Chương 212 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 212 CÔ TA ĐIÊN RỒI 4 hông ai ngờ được Chương Vi sẽ làm như vậy.


Cô ta lập tức nhào tới trước mặt Phó Minh, hai tay giữ chặt anh ấy, cả khuôn mặt như muốn áp vào trước mặt anh ấy.


“Em biết rồi, nhất định là hôm nay em đổi cách trang điểm cho nên anh mới không nhận ra em đúng không?” Dường như Chương Vi đã tìm được một lý do đáng tin, cô ta vừa nắm chặt lấy Phó Minh Tu vừa lau lung tung phấn trên mặt: “Em lau sạch sẽ thì anh sẽ nhận Ta em ngay thôi” Chương Vi vốn đang trang điểm đậm, vừa lau lung tung, lớp son phấn và kẻ mắt đen đậm lẫn lộn với nhau, cả khuôn mặt sặc sỡ như một bảng màu.


Xung quanh vang lên những tiếng cười khúc khích.


Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình đang trong sàn nhảy, nghe thấy âm thanh thì nhìn về phía bên kia.


Qua đám đông, cô nhìn thấy Chương Vi đang quấn lấy Phó Minh Tu.


Ánh mắt Nguyễn Tích Thời khẽ lay chuyển.


Chương Vi này đang làm trò quái gì vậy?


Đương nhiên cô sẽ không qua đó tìm phiền toái cho mình.


Nguyễn Tích Thời yên lặng theo dõi diễn biến.


Phu nhân Tổng tư lệnh nhìn cử động của Chương Vi, sắc mặt bà ta dần u ám: “Chương Vĩ, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?” “Phu nhân, tôi và cậu cả thật sự quen biết” Chương Vi cắn mạnh môi mình nói.


Cô ta ngẩng đầu nhìn Phó Minh Tu, trong mắt tràn đầy mong đợi: “Anh ấy nói tôi là cô gái xinh đẹp nhất thành Vân, còn nói nếu ai cưới được tôi thì sẽ là người đàn ông may mắn.” Nếu không phải anh ấy nói những lời này thì cô ta cũng sẽ không cảm thấy Phó Minh Tu thích mình, mỗi ngày trông mong chạy tới chùa miếu chờ gặp được anh ấy một lần.


Cô ta cố ý nhấn mạnh mấy chữ “cưới tôi”.


Chỉ cần Phó Minh Tu có thể nhớ lại thì những nỗi xấu hổ này giờ chẳng là gì cả.


Không ai sẽ dám chế giễu mợ Phó tương lai.


“Tôi thấy cô điên rồi” Phu nhân Tổng tư lệnh cảm thấy con trai của mình bị sỉ nhục: “Binh sĩ đâu, tới đây lôi kẻ điên này ra ngoài ngay” Các binh sĩ lập tức chạy đến đây.


Người chạy tới sau khi nghe thấy động tĩnh là Chương Trấn Giang.


Ông ta trông thấy Chương Vi bám chặt lấy Phó Minh Tu không thả, mặt mũi như ma thì suýt chút nữa sợ hãi đến ngất đi.


Ông ta vội vàng chen qua đám binh sĩ, vượt lên trước và kéo Chương Vĩ lại: “Các anh đang làm gì vậy?” “Cha” Chương Vi trông thấy Chương Trấn Giang, lập tức nắm lấy cánh tay ông ta như thể bắt được bè gỗ trôi dạt trên biển: “Cha, cha còn nhớ lần trước cha bảo con và em gái đến miếu dâng hương không?


Ở nơi đó con đã gặp được cậu cả Phó.


Sau đó chúng con còn hàn huyên rất nhiều lần, nhưng bây giờ anh ấy lại nói không biết con” Cô ta khát vọng nói với Chương Trấn Giang: “Cha giúp con chứng minh có được không, đúng là con đã từng đến chùa miếu kia” Chương Trấn Giang nhất thời ngây ngẩn cả người, đúng là ông ta đã từng bảo Chương Vĩ đến chùa miếu.


Nhưng ông ta không hề nghe nói Chương Vĩ quen cậu cả Phó mà?


Ông ta do dự nhìn Chương Vĩ rồi lại nhìn về phía Phó Minh Tu.


