Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 288 DU DU LẠI XÂY RA CHUYỆN à cụ Trịnh từ trước đến nay chưa từng đưa mắt nhìn phu nhân Tổng tư B lệnh, cuối cùng cũng liếc nhìn bà ta một cái.
Nhận được sự "khích lệ”, phu nhân Tổng tư lệnh càng nói một cách kích động hơn: "Trước khi kết hôn, nó muốn làm loạn như thế nào cũng được, nhưng hiện tại đã kết hôn rồi, phải biết tuân thủ nghiêm ngặt bốn phận chứ, vậy mà nó vẫn cứ như thế, làm sao chị có thể không lo lắng được?” “Tích Thời cũng coi như là ngoan ngoãn rồi.” Bà Tống không thích phu nhân Tổng tư lệnh nói về Nguyễn Tích Thời như vậy, không nhịn được phải biện hộ cho Nguyễn Tích Thời vài câu.
“Nếu thật sự ngoan ngoãn, tại sao lại chạy đi tập bắn súng, rồi còn dấn thân vào rừng sâu để săn sài lang hổ báo gì đó?" Phu nhân Tổng tư lệnh nhíu mày.
không hài lòng: “Hơn nữa, nó đã kết hôn rồi, lẽ ra nên ở nhà an phận chăm sóc gia đình, vậy mà nó vẫn muốn đi học, theo đuổi những tư tưởng tiên tiến gì đó, rốt cuộc nó định làm gì?” “Con bé còn chưa tốt nghiệp mà, đương nhiên phải đi học chứ.” Bà Tống nói.
“Nhưng nó đã kết hôn rồi, nào có ai lấy chồng rồi mà còn chạy đi học, lộ mặt ra ngoài như thế không?
Vậy còn biết quản lý gia đình không, còn sinh con đẻ cái nữa không?” Phu nhân Tổng tư lệnh hỏi vặn lại.
Nói xong bà ta lại quay sang bà cụ Trịnh: "May mà mợ Trịnh đã tốt nghiệp rồi, nếu không, e rằng cụ chủ còn phải đau đầu hơn cả tôi!” "Tốt nghiệp rồi cũng chẳng an phận." Bà cụ Trịnh cuối cùng cũng đáp lời phu nhân Tổng tư lệnh: “Đều như nhau cả thôi.” “Dù sao cũng đã sinh con rồi, không giống như con dâu nhà tôi, ngay cả con cái cũng chưa có.” Phu nhân Tổng tư lệnh thở dài nói: “Trước đây tôi thấy nó thích Du Du, suốt ngày dẫn Du Du đi chơi, còn thử thăm dò ý của nó mấy lần, nhưng nó đều nói hiện tại chưa có ý định này.” Nghe phu nhân Tổng tư lệnh nói Nguyễn Tích Thời thích Du Du, còn suốt ngày dẫn Du Du đi chơi, sắc mặt bà cụ Trịnh càng trầm xuống.
Lần này bà cụ đến đây là muốn đón Du Du về nhà, nếu không phải con trai bà cụ nói hiện tại Du Du vẫn chưa lấy lại ký ức, ép buộc đưa về có thể sẽ có ảnh hưởng không tốt, lúc này bà cụ mới miễn cưỡng để Du Du ở lại.
Kết quả không ngờ, người mà Du Du gọi là mẹ - Nguyễn Tích Thời, lại là một người còn không đứng đắn hơn cả Tiêu Vân Tích!
Nếu để Nguyễn Tích Thời dẫn dắt Du Du thêm một thời gian nữa, không biết cô sẽ dạy hư Du Du đến mức nào?
Bà cụ Trịnh nhìn chằm chằm vào chỗ cửa ra vào, nơi họ vừa rời đi, nhớ đến cảnh Du Du hào hứng nắm tay Nguyễn Tích Thời, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Không được, không thể để Du Du tiếp tục ở lại đây nữa.
Đợi đưa về, bà cụ sẽ tự mình dạy dỗ Du Du!
Bà cụ Trịnh đã quyết định.
