Chương 197 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 197 RỐT CUỘC ÔNG NGOẠI TÔI CHẾT NHƯ THẾ NÀO?


J iễu Tương Tương nhìn Nguyễn Tích Thời với vẻ mặt tuyệt vọng.


Nguyễn Tích Thời đứng trước mặt bà ta, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ nhỏ chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô giống như làn da non nớt sạch sẽ của một đứa trẻ sơ sinh, đôi mắt long lanh không mang theo chút công kích nào.


Thế nhưng Liễu Tương Tương lại cảm thấy lạnh lẽo khắp người.


Cuối cùng bà ta cũng hiểu ra bản thân đã chọc giận một đối thủ đáng sợ đến nhường nào.


Biết trước như vậy, lúc đó bà ta nên ra tay với đứa bé trong bụng Nguyễn Sơ Vận thì hôm nay cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế này!


Nguyễn Tích Thời đã nhìn thấu suy nghĩ của Liễu Tương Tương qua ánh mắt của bà ta, trong lòng cô đầy sự chế giễu.


Đến lúc này rồi mà Liễu Tương Tương vẫn không biết hối cải!


Ánh mắt cô lạnh lẽo, đôi môi mỏng khẽ mở, chậm rãi nói: “Dì yên tâm, tôi sẽ không giết dì” Liễu Tương Tương sững người lại, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ: Nguyễn Tích Thời chẳng qua chỉ đang dọa bà ta mà thôi.


Đúng vậy, một đứa con gái từ quê lên, dù có thủ đoạn đến đâu cũng không có gan làm thật.


Nó không dám giết người đâu!


Cơ thể Liễu Tương Tương gần như ngay lập tức thả lỏng.


Nguyễn Tích Thời lại lên tiếng, giọng nói trong trẻo: “Tôi sẽ để dì cảm nhận trước cảm giác mang thai mà không có ai giúp đỡ” Ánh mắt cô lạnh lẽo, như muốn xuyên thấu tâm can người khác, khiến người ta phải rùng mình.


Cho hy vọng rồi lại tự tay bóp nát, người Liễu Tương Tương run rẩy không kiểm soát.


Nguyễn Tích Thời muốn tra tấn bà ta, muốn dùng cách mà lúc trước bà ta đối xử với Nguyễn Sơ Vận để đối xử với bà ta.


“À đúng rồi, còn cả cô con gái cưng Chương Vi của dì nữa” Nguyễn Tích Thời lại thản nhiên nói: “Khoảng thời gian nầy, cô ta vẫn luôn tìm dì, cô ta rất nhớ dì, cha còn chưa nói cho cô ta biết chuyện dì bị nhốt ở đây đâu” Cô bước về phía Liễu Tương Tương, áp lực nặng nề từ trên người cô khiến chân tay Liễu Tương Tương mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống đất.


Nhìn thấy sắc mặt Liễu Tương Tương trắng bệch, khóe môi Nguyễn Tích Thời khẽ nhếch lên: “Nể tình cô ta nhớ dì như vậy, hay là tôi đưa cô ta đến đây bầu bạn với dì nhé?” “Đừng” Liễu Tương Tương hét lên, bà ta lập tức quỳ rạp xuống đất, ôm lấy chân Nguyễn Tích Thời: “Đừng làm hại Vi Vi!


Con muốn làm gì dì cũng được, đừng làm hại con bé!” Từ ngày đó rời đi, Chương Đình vẫn luôn không có tin tức, Chương Vì tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì nữa!


Nguyễn Tích Thời rũ mắt, nhìn Liễu Tương Tương đang sợ hãi.


Bà ta vẫn còn một chút nhân tính, đáng tiếc chút nhân tính đó chỉ dành cho con gái của mình mà thôi.


Mỗi giây im lặng trôi qua đối với Liễu Tương Tương đều là một sự giày vò.


Bây giờ bà ta chẳng còn muốn gì nữa, bà ta chỉ muốn bảo vệ Chương Vĩ.


“Vậy tôi hỏi dì một chuyện, dì nhất định phải trả lời tôi” Cuối cùng Nguyễn Tích Thời cũng lên tiếng.


