Chương 285 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 285 TIN TƯỞNG CÔ iang Thái Hồng nổi giận đùng đùng: "Sức khỏe của Thục Phân vẫn luôn không tốt, chỉ có thể nhờ vào những loại thuốc này để duy trì, làm sao có thể ngừng được?" “Đúng vậy." Nghe lời Giang Thái Hồng nói, bác sĩ Chu cũng phụ họa: "Bà cụ Hà uống những loại thuốc này nhiều năm nay, làm sao có thể đột nhiên ngưng được!


Bác sĩ Nguyễn, cô đừng có làm hỏng bệnh tình của bà cụ Hà!” “Tôi nói đều là sự thật” Nguyễn Tích Thời nói với giọng điệu bình tĩnh, đối mặt với sự chất vấn và nghi ngờ của họ, cô cũng không hoảng loạn chút nào: “Những loại thuốc này bề ngoài có thể tạm thời giảm bớt cơn đau của bà cụ Hà nhưng thực tế lại làm nặng thêm bệnh tình của bà ấy.


Cứ thế kéo dài thì chắc chắn sẽ gây tổn hại cho cơ thể” “Cô cứ nói quá lên!" Giang Thái Hồng vung tay áo, lạnh lùng nói: “Nhìn lại tuổi của cô đi, e rằng cô chưa học y được bao lâu, chỉ sợ cô chưa từng khám cho bao nhiêu bệnh nhân mà đã dám kết luận như vậy?" Ông ấy còn chưa dứt lời đã nghe thấy bà cụ Hà trên giường bệnh ho khan vài tiếng, nói với giọng khàn khàn: "Cô Nguyễn, vừa rồi cô nói những loại thuốc này có thể giảm bớt cơn đau của tôi.


Một khi đã như vậy, tại sao lại làm nặng thêm bệnh tình của tôi?” Nguyễn Tích Thời chuyển ánh mắt về phía bà cụ Hà, giọng nói trở nên dịu dàng: "Cháu lấy một ví dụ để bà dễ hình dung nhé!


Giả sử như bà bị thương và cháu chỉ dùng một miếng thuốc giảm đau để dán lên vết thương, dù rằng bà sẽ tạm thời không cảm thấy đau nhưng thực tế vết thương bên dưới vẫn chưa được chữa lành, nếu cứ tiếp tục sử dụng miếng thuốc giảm đau trong thời gian dài, bà sẽ dần dần quên đi rằng vết thương vẫn còn đó, vẫn chưa khỏi hẳn.


Thế nhưng theo thời gian, vết thương dưới miếng thuốc sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, có thể lở loét sâu hơn rất nhiều.


Đến một ngày nào đó khi miếng thuốc không còn tác dụng nữa thì có lẽ vết thương đã lan rộng đến tận xương tủy.


Lúc đó, có điều trị cũng đã chậm.” Lời giải thích này, bà cụ Hà đã hiểu, Giang Thái Hồng cũng hiểu.


Giang Thái Hồng nhíu mày lại.


Ông ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh của Nguyễn Tích Thời, lúc nhất thời không nói gì.


Bác sĩ Chu thì không nhịn được nữa: "Cô nói miệng nghe hay lắm nhưng đó chỉ là lời nói một chiều của cô, làm sao cô biết miếng thuốc đó không thể chữa trị vết thương của bà cụ Hà?” “Tôi nói biết là biết.” Nguyễn Tích Thời kiên quyết.


Giữa các bác sĩ Trung y có thể tranh luận nhưng rõ ràng bác sĩ Chu hoàn toàn coi thường đánh giá của cô cho nên tranh luận cũng vô ích.


Ông ta hoàn toàn không nghe cô nói.


Nguyễn Tích Thời đành phải bỏ qua ông ta, nhìn về phía bà cụ Hà: "Tình trạng hiện tại của bà vẫn chưa quá muộn, cháu có thể châm cứu cho bà, trước tiên ổn định bệnh tình của bà, sau đó bà dùng thiết bị y tế phương Tây để kiểm tra dị ứng với những loại thuốc nào, sau đó cháu sẽ kê đơn những loại thuốc mà bà không bị diứng.” Trên mặt bà cụ Hà hiện lên vẻ do dự.


