Chương 156 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 156 BÀ CỤ CUNG KHỎE LẠI ổng tư lệnh từng chứng kiến tài nghệ y thuật của Nguyễn Tích Thời rồi T nhưng ông ta không tin cô có thể chữa khỏi căn bệnh mà bao nhiêu bác sĩ đều bó tay.


Nếu cô tự tiện xung phong như vậy, lỡ như bà cụ Cung uống thuốc vào không những không khỏi bệnh mà bệnh tình còn nghiêm trọng hơn thì sẽ rắc rối to.


Phu nhân Tổng tư lệnh kịp thời lên tiếng: "Cũng tại em, không nên dẫn Tích Thời đến vào lúc này.


Em chỉ nghĩ dù sao Tích Thời cũng là con dâu tương lai của chúng ta, nên đến chào hỏi thể hiện tấm lòng, không ngờ...” “Đây không phải lỗi của em." Tổng tư lệnh nói: "Là đứa trẻ này quá liều lĩnh.” Đáy mắt phu nhân Tổng tư lệnh lóe lên tia sáng: "Em chỉ lo bà cụ Cung uống thuốc của Tích Thời mà xảy ra chuyện gì, e rằng Đốc quân sẽ trách tội Tích Thời, cũng sẽ đổ lỗi lên đầu anh.” “Đốc quân không phải là người như vậy.” Tổng tư lệnh trầm giọng nói: "Huống hồ, chuyện còn chưa có kết luận, biết đâu thuốc của Tích Thời có thể chữa khỏi bệnh cho bà cụ Cung.” Ông ta vẫn còn hy vọng, tuy trong lòng cũng thoáng bồn chồn, đồng thời cũng không hài lòng với việc Nguyễn Tích Thời tự ý làm chủ.


“Vậy thì tốt quá rồi!" Nói xong, phu nhân Tổng tư lệnh cúi đầu uống một ngụm canh, che giấu vẻ lạnh lùng trong mắt.


Chỉ là ảo tưởng không thực tế mà thôi, bà cụ Cung chắc chắn sẽ chết, Nguyễn Tích Thời nhất định sẽ trở thành kẻ sát nhân hại chết bà cụ Cung.


Phu nhân Tổng tư lệnh độc ác nghĩ.


Nếu Đốc quân nổi giận, thẳng tay bắn chết Nguyễn Tích Thời thì càng tốt.


Như vậy, Phó Vân Đình sẽ có thể an tâm kết hôn với người phụ nữ mà bà ta đã sắp xếp, mang lại nhiều lợi ích hơn cho bà ta.


Phu nhân Tổng tư lệnh chờ đợi tin tốt này.


Sáng sớm ngày hôm sau, cuối cùng bà ta cũng nhận được cuộc gọi từ phủ Đốc quân.


Người gọi điện đến là phu nhân Đốc quân.


Phu nhân Đốc quân chưa bao giờ chủ động gọi điện cho bà ta, phản ứng đầu tiên của phu nhân Tổng tư lệnh là đối phương muốn thông báo tin buồn.


Vì vậy trước khi nhấc máy, bà ta đã diễn sẵn nét mặt đau buồn.


Song vừa nhấc máy, bà ta đã nghe thấy giọng nói vui mừng của phu nhân Đốc quân bên kia đầu dây: "Bích Cầm, lần này may mà nhờ có em, cuối cùng mẹ chị cũng được cứu rồi!” "Gì cơ?" Phu nhân Tổng tư lệnh sững sờ.


Bà ta cứ tưởng mình nghe nhầm: "Ý chị là cụ chủ đã khỏe rồi?" “Đúng vậy, sau khi uống thuốc cô Nguyễn kê hôm qua, mẹ chị đã cầm được máu, thậm chí sáng nay còn tỉnh lại!” Giọng phu nhân Đốc quân không giấu nổi niềm vui, song bà ấy cũng không quên việc quan trọng nhất: "Bích Cầm, em có thể đưa cô Nguyễn đến một lần nữa không, bọn chị muốn nhờ cô Nguyễn khám lại cho mẹ." Phu nhân Tổng tư lệnh gác máy, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó.


Bà ta nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, trong lòng đầy kinh ngạc.


Chuyện này không thể nào!


Nguyễn Tích Thời mới bao nhiêu tuổi, lại lớn lên ở nông thôn, sao có thể sở hữu y thuật cao siêu đến vậy?


Nhưng giọng điệu vui mừng của phu nhân Đốc quân vừa rồi không hề giả, chẳng lẽ Nguyễn Tích Thời thật sự giỏi như vậy ư?


Phu nhân Tổng tư lệnh lập tức ngồi không yên.


Thấy cũng sắp đến trưa, bà ta lập tức ngồi xe đến trường nữ sinh Minh Đức, sai người vào tìm Nguyễn Tích Thời.


Nghe nói là đi tái khám cho bà cụ Đốc quân, trong lòng Nguyễn Tích Thời đã có manh mối, sau khi báo với giáo viên một tiếng, cô đi theo người hầu ra khỏi trường.


Lên xe, phu nhân Tổng tư lệnh nhìn cô, trong mắt lóe lên tia quan sát: "Bà Cung nói, tình trạng của bà cụ đã có cải thiện, còn phải phiền cháu đến tái khám cho bà cụ” Nguyễn Tích Thời khẽ vâng, ngoan ngoãn dịu dàng: "Vâng ạ!” Phu nhân Tổng tư lệnh quan sát cô kỹ lưỡng.


Khi nghe tin tình trạng của bà cụ có cải thiện, sắc mặt cô không hề ngạc nhiên, dường như đây là chuyện nằm trong dự đoán của cô.