Bà cụ lập tức cho người đóng gói hành lý.
Nhưng bà cụ không nói cho Tiêu Vân Tích biết chuyện này, bà cụ hiểu tính tình con dâu nhà mình.
Nếu nói cho Tiêu Vân Tích biết, Tiêu Vân Tích sẽ không để bà cụ đưa Du Du đi một cách dễ dàng như vậy.
Vì vậy, bà cụ cho người mang hành lý ra ngoài trước vào buổi chiều, sau đó chờ đến khi Tiêu Vân Tích đi tắm, bà cụ đến phòng tìm Du Du.
“Du Du, bà nội muốn đi mua một thứ nhưng không quen thuộc nơi này lắm, không biết đường, cháu dẫn bà nội đi cùng được không?” Bà cụ Trịnh lừa Du Du.
“Muộn thế này rồi còn đi mua đồ sao?" Du Du nhìn sắc trời ngoài cửa số, nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, bây giờ bà rất cần món đồ đó." Bà cụ Trịnh không ngại hạ thấp tư thế trước mặt cháu trai nhỏ của mình: “Cháu có thể đi cùng bà được không?” Du Du không có nghi ngờ bà cụ, đôi chân nhỏ nhắn nhảy xuống giường: "Được ạ, cháu rất quen thuộc nơi này!" Dù sao thì Tiêu Vân Tích và Tống Ngọc Sương rất thường xuyên dẫn cậu bé ra ngoài chơi.
Cậu bé dẫn bà cụ Trịnh ra khỏi cửa một cách thành thạo, đi đến ngã tư: "Bà nội, bà muốn mua gì ạ?" Xe đến đón bà cụ Trịnh đang đỗ ở bên đường.
Bà cụ Trịnh đã có kế hoạch sẵn, định trực tiếp đưa Du Du đi, khi lên tàu rồi, dù có khóc lóc om sòm cũng vô ích.
Đứa trẻ còn nhỏ, khóc xong náo loạn xong sẽ nhanh chóng quên đi thôi.
Bà cụ Trịnh đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ của Du Du, dẫn cậu bé đi về phía chiếc xe: "Thứ bà muốn mua ở bên này” Nhưng Du Du đột nhiên dừng lại.
Cậu bé quay đầu nhìn bà cụ Trịnh một cách khó hiểu: “Bà nội, không phải bà nói là không biết đường ở đây sao, tại sao lại biết thứ bà muốn mua ở đằng kia?" Bà cụ Trịnh nhất thời nghẹn lời.
Nhìn thấy vẻ mặt của bà cụ không đúng, Du Du bỗng nảy sinh cảnh giác.
Cậu bé nhíu khuôn mặt nhỏ, đột ngột giật tay ra khỏi tay bà cụ Trịnh, lùi về sau hai bước: "Có phải bà lại muốn bắt cháu đi phải không?
Bà là bà nội xấu!” “Cháu nói ai là bà nội xấu!" Nghe thấy cháu trai mình nói như vậy, trái tim bà cụ Trịnh như vỡ nát.
Nghĩ đến việc Du Du hiện giờ rất thân thiết với Nguyễn Tích Thời và cả Tiêu Vân Tích, bà cụ nổi giận đùng đùng: "Có phải mẹ cháu và cái cô Nguyễn Tích Thời kia đã nói gì với cháu không?
Du Du, bà nói cho cháu biết, bà là bà nội của cháu, bà sẽ không hại cháu đâu!" Bà cụ vừa nói vừa tiến lên hai bước, lại đưa tay ra kéo Du Du: "Cháu về nhà với bà nội đi.
Về nhà rồi, bà nội sẽ mời bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho cháu, nhất định sẽ chữa khỏi cho cháu!" Du Du lập tức rụt tay lại, quay người chạy về!
"Du Du!” Bà cụ Trịnh vội vàng đuổi theo.
Tuy rằng Du Du nhanh nhẹn nhưng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, bà cụ Trịnh vẫn còn khỏe mạnh, mắt thấy sắp bắt kịp Du Du, Du Du quá hoảng loạn đã quay sang hướng khác chạy.
