Chương 176 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 176 GIA PHÁP guyễn Tích Thời thản nhiên nhìn Xuân Hạnh đang quỳ trước mặt Chương Trấn Giang.


Những lời Xuân Hạnh vừa nói đương nhiên do dì Tần dạy.


Dì Tần quả nhiên là người bên gối của Chương Trấn Giang, chỉ dăm ba câu đã đâm trúng tử huyệt của ông ta.


Con người Chương Trấn Giang này, tình thân và tình yêu đều không quan trọng bằng lợi ích của ông ta.


Ông ta còn sống mà đã có người thèm muốn ngân hàng tư nhân của ông ta, cho dù đó là con gái ruột của mình thì ông ta cũng tuyệt đối không nương tay.


Quả nhiên Chương Trấn Giang tức giận đến nỗi mắt đỏ ngầu, cú đá đó hoàn toàn không đủ để giải tỏa cơn phẫn nộ trong lòng ông ta.


Ông ta quay đầu nói với quản gia: “Đi lấy gia pháp đến đây!


Hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ cho đứa con gái bất hiếu này một bài học!” Quản gia nhìn Chương Vi đang nằm trên đất, trong mắt lóe lên một tia thương hại, xoay người đi lấy gia pháp.


Gia pháp của Chương gia là một cây roi mây dài.


Nhìn thấy cây roi, Chương Vi hoảng sợ, cô ta che ngực liều mạng muốn di chuyển thân thể lùi về phía sau.


“Cháu!” Một roi mạnh mẽ quất thẳng vào người Chương Vi không thương tiếc.


Trên lớp áo mỏng manh ngay lập tức xuất hiện một vết máu.


“A!” Chương Vi kêu lên kêu thẳm thiết và đau đớn.


Cô ta được nuông chiều từ bé đến lớn, làm sao chịu được đau đớn như vậy, đau đến mức nước mắt tuôn rơi.


“Đừng mà!


Đừng đánh con!” Chương Vi hét lên: “Cha, cha tha cho con đi!” “Chát cháu” Lời còn chưa dứt, Chương Trấn Giang lại quất thêm hai roi nữa, không thương tiếc đánh lên người Chương Vi.


“Cứu mạng, cứu mạng!” Tiếng kêu đau đớn của Chương Vi không hề làm Chương Trấn Giang mềm lòng chút nào.


Bây giờ ông ta giống như một con sư tử nổi điên, vừa nghĩ đến đứa bé trong bụng dì Tân đã mất, ông ta ước gì có thể đánh chết Chương Vi.


Ban đầu Chương Vi còn kêu la giãy giụa, sau đó thì không động đậy nữa, giống như một con cá chết nằm trên đất, chỉ có lồng ngực hơi phập phồng chứng tỏ cô ta vẫn chưa ngỏm.


Bà cụ Chương thấy tình hình không ổn, vội vàng đi tới kéo Chương Trấn Giang: “Được rồi được rồi, Trấn Giang, cho con bé một bài học là được rồi, đừng đánh chết nó thật” Mặc dù chỉ là một đứa cháu gái, đánh chết thì đánh chết, nhưng lỡ như chết người thì con trai cưng của bà cụ sẽ phải ngồi tù.


“Con cũng đừng quá đau lòng, bác sĩ đã nói rồi, chỉ cần điều dưỡng thân thể dì Tân thật tốt thì vẫn còn có thể có con” Tuy trong lòng bà cụ Chương cũng đang chảy máu nhưng vẫn lên tiếng an ủi.


Thế nhưng câu này của bà cụ lại giống như một con dao nhọn đâm thẳng vào tim Chương Trấn Giang.


Dì Tần thì còn có thể mang thai nhưng ông ta đã không thể cứng lên được nữa rồi!


Đứa bé trong bụng dì Tần là hy vọng cuối cùng và cũng là duy nhất của ông ta.


Thế mà bây giờ, tất cả đều bị Chương Vi phá hủy, trong lòng ông ta càng thêm căm hận Chương Vĩ.


