Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 191 TÊN ĂN MÀY ĐẾN ghe Tống Ngọc Sương nói xong, huyệt thái dương của Nguyễn Tích Thời giật giật.
Cô nhìn Cung Hân Du, trong lòng suy đoán rốt cuộc Cung Hân Du muốn làm gì.
Ngồi gần cô như thế là muốn theo dõi cô hay là muốn đánh lén?
Nguyễn Tích Thời đề cao cảnh giác lên một trăm hai mươi phần trăm.
Nhưng cả ngày trôi qua, Cung Hân Du cũng không có hành động gì, chỉ thi thoảng quay sang nhìn các cô khiến Tống Ngọc Sương thấy rất khó chịu.
Vừa tan học, Tống Ngọc Sương nhanh chóng kéo Nguyễn Tích Thời đi ngay.
Không ngờ Cung Hân Du thấy các cô vừa đi cũng lập tức ra khỏi lớp đi theo phía sau.
“Rốt cuộc cô ta muốn làm gì vậy?” Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Sương trở nên lạnh lẽo: "Chẳng lẽ cảm thấy không tiện ra tay ở trường, muốn đợi ra khỏi trường tìm cậu gây rắc rối?" Nguyễn Tích Thời mím môi.
“Hôm nay trong nhà có xe đến đón cậu không?” Tống Ngọc Sương hỏi cô.
Nguyễn Tích Thời lắc đầu.
Nhà họ Chương chỉ có một chiếc xe, ngoài trường hợp đặc biệt ra, nếu không đều sẽ dùng đi đón Chương Trấn Giang.
cØt hết Eminay săn En khác nh Van Đìnhkt bạn việc vào ngzy MienayiOng Ngọc Sương cắn môi.
Nguyễn Tích Thời nhìn cô ấy, xấu hổ không dám nói cho cô ấy biết thật ra thì người của Phó Vân Đình luôn âm thầm bảo vệ cô trong bóng tối.
Nếu cô muốn, có thể nhờ người của anh đưa đón đi học.
Có điều cô thấy như vậy làm phiền người ta quá, ngồi xe kéo sẽ thuận tiện hơn.
“Hay là tớ đưa cậu về nhé?” Tống Ngọc Sương hỏi.
“Không sao đâu, mất công phiền cậu, nếu cậu đưa tớ về thì phải đi đường vòng nữa.” Nguyễn Tích Thời khoát tay: "Yên tâm đi, cùng lắm cô ta tìm tớ gây một trận, cũng không thể làm gì tớ.” "AI biết được, lỡ như cô ta tìm người đánh cậu thì sao?" Trên mặt Tống Ngọc Sương hiện lên lo lắng.
Nguyễn Tích Thời: "...
Không đến nỗi vậy chứ.” Trong lúc nói chuyện, hai người đã chạy tới cổng trường.
Chưa bước ra khỏi cổng, Nguyễn Tích Thời đã thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở đó.
Đây chẳng phải là xe của phủ Tổng tư lệnh hay sao?
Nguyễn Tích Thời giật mình, lẽ nào Phó Minh Tu lại tới tìm cô?
Cô không khỏi dừng bước.
Tống Ngọc Sương thấy cô dừng bước cũng ngừng theo.
Cô ấy còn tưởng rằng Nguyễn Tích Thời không muốn lên xe của cô ấy hoặc gây thêm phiền phức cho mình nên mới dừng bước, đành phải nói: “Tích Thời, cậu cứ lên xe của tớ đi mà” "Sao Nguyễn Tích Thời phải lên xe của cô?" Thấy các cô đột nhiên dừng lại, Cung Hân Du không nhịn được bước tới thì nghe được lời Tống Ngọc Sương: “Cô ta không có xe À?" Nét mặt Tống Ngọc Sương lạnh lẽo: "Liên quan gì tới cô?” “Nếu không có xe, tôi có thể đưa cô ta về” Cung Hân Du quay đầu nhìn Nguyễn Tích Thời: "Dù sao phủ Đốc quân và biệt thự nhà họ Chương cũng tiện đường.” Tống Ngọc Sương: "?" Cô ấy còn tưởng rằng mình nghe nhầm nữa chứ.
Cung Hân Du lại nói muốn đưa Nguyễn Tích Thời về nhà?
Đừng bảo là cô ta định làm gì đó với Nguyễn Tích Thời trên đường nhé?
Tống Ngọc Sương lập tức cảnh giác, vội kéo Nguyễn Tích Thời ra sau lưng mình, chắn tầm mắt của Cung Hân Du: "Không cần, tôi sẽ đưa Tích Thời về nhà” “Nhà cô đâu có cùng đường, cố tình đi đường vòng để đưa cô ta về à?" Cung Hân Du khó chịu ra mặt: "Tôi đưa là được rồi, bớt phiền cho cô không tốt à?" “Tôi không thấy phiền.” Tống Ngọc Sương mỉa mai lại.
Nét mặt Cung Hân Du càng thêm khó coi.
“Cung Hân Du, tôi mặc kệ cô ôm thù oán hay định làm gì với Tích Thời.
Có tôi ở đây, cô đừng mong được như ý!" Nói xong, Tống Ngọc Sương quay người kéo Nguyễn Tích Thời.
“Tích Thời, bọn mình...
Tích Thời?" Cô ấy bắt hụt.
Vừa rồi Nguyễn Tích Thời còn đứng ngay sau lưng, ấy vậy mà giờ lại không thấy đâu, chỉ còn lại Tống Ngọc Sương và Cung Hân Du mắt to trừng mắt nhỏ ở cổng trường.
