Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 240 MẸ, MẸ KHÔNG CẦN DU DU NỮA Ư?
G 1ó nhẹ thoảng qua rừng cây, mơn man trên người họ.
Tai Nguyễn Tích Thời văng vẳng câu nói vừa rồi của Phó Vân Đình.
Tim cô đập thình thịch, mắt cô long lanh, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Câu nói này em đã chờ rất lâu rồi.” Từ kiếp trước, chờ đến kiếp này.
Thật sự đã chờ rất lâu rồi.
Cô nhìn vào mắt Phó Vân Đình, đôi mắt ấy từ đầu đến cuối chỉ phản chiếu hình bóng của cô.
"Em đồng ý” Cô nhón chân lên, chủ động hôn anh.
Phó Vân Đình hơi khựng lại rồi hai tay Nguyễn Tích Thời vòng lên cổ anh.
Ngay sau đó, anh giành lại quyền chủ động.
Anh ôm chặt eo cô, hôn sâu hơn.
Hơi thở của anh hòa quyện với mùi thịt nướng thơm phức, lấp đầy mọi giác quan của cô.
Khóe mắt Nguyễn Tích Thời cay cay.
Phó Vân Đình dừng lại.
Anh buông Nguyễn Tích Thời ra, nhìn cô, quả nhiên thấy khóe mắt cô đẫm lệ.
Anh dùng ngón tay thô ráp lau nước mắt cho cô, giọng khàn khàn: "Sao vậy?” Nguyễn Tích Thời hít mũi: "Không có gì, chỉ là vui quá!” Phó Vân Đình nhìn cô.
Cô trông thật sự rất hạnh phúc, mắt mày đều ánh lên ý cười, đôi mắt như chứa đựng những vì sao sáng nhất trên trời.
Môi Phó Vân Đình khẽ mấp máy.
"Auuuuu..." Tiếng sói tru vang lên từ xa, liên tiếp không dứt, rõ ràng là có cả một đàn sói.
Đàn sói đột nhiên tụ tập, chắc chắn là có chuyện gì đó.
Nguyễn Tích Thời vận dụng linh lực, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ xen lẫn trong tiếng sói tru.
“Không ổn rồi, có trẻ con!" Nguyễn Tích Thời lập tức chạy về phía tiếng sói tru.
Phó Vân Đình nhíu mày, sải bước đuổi theo Nguyễn Tích Thời.
Nhờ thính giác nhạy bén, Nguyễn Tích Thời nhanh chóng tìm thấy đàn sói.
Từ xa, cô đã thấy một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi nằm trên mặt đất, đầu bê bết máu, đang bị đàn sói bao vây.
Đàn sói đông nghịt khiến Nguyễn Tích Thời sởn da gà.
Nghe thấy tiếng động, lũ sói quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt xanh lè.
"Đoàng!” Tiếng súng nổ vang lên bên tai.
Phó Vân Đình không chút do dự giơ súng lên, một viên đạn ghim thẳng vào đầu một con sói.
"Đoàng, đoàng, đoàng!" Tiếp theo là vài tiếng súng nữa.
Những con sói lần lượt ngã xuống.
"Auuuuu..." Đàn sói tru lên giận dữ, máu và cái chết khiến chúng gần như phát điên.
Chúng không còn nhìn cậu bé nữa, mà đồng loạt quay sang tấn công Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời nhanh chóng lăn một vòng trên mặt đất, tránh được đợt tấn công của chúng.
"Đoàng!” Một con sói đang nhảy lên giữa không trung đã bị Phó Vân Đình bắn vỡ đầu, Tơi xuống đất.
Máu bắn lên người Phó Vân Đình, ánh mắt anh lạnh lẽo, sát khí đằng đằng như Diêm Vương từ địa ngục trở về.
Nguyễn Tích Thời không còn thời gian để ý đến Phó Vân Đình.
Trong lúc né tránh, cô thấy một con sói đang tiến đến gần cậu bé đang bất tỉnh.
Hầm răng sắc nhọn của nó há to chuẩn bị cắn xé cậu bé.
"Đoàng!” Sức giật của súng săn khiến Nguyễn Tích Thời rùng mình.
May mà cô nhớ lời Phó Vân Đình dặn, đã tì báng súng vào vai, ngắm thẳng vào đầu con sói, bóp cò ngay khoảnh khắc nó chuẩn bị cắn cậu bé.
Viên đạn xé gió lao đi, ghim thẳng vào đầu con sói.
Máu tươi bắn tung tóe, như mưa máu rơi xuống mặt đất.
Con sói cuối cùng cũng bị bắn hạ.
Nguyễn Tích Thời đứng tại chỗ.
Phó Vân Đình bước tới, nắm lấy tay cô đang run rấy, lấy khẩu súng săn từ tay cô: "Em không sao chứ?” Nguyễn Tích Thời lắc đầu.
Cô chỉ cảm thấy tay tê dại.
Cô nhìn cậu bé nằm trên đất, vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống.