Ông ta giơ roi lên, lại quất một roi thật mạnh lên người cô ta, đánh thức Chương Vĩ vốn đã gần như ngất xỉu, khiến cô ta đau đớn kêu lên.


“Mẹ đừng cản con, hôm nay con nhất định phải đánh chết con khốn này” Cây roi không thể nào xua tan được lửa giận trong lòng ông ta, Chương Trấn Giang ném mạnh cây roi xuống đất, tiến lên đạp mạnh một phát vào người Chương Vi.


Rõ ràng ông ta đang muốn đánh chết Chương Vĩ.


Chương Vi rên rỉ, lăn lộn trên đất, máu từ trên mặt lẫn người cô ta chảy ra, nhìn còn thê thẳm hơn cả dì Tân.


Người hầu chưa từng thấy lão gia nổi giận như vậy, đều không dám thở mạnh.


Ngay cả bà cụ Chương cũng bị chấn động, thoáng quên mất việc ngăn cản.


Chỉ có Nguyễn Tích Thời thản nhiên nhìn.


Cô đã nhìn thấu bộ mặt thật của ông ta từ lâu rồi, bây giờ như vậy cũng không có gìlạ.


“Lão gia!” Lúc này quản gia đi tới, nhỏ giọng nói: “Phu nhân...


Không, bà Liễu đến” Bà Liễu, bà Vương gì?


Chương Trấn Giang đang trong cơn giận dữ vốn không nghe lọt tai, bây giờ ông ta hận Chương Vi đến tận xương tủy, chỉ muốn giết chết cô ta.


Nguyễn Tích Thời lại quay đầu nhìn về phía cửa.


Cô nhìn thấy Liễu Tương Tương che bụng đi vào, thấy Chương Vi bị đánh đến cả người đầy máu, cơ thể bà ta run lên: “Lão gia, anh đang làm gì vậy?” Bà ta hét lên, lao đến che chở cho đứa con gái đang hấp hối.


“Lão gia, Vi Vĩ đã làm gì, sao anh có thể đánh con bé thành ra như vậy?” Chương Trấn Giang thở hổn hển, trừng mắt nhìn Liễu Tương Tương, tức giận hỏi: “Không phải tôi đã bảo cô cút ra ngoài rồi sao, sao cô còn quay lại?


Là ai cho cô vào đây?” Bây giờ ông ta nhìn thấy Liễu Tương Tương thì càng tức giận hơn, thậm chí còn muốn giết chết cả hai mẹ con bọn họ.


“Là em tự mình muốn quay về” Liễu Tương Tương ngẩng đầu, nhìn Chương Trấn Giang, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ: “Em biết lão gia chán ghét em, nhưng vì đứa con chưa chào đời của chúng ta, dù lão gia có chán ghét em đến đâu, em cũng phải quay về” Con ngươi Nguyễn Tích Thời co lại.


Đứa con?


“Cô nói cái gì?” Chương Trấn Giang sững sờ, vừa tức giận vừa kinh ngạc, môi ông ta mấp máy mấy cái mới phát ra tiếng: “Cô nói cô...


Mang thai?” “Đúng vậy, em mang thai con của lão gia” Nước mắt Liễu Tương Tương lăn dài theo gò má: “Mấy ngày nay em ăn không ngon, ngủ không yên, còn ngất xỉu bên đường, được một vị bác sĩ tốt bụng cứu giúp, em mới biết được em đã có thai” Bà ta nhìn Chương Trấn Giang bằng ánh mắt si mê: “Em biết trước kia em đã làm sai, em không cầu xin lão gia tha thứ, nhưng đứa bé không thể không có cha.


Em chỉ hy vọng lão gia có thể vì đứa bé, cho phép em tiếp tục ở lại nhà họ Chương, cho dù có phải làm trâu làm ngựa em cũng cam lòng” Chương Trấn Giang nhìn bà ta, sau khi kinh ngạc ban đầu qua đi, trong lòng tràn ngập một niềm vui sướng tột độ.