Có phải vì cô rất tự tin vào y thuật của mình không?


Phu nhân Tổng tư lệnh vẫn đang suy đoán trong lòng.


Cho đến giờ, bà ta vẫn không thể tin nổi Nguyễn Tích Thời thực sự chữa khỏi bệnh cho bà cụ Cung.


Vì vậy, bà ta rất nôn nóng muốn đến phủ Đốc quân để tận mắt chứng kiến.


Giờ này trên đường rất ít người, xe nhanh chóng đến phủ Đốc quân.


Đã có người hầu đợi sẵn ở cổng, vừa thấy họ đến là lập tức dẫn vào nhà trong.


Phu nhân Tổng tư lệnh để ý thấy trên mặt người làm đều lộ vẻ thoải mái, không còn vẻ ưu tư như trước đây, lòng bà ta càng thêm bồn chồn.


Hai người vừa bước vào đã thấy phu nhân Đốc quân đang trò chuyện với bà cụ.


Mặc dù sắc mặt bà cụ vẫn không được tốt lắm nhưng không còn hoàn toàn tái nhợtnhư trước.


Lòng phu nhân Tổng tư lệnh chùng xuống.


Thấy họ đến, phu nhân Đốc quân vội vàng đứng dậy: "Hai người đến rồi.” Bà ấy nhìn Nguyễn Tích Thời, giọng nói rất lịch sự: “Cô Nguyễn, vậy phiền cháu.


khám lại cho mẹ bác nhé!” “Không phiền ạ!" Nguyễn Tích Thời dịu dàng trả lời.


Cô đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên mạch của bà cụ.


“Hôm qua bà đã uống hai thang thuốc cháu kê, sáng nay lại uống thêm một lần nữa." Phu nhân Đốc quân ở bên cạnh lên tiếng.


Nguyễn Tích Thời khẽ gật đầu, rồi hỏi bà cụ Cung: "Bà ơi, bà còn cảm thấy đau đầu không ạ?” “Bà đỡ nhiều rồi.” Giọng nói của bà cụ vẫn còn yếu ớt nhưng đầu óc khá tỉnh táo: "Nhờ thuốc của cháu, bây giờ dạ dày bà cũng không đau nữa.” “Vậy thì tốt rồi” Nguyễn Tích Thời buông tay, đứng dậy nói với phu nhân Đốc quân: "Bà cụ đã đang dần hồi phục nhưng vẫn phải tiếp tục uống thuốc, uống thêm năm ngày nữa sẽ có thể khỏi hẳn.


Những ngày này có thể ăn chút cháo, qua vài ngày nữa, khi bà cụ có cảm giác thèm ăn thì có thể ăn uống lại như bình thường, tạm thời kiêng đồ mặn.


Đến thứ Bảy, cháu sẽ đến khám lại cho bà cục "Tốt, tốt” Phu nhân Đốc quân nói liên tiếp, nhìn Nguyễn Tích Thời bằng ánh mắt đầy biết ơn.


Nguyễn Tích Thời lại rất bình tĩnh.


Trông cô không kiêu ngạo không tự ti khiến phu nhân Đốc quân càng có ấn tượng tốt với cô.


Bà ấy tự mình tiễn phu nhân Tổng tư lệnh và Nguyễn Tích Thời ra về rồi lập tức quay lại, bảo người đi báo tin tốt này cho Đốc quân.


Bà ấy không dám rời đi.


Dù sao cũng đã nói là năm ngày, ai biết trong năm ngày này sẽ có biến cố gì không chứ?


Phu nhân Tổng tư lệnh cũng đang chờ đợi ở nhà.


Bà ta hy vọng có thể chờ được tin bà cụ Cung xây ra chuyện.


Đến ngày thứ ba, cuối cùng bà ta cũng nhận được cuộc gọi từ phủ Đốc quân.


Giọng phu nhân Đốc quân nghe có vẻ càng vui mừng hơn, bà ấy nhẹ nhàng nói: "Mẹ chị đã có thể ngồi dậy rồi, hôm qua còn kêu đói, ăn được chút cháo kê, cũng không còn nôn nữa." Đến ngày thứ năm, bà cụ đã có thể ăn cơm bình thường, thậm chí còn có thể xuống giường đi vài bước.


Bấy giờ, phu nhân Tổng tư lệnh mới buộc phải thừa nhận, lần này Nguyễn Tích Thời lại thắng rồi, âm mưu của bà ta ngược lại còn mở đường cho cô.


Bà ta tức giận nhưng đồng thời cũng có nhận thức mới về Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời này hoàn toàn không giống một cô gái nhà quê vô học, cô thực sự rất tài giỏi.


Một ý nghĩ lướt qua trong đầu phu nhân Tổng tư lệnh.


Lần này Nguyễn Tích Thời cứu mạng mẹ Đốc quân, Đốc quân chắc chắn sẽ biết ơn, xem Nguyễn Tích Thời như ân nhân cứu mạng, như thế địa vị của cô sẽ không còn tầm thường.


Huống hồ, cô còn có bản lĩnh như vậy, lần này là Đốc quân, lần sau biết đâu chừng sẽ là những quan chức quyền quý khác.


Có những.


chỗ dựa này, sau này bất kể ai cưới Nguyễn Tích Thời đều có lợi.


Bà ta suy nghĩ cả buổi chiều.


Đến chạng vạng, bà ta hạ quyết định, gọi đến đường dây chuyên dụng.


Đây là số điện thoại của viện điều dưỡng nơi con trai cả của bà ta đang ở.


  • Trước
  • Sau