Đầu cậu bé bê bết máu, Nguyễn Tích Thời thấy gáy cậu bé đập vào một hòn đá, có lẽ là bị ngã khi chạy trốn đàn sói.
Nguyễn Tích Thời lấy ngân châm từ trong người ra, nhanh chóng châm vào các huyệt đạo trên đầu cậu bé để cầm máu.
Ánh mắt Phó Vân Đình lại trầm trầm rơi vào quần áo của cậu bé.
Quần áo dính rất nhiều bụi bẩn nhưng vẫn có thể nhìn ra giá trị không nhỏ.
Theo Nguyễn Tích Thời châm kim, lông mi cậu bé lại động đậy, cuối cùng chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt cậu bé trong veo như đặc trưng của trẻ con, lại mang theo một tia ngây thơ, nhìn Nguyễn Tích Thời chằm chằm.
Nguyễn Tích Thời đưa tay ra vẫy vẫy trước mắt cậu: "Em có sao không?” Cậu bé chớp chớp mắt, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay Nguyễn Tích Thời, giọng nói non nớt: "Mẹ ơi!” Nguyễn Tích Thời: "?" Nguyễn Tích Thời nghi ngờ mình vì tiếng súng vừa rồi quá lớn nên bị ảo giác: “Em gọi chị là gì?" “Mẹ ơi, con đau quá!” Giọng cậu bé chuyển sang nức nở, hai tay nắm chặt tay Nguyễn Tích Thời: "Mẹ ơi, sao đầu con đau thế?” Ánh mắt Phó Vân Đình trở nên nguy hiểm, rơi vào tay cậu bé.
“Đầu em bị thương rồi.” Nguyễn Tích Thời vô thức trả lời, rồi lại kịp phản ứng, vội vàng giải thích: "Em nhận nhầm người rồi, chị không phải mẹ em.” “Mẹ ơi, con đau lắm, mẹ ôm con nhé...” Cậu bé dường như không nghe Nguyễn Tích Thời giải thích, chỉ một mực nói.
Nguyễn Tích Thời cảm thấy đau đầu.
Cô quay sang nhìn Phó Vân Đình: "Bây giờ phải làm sao?” Phó Vân Đình nhíu mày, bỗng nhiên đưa tay túm lấy cổ áo cậu bé, nhấc lên: "Tên em là gì?
Nhà ở đâu?” Nguyễn Tích Thời: ".” “Con không biết, hu hu hu, con muốn mẹ!
Mẹ ơi!" Cậu bé khóc càng thảm thiết hơn.
Nguyễn Tích Thời vội vàng cứu cậu bé ra khỏi tay Phó Vân Đình: "Nó còn đang bị thương, anh đừng thô lỗ như vậy.” "Anh thô lỗ?" Phó Vân Đình tức đến bật cười: "Em không thấy nói chuyện với thằng bé này hoàn toàn vô ích à?" “Có lẽ là do bị va vào đầu nên trí nhớ tạm thời bị rối loạn." Nguyễn Tích Thời nói xong, lại cúi xuống, kiên nhẫn nói với cậu bé: "Em còn nhớ tên mình là gì không?" Cậu bé hít hít mũi, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Con không nhớ rõ, chỉ nhớ hình như có người gọi con là...
Du Du?" “Du Du?" Nguyễn Tích Thời lặp lại: "Vậy em có nhớ nhà ở đâu không?” Du Du lắc đầu.
“Vậy người nhà em đâu?" Nguyễn Tích Thời lại hỏi.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Du Du nắm lấy tay Nguyễn Tích Thời, ngây thơ nhìn cô: "Mẹ là người nhà của Du Du mà ạ?” Nguyễn Tích Thời: ”...
Chị thật sự không phải mẹ của em.” Nghe Nguyễn Tích Thời nói, Du Du bỗng nhiên co rúm người lại, mếu máo: “Mẹ không cần Du Du nữa ư?" Nguyễn Tích Thời cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Cô giỏi đối phó với bất kỳ kẻ lừa lọc, gian xảo nào nhưng lại không giỏi đối phó với một đứa trẻ mềm mại đáng yêu, còn gọi cô là mẹ.
Im lặng một hồi, Phó Vân Đình lên tiếng trước: "Bất kể nó là ai, một đứa trẻ xuất hiện trong rừng này cũng không bình thường, trước tiên đưa nó ra ngoài rồi điều tra sau." Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.
Nguyễn Tích Thời gật đầu, lại nhìn vết thương trên đầu Du Du, nói với Phó Vân Đình: "Rừng này đi ra ngoài còn một đoạn đường khá xa, hay anh bế nó nhé?” Phó Vân Đình nhíu mày.
Anh rõ ràng không muốn lắm nhưng Nguyễn Tích Thời đã lên tiếng, Phó Vân Đình vẫn đeo súng săn lên vai, đưa tay về phía Du Du.
Ai ngờ chưa chạm vào cậu bé, Du Du đã cảnh giác ôm chặt lấy Nguyễn Tích Thời, nhìn chằm chằm Phó Vân Đình: "Chú là ai, muốn làm gì tôi và mẹ tôi?”