Chương 214 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 214 QUỲ TỪ ĐƯỜNG riệu Tự Thành khẩn cầu nhìn Nguyễn Tích Thời.


T Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ cố hết sức.” Đối với Triệu Tử Thành, mấy chữ này giống như nắm bắt được hy vọng.


“Cảm ơn cô Nguyễn” Triệu Tự Thành cảm kích nói.


Trước khi đi, ông ta đã hẹn Nguyễn Tích Thời ngày mai gặp lại.


Hôm nay quá muộn, người trong nhà đều ngủ, ông ta không muốn làm phiền vợ mình - người đang lo lắng và mệt mỏi trong khoảng thời gian này.


Nguyễn Tích Thời biết ông ta đang nóng lòng nên đồng ý.


Trên đường trở về, cô nói với Phó Vân Đình là ngày mai cô sẽ đến nhà Triệu Tự Thành bắt ma.


Phó Vân Đình nhíu mày rồi mới nói: “Anh đi cùng em” “Ngày mai anh không bận gì à?” Nguyễn Tích Thời hỏi.


“Gần đây anh đang nghỉ” Phó Vân Đình nói: “Anh vừa đi làm một việc lớn ở thành Lê về, cũng nên cho anh nghỉ ngơi mấy ngày chứ?” “Chuyện lớn gì vậy?” Nguyễn Tích Thời hiếu kì.


Phó Vân Đình nhìn vẻ hóng chuyện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười khẽ một tiếng rồi đưa tay đưa cô ôm vào trong ngực.


Trên người anh là nhàn nhạt mùi rượu.


“Đều là mấy chuyện thấy máu, em không thích hợp nghe chúng” Anh ôm cô vào lòng.


Nguyễn Tích Thời tựa vào ngực anh, nghe nhịp tim đều đặn của anh, cũng không tiếp tục hỏi thêm câu nào nữa.


Lúc đầu cô cũng không thích chém chém giết giết.


Không có cô gái nào lại thích cuộc sống như vậy.


Tuy nhiên, người cô thích lại là một Thiếu soái, tương lai sẽ là Đốc quân, nhất định sẽ phải liên quan đến những thứ này, cho nên cô chỉ có thể khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, ít nhất là không kéo chân sau của anh.


Nguyễn Tích Thời đang nghĩ ngợi thì Phó Vân Đình lại chợt mở miệng: “Hôm nay anh thấy hình như chị gái em đã gặp Phó Minh Tu trước đó thì phải?” Nguyễn Tích Thời khẽ ngẩng đầu: “Ừm, cô ta nói như thế, nhưng anh cả của anh mới về thành Vân, hẳn là Chương Vi không có thời gian gặp anh ấy mới đúng” Bởi vì cách đây một thời gian, Chương Vi đã bị đánh mạnh đến mức không thế Ta khỏi giường, cô ta cũng vừa mới có thể đi lại.


“Chẳng lẽ có người giả mạo anh cả của anh?” Nguyễn Tích Thời nói.


“Thật không?” Phó Vân Đình như có điều suy nghĩ: “Xem ra cần phải điều tra cẩn thận chuyện này” Anh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.


Những ngọn đèn đường hai bên nhuộm bầu trời đêm tối thành một màu sương mù xám nhạt.


Cây ngô đồng nhanh chóng lóe lên trước mắt, che khuất ánh sáng do đèn đường mang lại, nửa sáng nửa tối lướt qua đáy mắt anh.


Cả hai đều không nói gì nữa, tận hưởng sự im lặng hiếm có.


Phó Vân Đình đưa Nguyễn Tích Thời về tận cổng biệt thự nhà họ Chương rồi mới rời đi.


Nguyễn Tích Thời bước vào nhà.


Lúc này, tất cả người hầu trong nhà đều đã nghỉ ngơi.


Trong phòng khách yên tĩnh im ắng.


Nguyễn Tích Thời đi vào phòng bếp rót cốc nước, khi quay lại, cô trông thấy dì Tân đang đứng ở trên lầu cười yếu ớt lấy nhìn về phía cô.


Nguyễn Tích Thời đi lên lầu, dì Tân mở miệng nói: “Vừa rồi lão gia và cô cả trở Ea tứ gà nh cô vn Bà ta kể cho Nguyễn Tích Thời chuyện đã xảy ra.


“Hiện tại lão gia đã hoàn toàn chán ghét cô cả” Dì Tần Nói: “Từ giờ trở đi, trong cái nhà này sẽ không có ai đối nghịch với cô hai nữa” Dì Tần nói cũng có lý.


Nhưng Nguyễn Tích Thời còn muốn nhiều hơn thế.


Ánh mắt như nước của cô nhìn dì Tân, giọng nói dịu dàng vang lên trong màn đêm: “Con có chuyện muốn dì giúp” ñ Phó Vân Đình đưa Nguyễn Tích Thời về rồi bảo lái xe quay lại.


Vốn dĩ anh định quay lại biệt thự nhưng nghĩ tới vừa rồi chỉ để ý Nguyễn Tích Thời mà chưa tặng quà, anh vẫn trở về phủ Tổng tư lệnh một chuyến.


Khi đến Phủ Tổng tư lệnh, các vị khách gần như đã rời đi hết.


Tổng tư lệnh uống hơi nhiều nên được người hầu đỡ về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại phu nhân Tổng tư lệnh và Phó Minh Tu.