Phu nhân Tổng tư lệnh trông thấy ánh mắt của ông ta thì lạnh lùng cười gằn: “Minh Tu nhà chúng tôi mới từ nước ngoài trở về mới được mấy ngày thôi, lại gần như không ra khỏi cửa, sao có thể quen cô Chương đây trong chùa miếu được?” “Không có khả năng” Chương Vi mở to mắt: “Chúng tôi đã biết nhau từ lâu rồi” “Đủ rồi” Phu nhân Tổng tư lệnh không còn muốn tiếp tục trò hề này trước mặt công chúng nữa.


Bà ta lạnh lùng nói với Chương Trấn Giang: “Ông Chương, nơi này là yến tiệc sinh nhật của tôi, tôi không muốn gây ra bất kỳ rắc rối nào, xin hãy dạy bảo con gái của ông một chút” Chương Trấn Giang có cảm giác như mình vừa bị tát một bạt tai, mặt lập tức nóng rát.


Ông ta chưa từng mất mặt như thế.


Hôm nay ông ta vốn rất hăng hái, chẳng những có thể làm quen Đốc quân mà con gái của ông ta cũng được phủ Tổng tư lệnh thừa nhận.


Hiện tại tất cả mọi người đều biết ông ta kết sui với Tổng tư lệnh.


Ông ta đi đường cũng trở nên khí thế hiên ngang, khi nói chuyện với những danh lưu chính khách này cũng tràn đầy tự tin.


Thế nhưng Chương Vi vừa làm loạn, trong nháy mắt đã đánh ông ta xuống đáy vực.


Chương Trấn Giang tức giận.


Thấy Chương Vi còn muốn tiến lên nói chuyện với Phó Minh Tu, ông ta hung hăng kéo người lại: “Đừng làm loạn nữa, theo cha về” “Con vẫn chưa nói xong” Chương Vi nào cam tâm được.


Cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào Phó Minh Tu: “Anh thật sự không nhớ em à?


Anh còn nói rằng anh cảm thấy gặp được em là duyên phận do ông trời ban tặng, anh còn nói...” “Chát” Không chờ cô ta nói xong, Chương Trấn Giang đã tát cô ta một cái thật mạnh.


Trong nháy mắt, miệng Chương Vi tràn ngập mùi máu tươi.


Một nửa khuôn mặt của cô ta bị sưng tấy lên, Chương Trấn Giang đã dùng toàn bộ sức lực trong cái tát này, đầu của cô ta ong ong trong nháy mắt, không nói nổi một lời nào.


Tay Chương Trấn Giang cũng hơi run lên, vẻ mặt vặn vẹo vài lần, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Tích Thời trong sàn nhảy.


Ông ta cũng nhìn thấy những ánh mắt giễu cợt hay mỉa mai từ những người xung quanh.


Lòng giật thót, ông ta nghiến răng, quyết định thật nhanh và nói với phu nhân Tổng tư lệnh: “Thật có lỗi, bà Phó, do tôi không dạy dỗ con bé tử tế, đứa nhỏ này di truyền bệnh điên từ bà vợ lẽ Liễu Tương Tương nên thỉnh thoảng sẽ phát bệnh.


Sau khi về, tôi sẽ nhốt con bé lại ngay” Ông ta cố ý nhắc đến tên Liễu Tương Tương, còn nói bà ta là vợ lẽ.


Nguyễn Tích Thời là con vợ cả, như vậy mọi người sẽ biết Nguyễn Tích Thời không liên quan gì với Liễu Tương Tương.


Ông ta muốn bảo vệ Nguyễn Tích Thời.


Chương Vi nghe được lời cha thì lập tức ngơ ngác.


Bệnh điên cái gì, vợ lẽ cái gì?


Rốt cuộc cha đang nói gì vậy?


“Gon không bị điên” Gương mặt Chương Vi bị đánh cho sưng lên, giọng nói cũng khàn khàn: “Những gì con nói đều là thật mà” Dáng vẻ này của cô ta càng giống người điên hơn, nào có tên điên nào sẽ nói mình bị điên chứ?


Ánh mắt những người xung quanh đều biến thành thương hại.


Hoá ra là một người điên thật, khó trách có thể như vậy.


Cậu cả Phó đáng thương vô tội suýt chút nữa đã bị một người phụ nữ điên quấn lấy.


Chương Trấn Giang hoàn toàn không để ý đến cô ta nữa, chỉ chăm chăm kéo cô ta ra khỏi phủ Tổng tư lệnh.


“Cha mau thả con ra” Chương Vi liều mạng giãy giụa giống như một con sâu: “Gon muốn quay lại tìm anh ấy” Tại sao Phó Minh Tu lại đột nhiên không biết cô ta, trong chuyện này nhất định có nguyên nhân gì đó.


