “Anh nghe nói có một số ma quỷ có thể mê hoặc tâm trí con người, em phải cẩn thận, đừng để nó mêhoặc.” “Gon ma yếu ớt như vậy, làm sao có thể mê hoặc lòng người chứ!” Tế Tể cười khẩy: "Tôi nghĩ con ma này chẳng qua là muốn tránh bị bắt, cho nên cố tìm đại một con người để nhập vào.


Đáng tiếc là nó lại tìm nhầm đối tượng rồi, người bên cạnh cô có sát khí nặng như vậy, phỏng chừng còn chưa kịp lên xe thì nó đã hồn phi phách tán rồi!” Nguyễn Tích Thời không lên tiếng.


Lời của Tế Tế, cô cũng không nghe lọt tai mấy.


Trong đầu cô giờ phút này toàn là hình dáng của con ma trước mắt.


Rõ ràng không thể nhìn rõ khuôn mặt của nó nhưng Nguyễn Tích Thời lại cảm nhận được một sự quen thuộc mãnh liệt, cứ như thể bọn họ đã từng gặp nhau vô số lần trước đây.


“Xoẹt” Lại một luồng sáng đen chớp lên bất ngờ, lao thẳng về phía con ma kia Con ma này rõ ràng đã bắt đầu có dấu hiệu của sự tiêu tan linh hồn, nếu lần này lại bị đánh trúng, chắc chắn nó sẽ hồn phi phách tán.


Nguyễn Tích Thời phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ của chính mình, cảm giác quen thuộc mãnh liệt này thúc đấy cô rút tay ra, mở cửa xe.


“Phá” Cô quát khẽ một tiếng, tay vung lên, nhanh chóng vẽ bùa trên không trung, hướng về phía luồng sáng đen kia.


Ánh sáng vàng và ánh sáng đen va chạm giữa không trung, trong nháy mắt tỏa Ta xung quanh như pháo hoa.


“Lên xe!” Giọng cô vang lên trong trẻo.


Con ma kia lập tức lao vào trong xe nhưng rồi nó bỗng nhiên hét lên một tiếng, cả cơ thể bốc lên làn khói mỏng.


“Trên người tên họ Phó kia có sát khí quá nặng nề, dù cho con ma này có vào đây thì cũng khó mà sống sót nổi.” Tế Tể lên tiếng nói: “Theo ý ông đây, cô nên bỏ qua việc cứu nó thì hơn” Nguyễn Tích Thời nhíu chặt hàng mày, lại nhìn về phía con ma đang bốc lên làn khói mỏng manh, càng lúc càng trở nên mờ nhạt, lập tức quyết định xuống xe.


“Em làm gì vậy?” Phó Vân Đình nắm lấy cánh tay cô, trầm giọng hỏi.


“Em vừa mới cứu con ma đó, nhưng vì trên người anh tỏa ra sát khí quá nặng, nó không thể vào đây được.” Nguyễn Tích Thời lại nhìn thấy một luồng sáng đen đang lao thẳng về phía họ, ngón tay cô nhanh chóng vẽ một đường trên không trung, lại lần nữa hóa giải luồng sáng đen đó: “Nếu để nó một mình ở ngoài kia, chẳng bao lâu nữa sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán!” Nguyễn Tích Thời nói với giọng gấp gáp, Phó Vân Đình nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, ngay sau đó buông tay cô ra nói: “Bên ngoài đang mưa, để anh xuống xe cho.” Anh vừa dứt lời, chưa kịp để Nguyễn Tích Thời kịp phản ứng lại, anh đã mở cửa xe và bước ra ngoài.


“Anh..” Lời của Nguyễn Tích Thời bị tiếng đóng cửa cắt ngang.


Cô chưa kịp thốt thêm lời nào, vội vàng quay sang nói với con ma kia: “Mày mau vào đi!” Dường như con ma hiểu được lời cô nói, nhanh chóng bay vào trong.


Trong nháy mắt, ba luồng sáng đen mạnh mẽ lao vút về phía bọn họ như thể chúng quyết tâm phải tiêu diệt con ma này ngay lập tức!


Sắc mặt Nguyễn Tích Thời trở nên nghiêm nghị, nhanh chóng niệm chú kim quang.


Chú kim quang bao phủ xung quanh họ một lớp ánh sáng vàng rực rỡ, ngăn cách ba luồng sáng đen bên ngoài.


Nhân lúc ba luồng sáng đen tan biến, Nguyễn Tích Thời nhanh chóng đóng sầm cửa xe lại.


“Không sao rồi” Nguyễn Tích Thời nhẹ giọng trấn an, ánh mắt dừng lại trên hồn ma đang dần trở nên mờ nhạt: "Ở đây rất an toàn.” Cô lại nhanh chóng vẽ thêm một chú kim quang, bao phủ toàn bộ thân xe, sau đó mới quay đầu nhìn sang phía bên kia.


Cô nhìn thấy tài xế đang quay lại từ chỗ Phó Vân Đình, trong tay Phó Vân Đình giờ đây cầm thêm một chiếc ô đã mở, có lẽ là tài xế đã xuống xe và đưa cho anh.