Lúc này, Nguyễn Tích Thời đã chạy ra ngoài từ cửa sau trường học.
Thấy không có ai đuổi theo, cô vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Cô đã hứa với Phó Vân Đình sẽ không có dây dưa gì với Phó Minh Tu, vì thế tuyệt đối không thể lên xe của anh ấy được.
Nguyễn Tích Thời giơ tay bắt xe về biệt thự nhà họ Chương.
Vừa tới cổng biệt thự nhà họ Chương, cô đã thấy Liễu Tương Tương ra ngoài trở về.
Nét mặt bà ta rất khó coi, thậm chí còn phớt lờ cô, vội vàng đi vào trong.
Ánh mắt Nguyễn Tích Thời lóe lên, cô đi theo vào biệt thự nhà họ Chương thì thấy Liễu Tương Tương đã lên tầng.
Những người làm khác đang xì xào bàn tán bên cạnh, dù nói rất nhỏ nhưng tất cả đều lọt vào tai Nguyễn Tích Thời.
"Sao trông phu nhân có vẻ tức giận vậy?
Chẳng lẽ tên ăn mày vừa rồi bắt nạt bà ta?
“Chắc không đâu, lúc nãy tên đó làm ầm ĩ ở bên ngoài, phu nhân ngăn cản quản gia và những người khác, bảo họ không được ra tay với tên đó.” “Chưa biết chừng tên ăn mày kia lấy oán báo ân!
Nhưng mà cảm giác lần này phu nhân trở về như biến thành một người khác ấy, chẳng những không trách mắng chúng ta, giờ còn tốt với một tên ăn mày như vậy, cố ý mang thức ăn cho tên đó, lẽ nào bà ta đã thay đối tính tình rồi?" “Quan tâm đến bà ta làm gì, ai làm phu nhân cũng không liên quan đến chúng ta, chỉ cần không gây rắc rối cho chúng ta là được.” Ánh mắt Nguyễn Tích Thời hơi sáng lên.
Tên ăn mày?
Xem ra dì Tân bắt đầu ra tay rồi.
Cô cười khẽ.
Trò vui sắp lên sàn!
Cô về phòng, rút một tờ giấy trong ngăn kéo ra, vẽ một sơ đồ huyệt vị, sau đó đánh dấu tỉ mỉ vị trí và trình tự châm cứu rồi mới cất bức vẽ vào trong cặp.
Chờ vẽ sơ đồ xong cũng tới giờ ăn cơm tối, Nguyễn Tích Thời đi xuống tầng thì trông thấy dì Tân hiếm khi xuất hiện.
Cô thấy bà ta mang dáng vẻ như vẫn chưa hoàn toàn bình phục, khoác một chiếc áo lông trắng yếu ớt ngồi ở đó như liễu rũ trong gió, dáng vẻ người đẹp bệnh tật làm người thương yêu.
Nguyễn Tích Thời ngồi xuống đối diện bà ta.
Chẳng lâu sau, Chương Trấn Giang và Liễu Tương Tương nhanh chóng xuống tầng.
Sắc mặt Liễu Tương Tương vẫn tái nhợt, trông có vẻ thấp thỏm không yên.
Ngược lại Chương Trấn Giang vừa thấy dì Tân thì hai mắt sáng lên.
Ông ta chủ động đi đến ngồi xuống cạnh bà ta: "Em vẫn chưa khỏe hẳn, sao lại xuống đây?” “Em nhớ lão gia.” Giọng dì Tần yếu ớt pha chút ấm ức: "Có phải gần đây lão gia bận rất bận không?
Không có thời gian đến thăm em.” Bà ta giống như đoá hoa xinh đẹp, vừa mở miệng đã trêu chọc lòng Chương Trấn Giang ngứa ngáy.
Chương Trấn Giang hơi chột dạ: "Đúng vậy.” Ông ta nói xong còn liếc Liễu Tương Tương.
Song, không biết Liễu Tương Tương đang suy nghĩ chuyện gì mà hoàn toàn không để ý tới họ.
“Em hiểu lão gia bận rộn công việc.
Lão gia không rảnh, em xuống thăm lão gia cũng được.” Dì Tân nói xong còn ho khan vài tiếng, hai má ửng đỏ, Chương Trấn Giang nhìn mà đau lòng.
"Là lỗi của lão gia, sau này anh nhất định sẽ ở bên em nhiều hơn." Ông ta hứa hẹn.
“Tối nay lão gia có thể ở bên em không?” Dì Tần chờ mong nhìn ông ta.
“Chuyện này..” Nghe lời mời của dì Tân, Chương Trấn Giang đứng núi này trông núi nọ ước gì có thể đồng ý ngay, song ngại Liễu Tương Tương còn ở đây bèn quay đầu liếc bà ta.
“Phu nhân à, chuyện này...” Chương Trấn Giang nhìn cái bụng đã lộ ra của Liễu Tương Tương, do dự lên tiếng.
Ông ta biết Liễu Tương Tương hay ghen, sợ kích động bà ta sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
Bấy giờ Liễu Tương Tương mới tỉnh táo lại, bà ta nhìn Chương Trấn Giang rồi lại nhìn dì Tân, vội nói: "Nếu dì Tân đã nói vậy, đêm nay lão gia hãy ở bên em Tân đi” Nguyễn Tích Thời ngước mắt lên nhìn Liễu Tương Tương.
Chuyện lạ ắt có quỷ hôm nay Liễu Tương Tương tỏ ra rộng lượng như thế chắc khănhca ly áo.