“Bà cụ Hà, bà không thể nghe theo cô nhóc này nói bừa thế được!" Bác sĩ Chu thấy vẻ mặt của bà ấy, vội vàng nói: “Phương pháp điều trị khác nhau, kết quả sẽ là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.


Nếu dùng sai phương pháp thì có thể dẫn đến nguy hiểm tính mạng đấy!" Bà cụ Hà mím môi.


Bà ấy quay đầu nhìn sang Giang Thái Hồng.


Giang Thái Hồng cũng nhìn bà ấy.


Ánh mắt của ông ấy chưa từng rời khỏi bà cụ Hà.


Họ quen nhau ở viện dưỡng lão này, cả hai đều những người đã mất bạn đời, sở thích và tính cách đều hợp nhau, con cái cũng không phản đối, cho nên họ mới đến với nhau.


Mặc dù bản thân đã đến tuổi xế chiều nhưng Hà Thục Phân vẫn luôn cho rằng ít nhất họ còn có thể nắm tay nhau đi thêm chục năm nữa.


Nhưng không ngờ mới được vài năm, bà ấy đã nằm trên giường bệnh thế này.


Nếu bây giờ ra đi, bà ấy không tránh khỏi cảm thấy quá đáng tiếc.


Hơn nữa, nếu bà ấy đi, chỉ còn lại một mình Giang Thái Hồng, Hà Thục Phân không đành lòng.


Bà ấy nhìn về phía bác sĩ Chu và Nguyễn Tích Thời.


Trong khoảng thời gian này, bác sĩ Chu luôn điều trị cho bà ấy nhưng vẫn không có tiến triển gì, ngược lại bà ấy cảm thấy sức khỏe mình ngày càng tệ đi.


Những bác sĩ khác trong viện điều dưỡng cũng đưa ra ý kiến gần tương tự với bác sĩ Chu.


Giờ đây, cuối cùng cũng có người có ý kiến khác, còn nói cho bà ấy rằng bây giờ vẫn chưa muộn.


Hà Thục Phân đã bị thuyết phục.


Điều duy nhất khiến Hà Thục Phân do dự chính là Nguyễn Tích Thời còn quá trẻ, không giống như một bác sĩ có kinh nghiệm.


Hà Thục Phân nhìn Nguyễn Tích Thời.


Từ đầu đến cuối, Nguyễn Tích Thời đều rất kiên định.


Nhưng sự kiên định của cô không phải là bướng bỉnh vô lý mà là đang rất nghiêm túc nói về lý lẽ của mình.


Gó lẽ, bà ấy nên tin tưởng vào sự kiên định này, đánh cược một phen, vẫn tốt hơn là cứ thế chờ chết.


Hà Thục Phân hạ quyết tâm.


Bà ấy nói với Nguyễn Tích Thời: "Vậy thì nghe theo cô vậy” “Bà cụ Hà!" Bác sĩ Chu kêu lên.


Giang Thái Hồng cũng lộ ra vẻ mặt trầm trọng: "Không được, bà đang lấy chính mình làm thí nghiệm đấy, tôi không đồng ý!” “Tôi đã quyết định rồi." Bà cụ Hà kiên quyết.


"Thục Phân!" Giang Thái Hồng chưa nói hết câu đã bị bà cụ Hà ngắt lời.


Bà ấy nhìn về phía Giang Thái Hồng: "Ông đã hứa với tôi rằng sẽ luôn tôn trọng quyết định của tôi.


Cơ thể của tôi, tôi muốn tự mình làm chủ.” Giọng nói của bà ấy ôn hòa, bình tĩnh.


Cơ trên mặt Giang Thái Hồng giật giật hai cái, còn muốn nói gì đó nhưng đã thấy bà cụ Hà đã quay đầu nói với Nguyễn Tích Thời: "Bây giờ có thể bắt đầu được chưa?" Nguyễn Tích Thời thản nhiên liếc nhìn bác sĩ Chu và Giang Thái Hồng đang giận dữ: "Tôi cần sự yên tĩnh tuyệt đối để châm cứu, phiền mọi người ra ngoài Zm Quả thực là cuồng vọng!


Bác sĩ Chu tức điên lên.


Ông ta hành nghề y bao lâu nay nhưng vẫn chưa từng gặp chuyện như thế này bao giờ!