Tài xế lên xe, thấy Nguyễn Tích Thời vẫn đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Phu nhân đừng lo lắng, Thiếu soái đã nói lát nữa sẽ có người đến đón anh ấy.


Tôi đưa phu nhân về trước nhé!” Nguyễn Tích Thời cúi đầu nhìn con ma trong lòng.


Bộ dạng của con ma này đã yếu ớt đến mức chỉ còn lại hơi thở thoi thóp, bây giờ e rằng nửa câu cũng không hỏi được.


Việc cấp bách lúc này chính là phải cứu sống con ma này trước, nếu không chẳng phải cô đã uổng công cứu nó hay sao.


“Được.


Nguyễn Tích Thời nói.


Cô nhanh chóng quay đầu, liếc mắt nhìn về phía Phó Vân Đình, nhìn thấy Phó Vân Đình đã tiến đến gần bốt điện thoại, chắc là liên lạc với người khác đến đón anh.


Anh là Thiếu soái, không đến nỗi không có cách nào về nhà.


Hơn nữa, mục tiêu của người kia rõ ràng là con ma mà cô đang giữ trong lòng, với việc Phó Vân Đình đi cùng bọn họ, nói không chừng còn nguy hiểm hơn.


Nguyễn Tích Thời cảm thấy an tâm hơn, quay đầu lại, giọng nói rõ ràng và quyết đoán: “Đi thôi.” Cô ngừng lại, rồi bổ sung thêm một câu: “Làm phiền ông lái nhanh một chút” Tài xế: “.” Đột nhiên có chút đồng cảm với Thiếu soái là sao nhỉ.


Phó Vân Đình vừa bước ra khỏi bốt điện thoại, lập tức nhìn thấy chiếc xe lao vút đi, chỉ để lại một làn khói xe mỏng manh, lãng đãng bay tản mác trong không trung.


Phó Vân Đình khựng lại, sau đó nheo mắt.


Không ngờ cô nhóc này lại thật sự không lưu luyến anh một chút nào.


Anh cầm chiếc ô, đứng giữa cơn mưa, dáng người cao ráo như thể một phong cảnh đẹp.


Phó Nhất nhận được cuộc gọi, lập tức lái xe đến ngay, vừa lúc bắt gặp cảnh một người phụ nữ đang tiến lại bắt chuyện với Phó Vân Đình: “Xin hỏi anh này, không biết vì sao anh lại đứng một mình dưới mưa như vậy, có phải đang đợi ai không?


Tôi khá quen thuộc với thành Vân, nếu anh cần giúp đỡ gì, tôi rất sẵn lòng hỗ trợ” Phó Vân Đình nhìn cô ta, đôi môi mỏng khẽ mở, không chút lưu tình nói: “Cút” Người phụ nữ đó lập tức bật khóc.


Nhìn thấy vẻ mặt Phó Vân Đình càng lúc càng tỏ ra không kiên nhẫn, Phó Nhất lo lắng rằng anh nhất thời không nhịn được ra tay, vội vàng lái xe đến chỗ anh: “Nhị gia!” Phó Vân Đình thấy xe đã đến, không thèm liếc nhìn người phụ nữ kia lấy một cái đã lên xe.


“Không ngờ Nhị gia đã kết hôn rồi nhưng vẫn rất được phụ nữ yêu thích giống iu dayl phó Nano) không km ch.


dc bận NI vừn Tồi anh nói chuyện như vậy thật sự quá làm tổn thương tấm lòng của người ta rồi” Phó Vân Đình lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta: “Nếu cậu thích thì có thể xuống xe xin thông tin liên lạc ngay bây giờ, tôi tự lái xe về.” “Đừng mà Nhị gia, tôi sai rồi!” Phó Nhất hoảng hốt, sợ Nhị gia thật sự sẽ bỏ anh ta lại bên ngoài, vội vàng cầu xin: "Tôi không có một chút hứng thú nào cả, tôi chỉ muốn đưa Nhị gia về nhà bình an thôi!” Phó Vân Đình cười lạnh một tiếng.


Phó Nhất ngậm miệng lại, một lúc sau, lại không nhịn được cứ lén nhìn vào gương chiếu hậu.


Phó Vân Đình cảm nhận được ánh mắt anh ta không ngừng liếc nhìn mình, nhướn mày nói: “Muốn nói gì thì nói.” Phó Nhất nghe Phó Vân Đình nói như vậy, lập tức mở miệng nói: “Nhị gia, không phải anh đi cùng phu nhân sao, phu nhân đi đâu rồi?” Hơn nữa không chỉ phu nhân biến mất, tại sao cả xe cũng không thấy đâu?


Vừa rồi trong điện thoại, Phó Vân Đình chỉ đơn giản yêu cầu anh ta nhanh chóng lái xe đến đón, không nói thêm bất kỳ gì khác.


Phó Nhất tràn đầy lòng tò mò.


Anh ta vừa mới hỏi xong, lập tức nhận ra sắc mặt Phó Vân Đình chuyển đen lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.


  • Trước
  • Sau