“Được!” Liễu Tương Tương không hề do dự.


“Rốt cuộc ông ngoại tôi chết như thế nào?” Giọng nói Nguyễn Tích Thời lạnh lùng.


Liễu Tương Tương giật bắn, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tích Thời.


Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.


Bà ta nín thở, do dự không biết có nên nói hay không.


Thế nhưng Nguyễn Tích Thời dường như đã mất kiên nhẫn: “Nếu dì không chịu nói, vậy tôi đi bắt Chương Vi đến hỏi vậy, biết đâu cô ta biết chút gì đó” “Con bé không biết!” Liễu Tương Tương nắm chặt lấy chân Nguyễn Tích Thời: “Lúc đó con bé còn chưa được sinh ra, con bé cũng không biết gì cả!” “Vậy dì biết cái gì?” Nguyễn Tích Thời thản nhiên hỏi.


Bây giờ cô giống như một người thợ săn, đang đợi con mồi tự chui đầu vào bẫy của cô.


Tay Liễu Tương Tương run lên, dường như đang đấu tranh nội tâm dữ dội.


Một lúc sau, cuối cùng bà ta cũng nói: “Nếu tôi nói cho cô biết, có phải cô sẽ tha cho Vi Vi không?” Liễu Tương Tương nhìn Nguyễn Tích Thời với ánh mắt vừa mong chờ vừa tuyệt vọng.


Bà ta biết nếu như bà ta nói ra chuyện này, Chương Trấn Giang sẽ tuyệt đối không tha cho bà ta nữa.


“Tôi hứa với dì” Nguyễn Tích Thời nói: “Chỉ cần cô ta không đến hại tôi, tôi sẽ tha cho cô ta” Liễu Tương Tương thở phào nhẹ nhõm.


Bây giờ bà ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng Nguyễn Tích Thời.


Bà ta hiểu rõ Nguyễn Sơ Vận là người như thế nào, ngoài cứng trong mềm, có lẽ Nguyễn Tích Thời cũng giống như Nguyễn Sơ Vận.


Điều bà ta có thể làm chỉ là để lại cho Chương Vì con đường sống chưa biết này.


Bà ta nhìn Nguyễn Tích Thời: “Cô biết Triệu Nhứ Nhi phải không?” Nguyễn Tích Thời gật đầu: “Bà ta là người vẫn luôn bị nhốt ở dãy nhà sau, nghe nói là vợ bé của cha” “Ban đầu cô ta chẳng qua chỉ là một người làm bên cạnh mẹ của cô” Trong mắt Liễu Tương Tương lóe lên vẻ châm chọc, rõ ràng khinh thường Triệu Nhứ Nhi, giống hệt với những gì mà dì Tần điều tra được.


Nguyễn Tích Thời thầm suy đoán.


“Lúc đó tôi vẫn là vợ lẽ, một lòng muốn gả cho lão gia nhưng lão gia lại là người ở rể nhà họ Nguyễn, sao ông ấy có tư cách cưới người phụ nữ khác chứ!


Ngay cả trên thương trường, người khác cũng không coi trọng ông ấy.


Vì vậy ông ấy định trừ khử mẹ cô, chiếm đoạt tài sản nhà họ Nguyễn.


Nhưng ông ngoại Nguyễn Hà Sơn của cô là một người khó đối phó, Chương Trấn Giang không chiếm được lợi lộc gì dưới tay ông cụ” Giọng Liễu Tương Tương khàn đặc.


Bà ta ủ rũ ngồi bệt xuống đất, dường như đã từ bỏ giấy giụa: “Một ngày nọ, ông ta trở về, nói với tôi rằng đã tìm được cách trừ khử Nguyễn Hà Sơn rồi, bảo tôi đợi thêm một thời gian nữa.


Quả nhiên, không lâu sau thì truyền đến tin tức Nguyễn Hà Sơn qua đời” “Lúc đó tôi mừng rỡ vô cùng, lập tức dẫn theo đứa con gái Vi Vi vừa mới sinh ra đến cửa.


