Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 152 TẤM NGĂN P hu nhân Tổng tư lệnh quả thực đã bắt đầu lên kế hoạch.
Bà ta cũng không tin Nguyễn Tích Thời có thể chữa hết bệnh cho bà cụ Cung.
Tuy bà ta có thể không tin nhưng phu nhân Đốc quân nhất định phải tin mới có thể cho bà cụ Cung uống được.
Chỉ là bây giờ chưa phải lúc để khuyên bảo, nếu quá gấp gáp sẽ khiến phu nhân Đốc quân nghi ngờ nên khám bệnh xong rồi, phu nhân Tổng tư lệnh bèn dẫn Nguyễn Tích Thời đi.
Phu nhân Đốc quân phải canh bà cụ nên không phân thân ra được, đành cho người làm đi tiễn họ.
Ra khỏi phòng đi tới trước hành lang, Nguyễn Tích Thời nhìn thấy một bóng dáng thân quen đang đi cùng Đốc quân từ đối diện tới.
Trên người anh mặc quân trang, ánh sáng mặt trời chiếu lên người anh trông Tất cao lớn, khôi ngô.
Nguyễn Tích Thời hơi dừng chân lại.
Phó Vân Đình như có cảm ứng nên nhìn về phía cô.
Khi ánh mắt hai người tiếp xúc, ánh mắt Phó Vân Đình có ý cười.
Mặt Nguyễn Tích Thời đỏ lên.
Đốc quân nhìn theo ánh mắt của Phó Vân Đình, cũng nhìn thấy Nguyễn Tích Thời và phu nhân Tổng tư lệnh thì nói: "Kia là bà Phó nhỉ, mọi người cùng tới àm “Không phải." Phó Vân Đình nói: "Tôi không biết mẹ tới đây” Đốc quân gật đầu: "Xem ra mẹ cậu tới thăm mẹ tôi, mẹ cậu thật có tâm." Phó Vân Đình cười nhưng ánh mắt rất lạnh lẽo.
Nếu Đốc quân biết "tâm tư” của mẹ anh, e là sẽ không nói vậy.
Nguyễn Tích Thời rời khỏi phủ Đốc quân theo phu nhân Tổng tư lệnh, chợt nghe thấy giọng Phó Vân Đình từ sau truyền tới: "Tích Thời.” Cô xoay người lại, chỉ thấy Phó Vân Đình đang đi về phía họ, anh nhìn Nguyễn Tích Thời trước rồi mới nhìn sang bên cạnh: "Mẹ." Phu nhân Tổng tư lệnh thấy Phó Vân Đình thì tỏ vẻ hơi ngạc nhiên: "Con cũng tới Phủ Đốc quân à?” “Con tới báo cáo quân vụ gần đây với Đốc quân." Phó Vân Đình thản nhiên đáp.
“Đúng là trùng hợp.
Phu nhân Tổng tư lệnh liếc nhìn Nguyễn Tích Thời rồi noi: đây" Mẹ đưa Tích Thời tới thăm bà cụ Cung, đang chuẩn bị đưa cô Nguyễn về “Để con đưa cô ấy về." Giọng Phó Vân Đình rất cứng rắn, không giống thương lượng mà giống thông báo hơn.
Anh nói xong thì nắm chặt tay Nguyễn Tích Thời rồi kéo cô lên xe của mình.
Xe họ nghênh ngang rời đi.
Sắc mặt phu nhân Tổng tư lệnh khó coi, đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm hướng chiếc Ford rời đi, hai tay nắm chặt.
Tại sao Phó Vân Đình luôn muốn đối đầu với bà ta?
Bà ta kiếm cho anh nhiều cô chủ nhà giàu như thế, anh thì lại nhìn trúng một cô nhóc nông thôn không có bối cảnh thân phận như Nguyễn Tích Thời!
Ánh mắt phu nhân Tổng tư lệnh lạnh lẽo.
Không, bà ta nuôi Phó Vân Đình nhiều năm như vậy, hiện tại mới là lúc phát huy tác dụng, không thể để cho anh ở bên một con nhóc quê mùa được!
Nguyễn Tích Thời nhìn kính chiếu hậu, thấy phu nhân Tổng tư lệnh ngày càng xa.
Cô quay qua cười với Phó Vân Đình: "Anh cứ lôi em đi như vậy, không sợ mẹ anh giận à?" “Cười vui như vậy, xem ra em nắm phần thắng chắc với bệnh bà cụ Cung nhỉ?” Phó Vân Đình nhìn cô nói.
Nguyễn Tích Thời hiểu được ẩn ý trong lời anh, cô trừng mắt: "Vậy hôm nay anh không phải tới báo cáo quân vụ mà bởi vì lo cho em nên mới tới phủ Đốc quân chứ gì?” Chân mày Phó Vân Đình nhúc nhích, không nói gì.
Nguyễn Tích Thời thấy anh không nói lời nào thì tiến tới trước mặt anh: "Rốt cuộc có phải không...
AI” Nguyễn Tích Thời còn chưa nói xong thì đã bị Phó Vân Đình ôm lấy, chặn môi cô, còn tiện tay nhấn cái nút bên cạnh.
Tấm ngăn của ô tô chắn trước mặt bọn họ.
Nguyễn Tích Thời còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Phó Vân Đình kéo sự chú ý lại.
