Chương 190 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 190 TÔI MUỐN NGỒI CHÔ NÀY guyễn Tích Thời thản nhiên nhìn bà ta, đang định lên tiếng thì nghe Chương Trấn Giang nói: "Không có gì, điều này chứng minh phu nhân Tổng tư lệnh rất thích Tích Thời, ở lại với phu nhân Tổng tư lệnh cũng được.


Hiếm khi ông ta nói một câu tiếng người, nhưng không phải vì muốn giúp Nguyễn Tích Thời.


Ông ta chỉ mong sao Nguyễn Tích Thời mau chóng gả vào phủ Tổng tư lệnh để ông ta sớm ngày trở thành thông gia với Tổng tư lệnh thôi.


Liễu Tương Tương vừa mới làm hoà với Chương Trấn Giang nên chẳng dám phản bác ông ta, chỉ có thể hùa theo: "Lão gia nói rất đúng.” Song ngón tay bà ta lại bấm mạnh vào lòng bàn tay.


Nếu Nguyễn Tích Thời không có hôn ước với Thiếu soái Phó thì bây giờ cô làm gì có chỗ đứng trong cái nhà này!


Đợi bà ta sinh đứa bé trong bụng ra, chỉ cần là con trai, Trương Trấn Giang nhất định sẽ nghe bà ta.


Đến lúc đó, bà ta có thể thuyết phục Chương Trấn Giang đuổi con bé chết tiệt Nguyễn Tích Thời này ra ngoài, để Chương Vi thay Nguyễn Tích Thời kết hôn với Thiếu soái Phó.


Liễu Tương Tương lén tính toán, ánh mắt oán hận rơi xuống người Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời thờ ơ nhìn bà ta, cô biết rõ tính toán trong lòng Liễu Tương Tương, song chỉ thấy buồn cười.


Liễu Tương Tương thực sự cho rằng mình có thể đợi đến ngày đó à?


Cô biết bà ta nhảy nhót chưa tới hai ngày nên lười so đo, nhanh chóng kết thúc câu chuyện, lên tầng lấy cặp đi học.


Phó Vân Đình còn chờ cô ở ngoài cổng.


Anh tự mình đưa cô đến trường rồi vội vàng trở về thành Lê.


Nguyễn Tích Thời vào lớp, ngồi vào chỗ, chợt nghe bạn học đằng trước thần bí nói: "Các cậu biết không, tôi vừa đến phòng làm việc tìm giáo viên, nghe họ nói hôm nay lớp chúng ta có một học sinh chuyển trường tới.” “Học sinh chuyển trường có gì hiếm?” Một bạn học khác thờ ơ nói: "Trường nữ.


sinh Minh Đức là trường trung học dành cho nữ tốt nhất thành Vân, có người muốn chuyển tới cũng là bình thường.” Bạn học đằng trước lại nói: "Nhưng mà nghe nói thân phận của học sinh chuyển trường kia không tầm thường, sáng sớm còn được giáo viên tự mình đi đón.” “Chẳng lẽ là con gái của quan lớn?” "Ai mà biết được.” Các bạn học khác cũng tụ tập lại bàn tán.


Nguyễn Tích Thời không mấy hứng thú, cô đang thảo luận với Tống Ngọc Sương về đề bài giáo viên cho vào tuần trước.


Tiếng bàn tán bị cắt ngang bởi tiếng chuông vào lớp.


Nguyễn Tích Thời cũng kết thúc câu chuyện, nhìn giáo viên bước vào, sau lưng còn có một nữ sinh khác.


Thấy người đến, cô hơi giật mình.


Cung Hân Du!


Sao lại là cô ta?


Dường như cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Tích Thời, Cung Hân Du quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của cô.


Nguyễn Tích Thời bỗng nhức đầu.


Cô ta chuyển đến trường nữ sinh Minh Đức, còn khăng khăng học chung lớp với cô, chẳng lẽ cố ý đến gây phiền phức cho cô?


Cô chỉ muốn chăm chỉ học hành thôi, không muốn gặp phiền phức trong trường chút nào.


“Hôm nay có một học sinh mới chuyển trường đến, em tự giới thiệu về mình trước nhé” Giáo viên nói với Cung Hân Du.


“Chào mọi người, tôi tên là Cung Hân Du.” Cung Hân Du chào hỏi đơn giản, dường như không muốn nói thêm.


Ngược lại, bạn học bên dưới rối rít bàn tán.


"Họ Cung?


Tôi nhớ ở thành Vân chúng ta cũng có một nhà họ Cung phải không?" “Cậu ngốc à, là Đốc quân đấy, ngài Đốc quân họ Cung.


Hơn nữa lúc trước tớ từng gặp cô ta trong bữa tiệc khiêu vũ, cô ta là con gái của Đốc quân đấy!” “Con gái của Đốc quân lại chuyển đến lớp chúng ta?


Vậy sau này nói chuyện phải cẩn thận một chút rồi.” Nghe các bạn bàn tán xì xào, Cung Hân Du hếch cằm lên, trông giống như một con vịt trời kiêu ngạo.