Mẹ cô không chịu nổi đả kích này, quả nhiên tức giận sinh bệnh, lão gia nhân cơ hội sai người đưa mẹ cô về quê tĩnh dưỡng.


Lúc đó, tôi cứ nghĩ sau này dì chính là nữ chủ nhân duy nhất của nhà họ Chương này” Mí mắt bà ta giật giật, ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Tích Thời: “Thế nhưng, ai ngờ tôi vừa mới bước chân vào nhà họ Chương không lâu, lão gia đã giữ lại người hầu tên Triệu Nhứ Nhi bên cạnh mẹ cô, nâng cô ta lên làm vợ bé!


Thật ra tôi cũng không hy vọng ông ta chỉ có một mình tôi, có thêm vợ bé cũng chẳng sao.


Thế nhưng Triệu Nhứ Nhi này lại được voi đòi tiên, ngày ngày quấn lấy lão gia, không cho bọn tôi chút thời gian nào ở bên nhau, thậm chí còn muốn thay thế tôi chiếm luôn vị trí bà Chương!” Nói đến chỗ tức giận, lồng ngực Liễu Tương Tương không khỏi phập phồng vài cái: “Tôi tức giận nên đi tìm lão gia.


Lão gia nói với tôi lý do ông ta nâng Triệu Nhứ Nhi lên làm vợ bé là vì năm đó Triệu Nhứ Nhi đã tiếp tay trong cái chết của Nguyễn Hà Sơn, đây là điều ông ta đã hứa với cô ta” Nguyễn Tích Thời siết chặt tay.


Thì ra ông ngoại thật sự bị người ta hại chết, mà kẻ chủ mưu chính là Chương Trấn Giang và Triệu Nhứ Nhi này!


“Triệu Nhứ Nhi hại chết ông ngoại tôi như thế nào?” Nguyễn Tích Thời nhìn chằm chằm bà ta hỏi.


“Tôi không biết chuyện này, cũng không quan tâm” Liễu Tương Tương nói: “Tôi chỉ quan tâm Triệu Nhứ Nhi này đã quyến rũ lão gia bằng cách nào thôi” “Không lâu sau, Triệu Nhứ Nhi mang thai, còn sinh ra một đứa con trai” Nói đến đây, Liễu Tương Tương cười phá lên: “Đáng tiếc đứa con trai đó mới sống được hơn hai tuổi đã chết.


Sau khi nó chết, việc buôn bán của gia đình bắt đầu xuống dốc, còn xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái.


Rồi có một đạo sĩ đến nói mệnh cô ta đã không tốt, không chỉ khắc con mà còn khắc chồng, nhà họ Chương cũng sẽ theo đó mà lụn bại” Giọng điệu bà ta mang theo sự hả hê: “Đạo sĩ nói chỉ cần nhốt cô ta lại rồi dán một lá bùa khiến cô ta vĩnh viễn không thể bước ra ngoài, nhà họ Chương mới có thể mưa thuận gió hòa” “Vì vậy các người đã nhốt bà ta vào căn phòng đó ở dãy nhà sau, còn dán lá bùa kia lên cửa” Nguyễn Tích Thời nói.


“Đúng vậy, sau khi nhốt cô ta vào, quả nhiên việc buôn bán của lão gia lại bắt đầu tốt lên” Liễu Tương Tương nhìn cô: “Bây giờ Triệu Nhứ Nhi đang ở căn phòng bên cạnh, cô có thể lập tức đi giết cô ta!” “Giết hay không là chuyện của tôi” Nguyễn Tích Thời nói.


Cô đã có được đáp án mình muốn, xoay người định rời đi.


Thế nhưng Liễu Tương Tương lại cố gắng bò dậy từ trên mặt đất: “Nguyễn Tích Thời, cô đừng quên lời hứa của cô, tha cho Vi Vï!” Cùng với giọng nói của bà ta, cửa phòng một lần nữa bị khóa lại.


Nguyễn Tích Thời nhìn Liễu Tương Tương qua ô cửa số nhỏ.


Cơ thể bà ta loạng choạng, trên mặt hiện lên vẻ tái nhợt khác thường.


  • Trước
  • Sau