Anh hôn sâu như thể truyền nỗi lo lắng và sự nóng bỏng trong lòng truyền vào cô qua đầu lưỡi.
Thấy có tấm ngăn, Nguyễn Tích Thời cũng vươn cánh tay ôm lấy cổ anh, phối hợp với nụ hôn của anh.
Trải qua mấy lần hôn môi, Nguyễn Tích Thời cũng biết chút kỹ thuật, biết cách lấy hơi thở, còn chơi xấu cắn lên môi của anh.
Hành động này càng giống thêm dầu vào lửa, hơi thở Phó Vân Đình nặng nề.
“Đồ yêu tĩnh." Anh khàn giọng nói: "Thật muốn làm em ngay bây giờ!” Bàn tay anh trượt xuống vòng hai mềm mại của cô, cộng thêm lời của anh khiến Nguyễn Tích Thời hơi sợ.
Nhưng anh không làm gì thêm, dù cửa sổ được chế tạo từ chất liệu đặc biệt, từ bên ngoài không thể nhìn vào trong, lại có tấm ngăn nhưng dù sao nơi này cũng đang trên xe.
Anh là đàn ông, có thể không coi trọng nhưng Nguyễn Tích Thời thì không được.
Cô còn là một cô bé.
Phó Vân Đình cố kiềm chế bản thân, đề ngọn lửa dục vọng xuống.
Anh buông Nguyễn Tích Thời ra.
Môi Nguyễn Tích Thời hơi sưng lên, vừa rồi hôn quá nhiệt tình, hai người đều dùng hết sức.
Mặt Nguyễn Tích Thời đỏ lên như bông hoa xinh đẹp.
Cô thở hổn hến, nhìn Phó Vân Đình với đôi mắt ngập nước.
"Đừng nhìn anh như vậy." Giọng Phó Vân Đình nghẹn lại.
Mặt Nguyễn Tích Thời càng nóng thêm.
Cô nhìn xuống theo bản năng thì thấy nó cộm lên rồi, mặt cô lập tức đỏ hơn, nhanh chóng dời ánh mắt.
Cô nhìn tấm ngăn, mới nhớ ra để hỏi: "Anh lắp tấm ngăn trên xe khi nào vậy?” “Mấy hôm trước!” Giọng Phó Vân Đình truyền qua tấm ngăn: "Nó được thiết kế riêng, giao cho bên công ty ô tô, tốn rất nhiều công sức để lắp đặt!” Nguyễn Tích Thời ồ lên, lặng lẽ liếc Phó Vân Đình.
Anh lắp đặt tấm ngăn, không phải là định cùng cô...
“Lại suy nghĩ gì đấy?" Phó Vân Đình vừa nhìn đã nhìn thấu cô, vừa bất lực vừa buồn cười, anh ôm cô vào lòng: "Có đói bụng không, có muốn ăn cơm không?" Nguyễn Tích Thời lập tức gật đầu: "Muốn!" Cô bổ sung một câu: "Đợi ăn cơm xong, chúng ta đi bắt ma đi!" Cô dừng lại, nhìn Phó Vân Đình với đôi mắt to ngấn nước: "Hôm nay anh không bận gì chứ?” Phó Vân Đình khẽ cười: "Ừ, ngày hôm nay của anh đều thuộc về em” Nguyễn Tích Thời lập tức vui vẻ.
Cô thật hy vọng ngày này có thể kéo dài vô tận để cô và Phó Vân Đình luôn có thể ở bên nhau như thế này.
Chiếc xe phóng nhanh trên con đường hướng về thành phố.
Tại phủ Đốc quân, sau khi Đốc quân đợi Phó Vân Đình rời đi thì đi vào trong nhà.
Vừa vào nhà, ông đã ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.
Ông rất mẫn cảm với mùi máu tươi, lập tức cau mày lại, đi tới cạnh giường hỏi: "Mẹ lại ho ra máu à?" Phu nhân Đốc quân đang lau mồ hôi giúp bà cụ Cung, nghe giọng Đốc quân thì ngẩng đầu nhìn ông ta, khẽ đáp: "Vâng, hiện mới đi ngủ.” Đốc quân thấy mẹ đã ngủ say mới khẽ vỗ lên vai vợ, ý bảo bà ấy đi ra ngoài cùng mình.
Phu nhân Đốc quân đứng dậy, kêu người hầu thân cận trông bà cụ rồi ra ngoài cùng Đốc quân.
Ra khỏi phòng, Đốc quân mới trầm giọng hỏi: "Thuốc bác sĩ kê hôm qua cũng không có tác dụng à?" Phu nhân Đốc quân lắc đầu: "Em đã cho mẹ uống thuốc theo lời bác sĩ, nhưng mẹ vẫn nói đau đầu, đau bụng, hôm nay còn ho ra máu hai lần.” Đốc quân cau mày.
Trong mắt ông là sự bi thương, một lúc sau ông mới nói: "Lát anh sẽ ra ngoài, vào quân đội tìm một quân y khám cho mẹ." Phu nhân Đốc quân gật đầu, như nghĩ tới gì đó nên nói: "Hôm nay bà Phó dẫn một cô bé tới, tên là...
Nguyễn Tích Thời, nói là cô Nguyễn này biết y thuật, tới khám cho mẹ."