“Tìm cái gì mà tìm, con còn ngại chưa đủ mất mặt sao” Chương Trấn Giang giận dữ, hung hăng nhét cô ta vào trong xe.


Chiếc xe nhanh chóng phóng đi.


Vừa bước vào nhà, Chương Trấn Giang đã tóm lấy Chương Vi còn đang la hét và ném mạnh cô ta xuống đất.


Cơn giận trong lòng ông ta không chỗ phát tiết nên đạp cô ta một cái: “Mặt mo.


của tao đều bị mày làm mất hết rồi” “Không phải như vậy đâu cha” Chương Vi buồn bực khi bị đạp.


Cô ta kêu khóc, giọng sắc bén và gay gắt: “Con và cậu cả Phó quen nhau thật mà.


Con thích anh ấy, anh ấy cũng thích con, chắc chắn anh ấy sẽ lấy con làm phu nhân Thiếu soái” “Tao thấy mày đang nằm mơ giữa ban ngày” Chương Trấn Giang càng tức: “Mày không lấy gương ra mà soi, làm sao cậu cả nhà họ Phó có thể để ý mày được.” Dì Tân đứng trên bậc thang, lặng lẽ nhìn cảnh tượng này.


Ánh sáng trong mắt bà ta khẽ chuyển động, bà ta chậm rãi đi xuống và nhẹ nhàng nói: “Cô cả biết cậu cả Phó sao?” Dường như bà ta khá ngạc nhiên: “Đây là chuyện khi nào vậy?” “Lúc dì bị nhốt.” Chương Vĩ vừa tức vừa đau nên giận dữ hét về phía dì Tần.


Dì Tân như bị dọa, thân thể rụt lại, sau đó mới nói khẽ: “Tôi chỉ tò mò mà thôi, dù sao trước đó chỉ nghe nói cô hai và phủ Tổng tư lệnh có hôn ước, không ngờ.


cô cả cũng quen cậu chủ của phủ Tổng tư lệnh..” Bà ta muốn nói lại thôi.


Nhưng Chương Trấn Giang lại nghe rõ.


Ông ta hiểu rồi.


Khó trách ngay cả mặt mũi Chương Vi cũng không cần, muốn đi thông đồng với cậu cả Phó, hoá ra là vì phân cao thấp với Nguyễn Tích Thời.


Chương Trấn Giang tức điên lên.


Ông ta cảm thấy mình giáo dục con cái thất bại cực kỳ.


Con gái lẽ ra phải giúp đỡ lẫn nhau, thế nhưng Chương Vi lại đối nghịch với chị em của mình khắp nơi.


Mà cũng vì cuộc tranh đấu không có chút ý nghĩa nào này đã làm hại ông ta mất hết mặt mũi trên yến tiệc của phủ Tổng tư lệnh.


Ông ta còn bỏ ra một ngàn đồng, hiện tại tất cả đều đổ xuống sông xuống biển.


Chương Trấn Giang càng nghĩ càng tức, bèn gọi quản gia cầm gia pháp tới, hung hăng đánh Chương Vĩ gần hấp hối mới sai người hầu ném cô ta về phòng.


Sau lần này, ông ta đã hoàn toàn thất vọng với Chương Vĩ.


Hiện tại ông ta vô cùng chán ghét cô con gái lớn này, cũng không còn chút hy vọng nào nữa, chỉ mong Nguyễn Tích Thời có thể biểu hiện tốt một chút ở phủ Tổng tư lệnh.


Ông ta đặt hết hy vọng vào trên người Nguyễn Tích Thời.


ñ Nguyễn Tích Thời ở trong sàn nhảy xem hết trò hề này.


Cô không nhịn được nghi ngờ.


Mặc dù Chương Vi không tính là đặc biệt thông mình nhưng cũng không ngốc đến mức này, tại sao cô ta lại nói dối như vậy?


Chẳng lẽ cô ta cho rằng nói dối như vậy sẽ được gả vào phủ Tổng tư lệnh?


Lần đầu tiên Nguyễn Tích Thời không hiểu được suy nghĩ của Chương Vi.


Cô nhìn Phó Minh Tu và ngẫm nghĩ thì đột nhiên bị Phó Vân Đình ôm chặt eo.


Cô buồn bực ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Phó Vân Đình: “Phó Minh Tu đẹp đến mức khiến em không thể rời mắt như thế À?”


  • Trước
  • Sau