"Được rồi, mọi người im lặng nào.” Cuối cùng giáo viên lên tiếng: "Bạn học Cung, em tìm chỗ trống ngồi xuống nhé, chúng ta bắt đầu tiết học.” "Vâng" Cung Hân Du đi xuống bục giảng, tiện thể ngồi xuống chỗ cũ của Vương Lạc Dung.


Từ sau khi bị Phó Vân Đình làm mất sạch mặt mũi trước mặt mọi người, cô ta vẫn chưa đến trường.


Nguyễn Tích Thời nhìn bóng lưng Cung Hân Du chằm chằm.


Cũng không biết Tốt cuộc Cung Hân Du chuyển đến lớp cô là trùng hợp hay cố tình.


Trong lòng cô cất giấu tâm sự, một tiết học trôi qua rất nhanh.


Sau giờ học, Cung Hân Du xách cặp đứng dậy đi thẳng đến chỗ Nguyễn Tích Thời, dừng lại trước mặt Tống Ngọc Sương.


Tống Ngọc Sương nghĩ ngờ nhìn cô ta.


Các cô từng quen biết nhưng không tính là thân, cô ta đột nhiên đi tới đây là muốn làm gì?


"Tống Ngọc Sương, tôi muốn ngồi chỗ này, cô đổi chỗ với tôi đi” Tống Ngọc Sương giật mình: "Chẳng phải cô đã có chỗ ngồi rồi À?" “Nhưng tôi muốn ngồi ở chỗ này.” Cung Hân Du nhấn mạnh, giọng rất cương quyết.


Tống Ngọc Sương nhíu đôi mày thanh tú, giọng cũng lạnh đi: "Tôi cũng muốn ngồi đây, không muốn đổi chỗ khác.” "Cô!" Khuôn mặt xinh đẹp của Cung Hân Du sa sầm, ngón tay nắm chặt lại.


Tống Ngọc Sương lạnh nhạt nhìn cô ta.


”Wow, sao hai người đó lại nhìn nhau thế kia?” “Tống Ngọc Sương can đảm thật đó, dám cãi lại con gái Đốc quân.” “Dù gì cha Tống Ngọc Sương cũng là Tham mưu trưởng, tuy cấp bậc không cao như Đốc quân nhưng cũng không thấp." “Cũng đúng, vậy cậu nói xem nếu hai người họ đánh nhau sẽ thế nào?" Một đám người tò mò xem kịch vui, tưởng chừng như là sợ thiên hạ không đủ loạn.


Ánh mắt Nguyễn Tích Thời nhuốm lạnh.


Chẳng lẽ Cung Hân Du thấy Tống Ngọc Sương chơi thân với cô nên muốn gây phiền phức cho Tống Ngọc Sương?


Cô kéo cổ tay Tống Ngọc Sương, đang định lên tiếng thì thấy Cung Hân Du đổi mục tiêu sang nữ sinh ngồi trước mặt Nguyễn Tích Thời: "Bạn học này, tôi có thể đối chỗ với cậu không?” Bạn học kia vừa rồi còn đang xem trò vui, không ngờ lại xem tới trên đầu mình, cô ta sửng sốt vài giây mới kịp tỉnh táo lại, vội vã gật đầu: "Được chứ, được chứ." Cô ta khác với Tống Ngọc Sương, không dám đắc tội với Cung Hân Du, nhanh chóng cầm cặp sách đến chỗ ngồi đằng trước.


Nguyễn Tích Thời: ".” Các nữ sinh nhìn trò vui cứ vậy kết thúc đều thấy nhàm chán, lần lượt quay người bỏ đi.


Tống Ngọc Sương nhìn Cung Hân Du, lại nhìn về phía Nguyễn Tích Thời, như thể hiểu ra điều gì đó.


Cô ấy khẽ kéo tay áo Nguyễn Tích Thời, nhấc sách lên nhỏ giọng hỏi: "Cậu quen cô ta à?” "Từng gặp vài lần.” Nguyễn Tích Thời trả lời.


"Vì anh Vân Đình hả?" Tống Ngọc Sương thông minh nghĩ ra: "Tớ đã từng gặp cô ta mấy lần, hình như cô ta rất thích anh Vân Đình.” Nguyễn Tích Thời đặt hai tay trên bàn, gác cằm lên mu bàn tay, gật đầu nói: "Cô ta nói mình là thanh mai trúc mã của Nhị gia.” “Hai người đó còn có quan hệ này á?" Trước kia Tống Ngọc Sương ở nơi khác, sau đó vì cha được điều động mới trở về nên không biết những chuyện lúc trước: "Vậy anh Vân Đình nói thế nào?” “Nhị gia nói không thích cô ta, thẳng thắn từ chối.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Tích Thời nghiêm túc.


“Vậy không cần lo lắng.” Tống Ngọc Sương thở phào nhẹ nhõm: "Anh Vân Đình chưa bao giờ nói hai lời, nói không thích thì chắc chắn là không thích.” Cô ấy vừa nói vừa thò đầu ra nhìn Cung Hân Du: "Nhưng Cung Hân Du này là con gái Đốc quân, hẳn chưa từng chịu thua thiệt bao giờ, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.


Tớ thấy lần này cô ta chuyển trường đến là vì gây rắc rối cho cậu đó." Nếu không thì sao Cung Hân Du lại đòi ngồi cạnh Nguyễn Tích Thời chứ?


  • Trước
  • Sau