Phó Vân Đình đi đến trước mặt mẹ và đưa quà cho bà ta: “Quà sinh nhật” Ánh mắt nặng nề của phu nhân Tổng tư lệnh rơi vào món quà trong tay anh.


Bà ta không nhận mà ngẩng đầu nhìn về phía anh, lạnh lùng nói: “Con có biết vừa rồi mình đã làm gì sai trong yến tiệc không?” Phó Vân Đình dừng lại, buông tay ra xuống.


Anh không thay đổi biểu cảm nhìn bà ta: “Con không biết” “Không biết?” Sắc mặt phu nhân Tổng tư lệnh đột nhiên tối sầm, bà ta thấp giọng quát: “Con và cô Nguyễn còn chưa kết hôn mà lại khinh bạc con bé trước mặt nhiều khách khứa như thế.


Chuyện này mà truyền đi thì cô Nguyễn phải xử lý như thế nào?


Mặt mũi của nhà họ Phó chúng ta sẽ đi về đâu?” “Khinh bạc?” Phó Vân Đình trầm giọng, giọng điệu lạnh như băng: “Hiện tại tất cả mọi người đều biết chúng con đã đính hôn, kết hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn, một nụ hôn mà thôi, sao có thể mất mặt nhà họ Phó được?” Khóe môi anh cong lên, cười mỉa mai: “Vậy nếu bây giờ cô ấy mang thai đứa con của con, chẳng phải mấy người sẽ điên luôn à?” Vừa nói, ánh mắt anh dán chặt vào trên mặt Phó Minh Tu, mang theo dục vọng chiếm hữu nồng đậm.


Ánh mắt Phó Minh Tu hơi trầm xuống.


Lời này của có nghĩa là anh đã làm gì đó với Nguyễn Tích Thời rồi phải không?


“Con!” Phu nhân Tổng tư lệnh cảm thấy máu dồn lên trán: “Con còn dám mạnh miệng với mẹ.


Mẹ thấy con lang thang bên ngoài nhiều năm, giờ đến mẹ mình cũng không nghe nữa rồi.” Bà ta nổi giận đùng đùng nói: “Bây giờ con lập tức đi từ đường và suy ngẫm về tội lỗi của mình với liệt tổ liệt tông, khi nào biết sai thì ra ngoài” “Khó mà làm được” Phó Vân Đình vừa mở miệng đã muốn khiến người ta tức chết: “Ngày mai con còn có việc” Khuôn mặt phu nhân Tổng tư lệnh đỏ lên vì tức.


“Em trai” Phó Minh Tu ấm giọng mở miệng: “Mấy ngày nay sức khỏe của mẹ không được tốt, em đừng chọc mẹ tức giận nữa.


Chỉ cần nói xin lỗi, việc này sẽ kếtthúc” “Em biết” Phó Vân Đình lạnh lùng a một tiếng rồi đặt quà lên bàn: “Nếu trong cái nhà này, con chỉ làm cho mẹ tức giận, vậy thì con đi đây” Nói xong, anh quay người và bình tĩnh rời đi.


Đương nhiên anh sẽ không đi quỳ từ đường.


Anh không làm gì sai cả, không cần phải đối mặt với liệt tổ liệt tông để suy ngẫm về tội lỗi của mình, cũng không thừa nhận mình làm sai.


“Đồ khốn.” Phu nhân Tổng tư lệnh nhìn bóng lưng anh, tức đến mức muốn hộc máu.


“Tính em trai vốn đã như vậy” Phó Minh Tu ra nói an ủi: “Con nghĩ em ấy cũng không cố ý đâu, không phải còn đến tặng quà cho mẹ hay sao.” Vừa nói Phó Minh Tu vừa đưa tay cầm chiếc hộp lên: “Cũng không biết em trai tặng mẹ món quà gì?” “Ai mà thèm quà của nó” Cơn giận của phu nhân Tổng tư lệnh còn chưa nguôi.


Gòn chưa dứt lời, bà ta đã nghe thấy Phó Minh Tu ài một tiếng rồi khẽ cau mày.


Phu nhân Tổng tư lệnh vô thức nhìn sang thì thấy trong hộp là một thanh ngọc như ý đã vỡ.


“Thanh ngọc như ý nát..” Phó Minh Tu thấp giọng nói.


“Nó đang rủa mẹ” Phu nhân Tổng tư lệnh giận dữ.


Tặng một thanh ngọc như ý nát, chẳng phải là đang cố ý tại nguyền rủa bà ta mọi chuyện không như ý à?


“Mẹ thật sự không ngờ trong lòng nó lại hận mẹ như vậy” Phu nhân Tổng tư lệnh siết chặt ngón tay: “Chẳng những gây phiền toái khắp nơi, lại còn muốn hại mẹ” Quả nhiên là kẻ vô ơn nuôi không nổi.


Sắc mặt phu nhân Tổng tư lệnh lạnh như băng.


Nếu Phó Vân Đình đã không muốn bà ta sống tốt, vậy thì bà ta cũng tuyệt đối không nhân từ mà nương tay.


Ngực bà ta phập phồng nhưng những gì Phó Vân Đình vừa nói vẫn vang vọng trong đầu bà ta.


Ánh mắt bà ta tối sầm lại.


Đúng vậy, nếu như gạo nấu thành cơm, Nguyễn Tích Thời không muốn theo cũng không được.


  • Trước
  • Sau