Không ngờ một chiếc xe đạp vừa rẽ góc, đang chạy về phía này.
“Cần thận...” Người đi xe đạp là một chàng trai.
Con đường này là đường xuống dốc, nhìn thấy một đứa trẻ đột nhiên chạy ra, chàng trai vội vàng phanh gấp.
Tuy nhiên do quán tính, xe vẫn đang trượt xuống, đâm sầm vào người Du Du.
“Du Du xảy ra chuyện rồi!” Nguyễn Tích Thời vừa mới ăn xong bữa tối ở nhà đã lập tức nhận được điện thoại của Tống Ngọc Sương.
Không kịp hỏi kỹ, Nguyễn Tích Thời vội vàng bảo Phó Vân Đình lái xe đưa cô đến phủ Tham mưu.
Vừa bước vào cửa, cô đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Tiêu Vân Tích: "Du Du, bây giờ con cảm thấy thế nào?
Còn đau lắm không?” Nguyễn Tích Thời nhanh chóng bước vào, nhìn thấy Du Du đang co ro trên giường.
Du Du tựa vào giường, đầu được băng bó cẩn thận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
Khi nhìn thấy Nguyễn Tích Thời bước vào, đôi mắt vốn đã đỏ hoe giờ đây lại càng đỏ hơn, không kìm được òa lên khóc nức nở!
"Mẹ ơi" Nguyễn Tích Thời nghe tiếng gọi này mà lòng thắt lại, vội vàng đi đến bên giường ngồi xuống, cô bị Du Du ôm chặt lấy: "Mẹ ơi!
Mẹ ơi, con đau quá!” “Được rồi, được rồi, không đau nữa." Nguyễn Tích Thời vỗ nhẹ lưng cậu bé nói.
“Cậu đến rồi thì thật tốt quá, thằng bé cứ đòi tìm cậu mãi” Tống Ngọc Sương nói: “Cậu khám lại kỹ cho thằng bé đi" Nguyễn Tích Thời ừ một tiếng, an ủi Du Du thêm một lúc, thấy cậu bé bình tĩnh hơn một chút, mới đỡ cậu bé nằm xuống.
“Vết thương ở đầu phải không?” Nguyễn Tích Thời vừa khám vừa hỏi: “Tại sao lại bịthương?” “Là bà nội của Du Du.” Tiêu Vân Tích lạnh lùng nói: “Bà ấy muốn đưa Du Du về nhà, Du Du không chịu, khi chạy trốn thì đâm vào một chiếc xe đạp.
Chủ xe cũng bị thương, chị đã bảo cậu ta về trước rồi.” Dù sao gốc rễ vấn đề là do Du Du đột ngột chạy ra, cũng không phải lỗi của chủ xe.
“Tôi chỉ muốn đưa thằng bé về nhà." Bà cụ Trịnh không hiểu sao lại đứng ở vị trí rất xa, nghe lời Tiêu Vân Tích nói, sắc mặt của bà cụ rất khó coi: “Ai ngờ lại xảy ra chuyện này!” “Nhưng bây giờ thằng bé hoàn toàn không muốn về, nếu không phải mẹ lừa thằng bé ra ngoài, làm sao thằng bé lại nghĩ đến chuyện chạy trốn?” Tiêu Vân Tích tức giận đến mức cả người run rẩy.
“Con nít thì biết gì, tôi làm vậy là vì tốt cho thằng bé!” Bà cụ Trịnh cũng nổi giận đùng đùng, nâng cao giọng.
Một tiếng này khiến Du Du sợ hãi, lại một lần nữa chui vào trong lòng Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời vội vàng ôm lấy cậu bé.
Thấy Du Du bị mình dọa sợ, bà cụ Trịnh vô thức bước lên phía trước: "Không sao đâu Du Du...” “A!” Du Du đột nhiên hét lên: "Bà đừng lại gần!
Bà đừng lại gần!”