Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 259 LẠY BÀI VỊ LẠ] nh hai, như vậy không hợp với quy tắc đâu...” Tống Ngọc Sương vội nói.
Phó Vân Đình hoàn toàn không quan tâm quy tắc gì cả.
“Anh đã nóng lòng muốn được bái đường cùng em lắm rồi." Giọng của Phó Vân Đình trầm ấm, thì thầm bên tai Nguyễn Tích Thời: "Nên những lời này, để sau này từ từ nói với em." Gương mặt Nguyễn Tích Thời đỏ bừng như máu muốn nhỏ ra, trông như đóa hoa đang nở rộ vào mùa xuân, mang vẻ đẹp yêu kiều quyến rũ.
Anh bế cô bước nhanh ra khỏi biệt thự nhà họ Chương.
“Ôi, chú rể bế cô dâu rồi kìa!" “Đúng là trai tài gái sắc!” Xung quanh vang lên những tiếng reo hò.
Nguyễn Tích Thời ngượng ngùng ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài.
Cô chỉ liếc nhìn mà cũng không khỏi kinh ngạc.
Bên ngoài là một cảnh tượng vô cùng hoành tráng, xe cộ xếp thành hàng từ cổng biệt thự nhà họ Chương kéo dài đến tận cuối đường, không thể đếm nổi có bao nhiêu chiếc.
Quanh xe là binh sĩ, nối dài không dứt, vô cùng ấn tượng.
Phía sau là của hồi môn của Nguyễn Tích Thời được người khiêng theo, xếp thành mấy hàng dài, có thể thấy nhà họ Chương đã thực sự dốc hết vốn liếng.
Những người hàng xóm xung quanh, người đi đường, trẻ con tò mò, đều kéo lại xem, trông thấy cảnh tượng đó mà không khỏi ngỡ ngàng.
Phó Vân Đình cũng không keo kiệt, cho người rải kẹo suốt dọc đường, thậm chí còn có lẫn những đồng tiền may mắn khiến cho ngày càng nhiều người tụ tập, nếu không nhờ có các binh sĩ mở đường thì e rằng hôm nay họ khó mà đi nổi.
Đoàn xe chầm chậm di chuyển trên đường, hướng thẳng đến Phủ Tổng tư lệnh.
Xe của Nguyễn Tích Thời dẫn đầu, khi đến cổng phủ Tổng tư lệnh, cô nhìn thấy một cậu bé đứng bên ngoài, chính là Du Du.
Du Du cầm trong tay một cái chiêng, gõ mạnh ba tiếng, rồi có người tiến đến mở cửa xe cho họ.
Nguyễn Tích Thời được Phó Vân Đình đỡ xuống xe, nhìn thấy Du Du mím chặt môi trông như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Đây là người mẹ mà cậu bé yêu thương nhất, sao lại gả cho một chú trông dữ dẫn như vậy chứ?
Hơn nữa, cậu bé cũng không nhớ nổi cha mình là ai.
Chẳng lẽ sau này cậu bé phải nhận chú dữ dẫn này làm cha sao?
Du Du hơi buồn bã.
Nguyễn Tích Thời mỉm cười, xoa đầu cậu bé: "Cảm ơn em nhé!" Rồi cô lại đưa cho cậu bé một phong bao đỏ lớn.
Đây là phong bao chuẩn bị sẵn cho người gõ chiêng, thường các đứa trẻ sẽ tranh nhau làm, và thường là trẻ con trong nhà chú rể đảm nhận, Nguyễn Tích Thời không ngờ Phó Vân Đình lại sắp xếp cho Du Du gõ chiêng.
Bà Tống đứng bên cạnh Du Du, thấy cậu bé đã nhận phong bao thì dẫn cậu đứng sang một bên.
Nguyễn Tích Thời quay đầu nhìn Phó Vân Đình.
"Anh biết em thích thằng bé này.” Phó Vân Đình hừ lạnh: "Nhưng anh thấy thằng bé chẳng vui vẻ gì” Nguyễn Tích Thời cười: "Sau này thằng bé sẽ biết anh là người ngoài lạnh trong nóng thôi.” “Thằng bé đâu phải con anh, anh chẳng bận tâm thằng bé nghĩ gì đâu.” Phó Vân Đình ôm chặt cô: “Anh chỉ quan tâm con trai chúng ta sau này nghĩ gì thôi.” "Anh lại nói nhảm!" Nguyễn Tích Thời tức giận véo tay anh.