Bệnh nhân tin lời một cô gái nhỏ mà không tin ông ta!


Hiện giờ còn đuổi ông ta ra ngoài!


Đối với ông ta, điều này quả thực chính là một sự sỉ nhục lớn!


Ông ta tức giận đùng đùng đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.


"Vậy chúng tôi cũng ra ngoài trước." Bác sĩ Tôn nhìn Nguyễn Tích Thời, lại không yên tâm dặn dò: “Cô cẩn thận một chút.” Nói xong anh ta lại đi đến bên cạnh Giang Thái Hồng: "Ông Giang, nếu đây là quyết định của bà Hà, chúng ta hãy tôn trọng bà ấy đi." Sắc mặt của Giang Thái Hồng khó coi, nắm chặt ngón tay.


Ông ấy đối diện với ánh mắt kiên định của Hà Thục Phân, bị bác sĩ Tôn kéo đi, cứ ba bước ngoái đầu nhìn lại một lần rồi rời khỏi phòng.


Đóng cửa lại, nhìn thấy bác sĩ Chu vẫn đứng ngoài, sắc mặt ông ta âm trầm.


Nhìn thấy họ ra ngoài, ông ta lập tức nói với Giang Thái Hồng: "Ông cụ Giang, ông thật sự không ngăn cản bà ấy sao?


Tôi thấy cô nhóc này chắc chắn là lừa đáo!" "Sao lại gọi là cô nhóc, bác sĩ Nguyễn là người có thực lực đấy!” Bác sĩ Tôn không hài lòng nói.


Bác sĩ Tôn vốn dĩ không thích tính cách của bác sĩ Chu này, chỉ thấy ông ta đang bắt nạt một cô gái nhỏ, thêm vào đó anh ta đã tận mắt chứng kiến tài năng y thuật của Nguyễn Tích Thời nên không khỏi bênh vực kẻ yếu thay Nguyễn Tích Thời.


"Hừ!" Bác sĩ Chu cười lạnh: “Được thôi, nếu cậu tin tưởng cô ta như vậy, tôi muốn xem cô ta có thể chữa khỏi cho bà cụ Hà không!” Nói xong ông ta đi sang một bên.


Trong lòng ông ta tràn đầy lửa giận, thật muốn trực tiếp quay mặt bỏ đi.


Nhưng nếu bây giờ ông ta đi rồi, chẳng phải đúng như ý muốn của cô nhóc kia sao!


Ông ta đã bị một cô nhóc đuổi đi, chuyện này truyền ra ngoài, ông ta còn mặt mũi nào ở thành Vân nữa?


Ông ta nhất định phải ở đây đợi xem, xem bà cụ Hà nhẹ dạ tin lời một cô nhóc sẽ có kết cục gì.


Giang Thái Hồng chăm chú nhìn cánh cửa đóng chặt.


Chỉ cần trong phòng phát ra một chút âm thanh, ông ấy nhất định sẽ xông vào.


Nhưng theo thời gian trôi qua từng phút từng giây.


Trong phòng vẫn im lặng.


“Lâu như vậy rồi, tại sao vẫn chưa ra?" Giang Thái Hồng đang đi qua đi lại không nhịn được nói.


"Tôi thấy trước đó cô ta chỉ biết nói khoác lác, kết quả bây giờ không dám ra ngoài.” Bác sĩ Chu lạnh lùng nói: “Ông cụ Giang, tôi nghĩ ông vẫn nên vào xem thử đi, đừng để đến lúc cô ta châm sai huyệt, ngược lại làm hại bà cụ Hà!” Giang Thái Hồng dừng bước chân.


Ông ta vừa nói vậy, trong lòng Giang Thái Hồng càng thêm lo lắng.


Ông ấy vốn đã không thích Nguyễn Tích Thời, chỉ vì Hà Thục Phân kiên trì nên ông ấy không còn cách nào khác.


Nhưng hiện giờ nghe lời bác sĩ Chu nói, ông ấy lại bắt đầu hối hận.


Dù thế nào ông ấy cũng nên kiên quyết, mặc kệ Thục Phân có oán trách ông ấy vì điều đó.


Trong lòng ông ấy nôn nóng khó chịu, thực sự không chịu nổi nữa, bước nhanh đến cửa phòng, đưa tay định mở cửa.


  • Trước
  • Sau