Ông ta vốn tưởng rằng đứa bé của dì Tần mất rồi, cả đời này ông ta xem như hết hy vọng, không ngờ ông ta lại còn có một đứa con.


Xem ra đúng là ông trời phù hộ ông ta!


“Cô thật sự mang thai?” Bà cụ Chương lại không giống Chương Trấn Giang, trong đầu chỉ có vui mừng.


Bà cụ nghi ngờ đánh giá Liễu Tương Tương: “Cô đã bị đuổi đi rồi, sao lại đột nhiên mang thai?


Còn nữa, tôi nghe người ta nói cô vốn không đến miếu ni cô, vậy khoảng thời gian này cô ở đâu?” Chương Trấn Giang nghe vậy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút, nhìn chằm chằm Liễu Tương Tương.


“Mẹ đang nghi ngờ cái gì?


Là đang nghi ngờ con không sạch sẽ ư?” Liễu Tương Tương ngược lại không hề xấu hổ mà hỏi thẳng.


Nước mắt như những hạt châu đứt dây, lăn dài trên gò má bà ta: “Quả thật con không đến miếu ni cô, đó là vì Đình Đình mất tích, khoảng thời gian này con vẫn luôn đi tìm Đình Đình.


Cộng thêm con lại bị thương không thể đi được xa nên chỉ có thể vừa đi vừa nghỉ ngơi, đến hôm nay thì ngất xỉu bên đường” Bà ta khóc đến mức toàn thân run rẩy, nhìn Chương Trấn Giang bằng ánh mắt đẫm nước: “Lão gia, anh là người rõ nhất, từ đầu đến cuối, trong lòng em chỉ có mình anh” Vốn dĩ trong lòng Chương Trấn Giang đã vui mừng như điên vì Liễu Tương Tương có thai, lại nhìn thấy Liễu Tương Tương rơi nước mất, tất cả lý trí trong nháy mắt tan biến, vội vàng đỡ Liễu Tương Tương dậy: “Anh biết trong lòng em chỉ có mình anh.


Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, cẩn thận ảnh hưởng đến con” “Lão gia” Liễu Tương Tương tựa vào lòng Chương Trấn Giang.


Chương Trấn Giang vỗ lưng bà ta để an ủi, rồi quay đầu nhìn bà cụ Chương: “Mẹ, Tương Tương vừa mới mang thai, đừng kích động cô ấy, cứ để cô ấy ở lại nhà họ Chương trước đã, chuyện sau này thì tính sau.” Bà cụ Chương nhìn chằm chằm Liễu Tương Tương, nhìn dáng vẻ lẳng lơ của bà ta vẫn rất nghi ngờ, nhưng vừa nghĩ đến dì Tân vừa mới sảy thai, bây giờ hy vọng có cháu trai mập mạp đều đặt hết lên bụng Liễu Tương Tương, bà cụ đành phải dịu giọng nói: “Vậy thì tạm thời ở lại đi” Chương Trấn Giang lập tức vui vẻ ra mặt, lửa giận lúc trước đã bị ném ra sau đầu, ôm Liễu Tương Tương định lên lầu.


“Lão gia, vậy còn Vi Vi.” Liễu Tương Tương nhìn Chương Vĩ, đau lòng hỏi.


Chương Trấn Giang nhìn Chương Vĩ đang sống dở chết dở.


Ông ta vẫn còn tức giận.


Song nghĩ đến Liễu Tương Tương hiện tại đang mang thai con của mình, không nên kích động bà ta, ông ta đành phải nói: “Thôi vậy, hôm nay con bé cũng bị dạy dỗ đủ rồi, vú Trương, đưa cô cả về phòng đi!” Lúc này Liễu Tương Tương mới thở phào nhẹ nhõm, bà ta lại tựa vào lòng Chương Trấn Giang.


Bọn họ vừa định lên lầu thì nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói yếu ớt của dì Tân.


“Lão gia.”


  • Trước
  • Sau