Người anh toàn cơ bắp, Nguyễn Tích Thời véo anh như gà con gãi ngứa vậy.
Phó Vân Đình cười lớn.
“Với cái vẻ lạnh lùng của anh, con trai anh sẽ chẳng thích anh đâu." Cậu bé Du Du chen vào, lẩm bẩm.
Nguyễn Tích Thời cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Cả hai bước vào trong.
Bà cụ Chương và Chương Trấn Giang đi theo sau, dì Tân cũng đến, hiếm khi bà cụ Chương đồng ý, không vì bà ta không ra gì mà không cho đi theo, chỉ là ngồi ở chiếc xe cuối cùng.
Sau khi vào phủ Tổng tư lệnh, bà cụ Chương và Chương Trấn Giang đi đến sảnh chính trò chuyện với Tổng tư lệnh và phu nhân Tổng tư lệnh.
Nguyễn Tích Thời vào phòng trong thay một bộ váy cưới trang trọng hơn rồi cùng Phó Vân Đình mặc âu phục đi đến sánh chính.
Cha mẹ hai bên đã chuẩn bị sẵn sàng ngồi vào vị trí.
Trước tiên là phải bái đường.
Bây giờ cách làm mới phổ biến hơn, không yêu cầu đội khăn voan, quỳ ba lạy chín bái mà chỉ cần đứng cúi chào là được.
Tổng tư lệnh và phu nhân Tổng tư lệnh ngồi một bên, Chương Trấn Giang ngồi bên kia.
Bên cạnh Chương Trấn Giang còn có một chỗ trống.
Nguyễn Sơ Vận đã mất, còn Liễu Tương Tương vẫn bị giam trong sân sau, bên cạnh Chương Trấn Giang chỉ có dì Tần nhưng không thể ngồi vào vị trí đó.
Người lớn tuổi của nhà họ Chương dường như chỉ còn lại bà cụ Chương.
Bà ta không chần chừ định bước đến ngồi vào vị trí đó.
Quản gia phủ Tổng tư lệnh đột nhiên bước qua mặt bà ta.
Ông ta cầm một vật được phủ bằng vải đỏ, tiến đến trước mặt Nguyễn Tích Thời.
“Cảm ơn.” Nguyễn Tích Thời khẽ nói.
Cô nhận lấy từ tay quản gia, bước đến chỗ trống bên cạnh Chương Trấn Giang, rồi mở tấm vải đỏ.
Hóa ra là...
Một bài vị.
Mọi người có mặt đều mở to mắt kinh ngạc.
Trên bài vị ghi "Linh vị từ mẫu Nguyễn Sơ Vận”, bên cạnh là dòng chữ "Hiếu nữ Nguyễn Tích Thời hiến dâng".
Sắc mặt của Chương Trấn Giang và bà cụ Chương lập tức thay đổi.
Họ có ý gì đây?
“Vài ngày trước Tích Thời có nói với tôi, hy vọng có thể dâng bài vị của mẹ con bé khi bái đường.” Tổng tư lệnh lên tiếng: "Đứa trẻ này hiếm khi có tấm lòng hiếu thảo như vậy, tôi đồng ý ngay.
Tôi nghĩ bà Nguyễn ở trên trời cũng sẽ rất hàilòng" Tổng tư lệnh không chút che giấu khen ngợi tấm lòng hiếu thảo của Nguyễn Tích Thời.
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào: "Không ngờ vợ chưa cưới của Thiếu soái Phó lại là một người hiếu thảo như vậy.” “Đúng vậy, trước đây tôi nghe nói cô ấy từ quê lên, cứ tưởng là người thô kệch, hóa ra lại là người đẹp lòng tốt.” “Thiếu soái thật có phúc." Nguyễn Tích Thời khẽ rũ mắt xuống.
Ánh mắt cô dừng lại trên bài vị của mẹ mình, trong đôi mắt ánh lên tia sáng.
Bàn tay cô đột nhiên cảm nhận được hơi ấm, không biết từ khi nào Phó Vân Đình đã đưa tay ra, nắm lấy tay cô.
“Nhưng bài vị xuất hiện trong lễ cưới thì vẫn có phần không may mắn lắm." Bà cụ Chương không nhịn được mà lên tiếng: “Tôi là bà nội của Tích Thời, thật ra cũng có thể ngồi vào vị trí cha mẹ.” Chương Trấn Giang cũng đưa ánh mắt hy vọng.
Dù sao thì ông ta cũng không muốn bên cạnh mình có một bài vị, nó thực sự khiến ông ta cảm thấy khó chịu.
"E rằng bà không mang họ Nguyễn nên không thể thay thế được nhà họ Nguyễn đâu." Phó Vân Đình lên tiếng.
Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn thẳng vào bà cụ Chương như thể tát mạnh vào mặt bàta.
Cả sảnh chìm vào im lặng.
Mặt bà cụ Chương nóng bừng.
Câu nói của Phó Vân Đình rõ ràng là nhắc nhở bà ta, Chương Trấn Giang chỉ là con rể ở rể, và với tư cách là mẹ của một người ở rể, bà ta hoàn toàn không đủ tư cách để ngồi vào vị trí cha mẹ.
Bà ta vừa xấu hổ vừa giận dữ, chỉ muốn trùm kín mặt lại.
“Bắt đầu bái đường." Phu nhân Tổng tư lệnh lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.
Bà ta không quan tâm ai ngồi ở vị trí cha mẹ, bây giờ bà ta chỉ muốn kết thúc nhanh chóng để đi chăm sóc Phó Minh Tu.
“Nhất bái thiên địa.” Người lớn tuổi lên tiếng.
Hai người cúi chào đất trời.
“Nhị bái cao đường." Hai người cúi chào về phía cha mẹ.
Bà cụ Chương đứng ở dưới, mắt đỏ hoe vì tức giận.
Bà ta là một bậc bề trên đứng ở đây nhưng Nguyễn Tích Thời lại lạy một bài vị, còn khiến bà ta còn bị chế giễu một phen.
Bà cụ Chương như nghe thấy xung quanh có những tiếng cười nhạo mình, hai tay bà ta siết chặt.
“Phu thê giao bái." Hai vợ chồng đối diện nhau, cúi chào.
Nguyễn Tích Thời lặng lẽ ngước mắt nhìn Phó Vân Đình ở phía đối diện.
Như cảm nhận được, Phó Vân Đình cũng nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng như ráng chiều, đôi mắt long lanh sáng ngời.
Sau ba lần bái, Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình dâng trà ngọt cho cha mẹ.
Bà cụ Chương mong chờ nhìn nhưng trà ngọt này đương nhiên không dâng cho bà ta.
“Cha, mẹ.” Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình cùng nhau nói.
Tổng tư lệnh, phu nhân Tổng tư lệnh và Chương Trấn Giang đều nhận trà, uống một ngụm.
Phu nhân Tổng tư lệnh lấy ra một chiếc vòng tay đeo vào cổ tay của cô, chiếc vòng ngọc mang theo hơi ấm từ bàn tay người, nhanh chóng chuyển thành cảm giác mát lạnh: "Chúc hai vợ chồng sau này bình an, trăm năm hạnh phúc.” Nói xong bà ta còn tặng thêm một chiếc nhẫn vàng và phong bao đỏ.
Chương Trấn Giang cũng chuẩn bị sẵn phong bao lì xì.
Sau khi phát xong phong bao, nghĩ thức kết thúc, tiếp đến là tiệc cưới.
Tiệc cưới của phủ Tổng tư lệnh là tiệc cưới lớn, kéo dài ba ngày, đây là quy cách lớn nhất của một tiệc cưới, có thể thấy Tổng tư lệnh rất coi trọng Phó Vân Đình.
Nhưng Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời đều không quan tâm đến những thứ này, nhất là Phó Vân Đình, ngay cả rót rượu mời khách anh cũng tỏ ra không hứng thú, trong lòng đang rạo rực như có mèo cào, chỉ muốn ngay lập tức bế Nguyễn Tích Thời vào phòng tân hôn.
Khó khăn lắm mới nhẫn nhịn được đến khi tiệc cưới kết thúc, chưa đợi khách rời đi hết, Phó Vân Đình đã kéo Nguyễn Tích Thời vào phòng tân hôn.