Chương 151 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 151 CHẤN ĐOÁN BỆNH THẬT HOANG ĐƯỜNG bì " A „đúng rồi.” Phu nhân Tổng tư lệnh kéo Nguyễn Tích Thời đến trước mắt mọi người rồi nói: "Đây là Nguyễn Tích Thời, cô hai của Ngân hàng Hưng Thịnh.


Đợt trước cháu không khỏe, cả đêm không thể chợp mắt, đều nhờ con bé chữa giúp” Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Nguyễn Tích Thời.


“Cô ấy chữa cho em?" Phu nhân Đốc quân ngạc nhiên.


Cô bé này nhìn cũng không lớn, còn biết chữa bệnh?


“Đúng vậy, hiện giờ em đã khỏe rồi.” Phu nhân Tổng tư lệnh gật đầu nói: "Hơn nữa, chỉ cần uống mấy thang thuốc đã thấy hiệu quả!” Bà ta cố ý khen Nguyễn Tích Thời để nâng cô lên.


“Lần trước em tới thấy cụ chủ bị bệnh nên muốn dẫn con bé tới khám cho bà.” Phu nhân Tổng tư lệnh lại nói tiếp.


“Thì ra là vậy.” Phu nhân Đốc quân nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Tích Thời, trong mắt viết đầy sự nghi ngờ.


Rõ ràng bà ấy không tin Nguyễn Tích Thời.


Dù sao rất nhiều bác sĩ tới khám đều không ra bệnh, sao một cô bé có thể nhiều kinh nghiệm hơn những bác sĩ kia được?


Bà ấy không biết, từ lúc Nguyễn Tích Thời bi bô tập nói đã phân biệt được các loại thuốc với nhau rồi.


Phu nhân Đốc quân rất tôn trọng mẹ chồng mình vì bà cụ Cung đối xử với bà ấy rất tốt, xem bà ấy như con gái ruột, chưa từng bạc đãi, ăn mặc đều là đồ tốt nhất nên bà ấy không muốn mẹ chồng có bất kỳ vấn đề gì.


Bà ấy nhìn Nguyễn Tích Thời: "Cháu biết chữa bệnh thật à?” Phu nhân Đốc quân nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh của Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời cũng đang nhìn chằm chằm bà cụ Cung trên giường, nghe câu hỏi của phu nhân Đốc quân mới lấy lại tình thần.


Cô suy nghĩ vài giây rồi nói: "Cháu muốn bắt mạch cho bà cụ xem sao đã” Nghe thấy Nguyễn Tích Thời trả lời vậy thì phu nhân Đốc quân nhíu mày.


Cô không trả lời thẳng, không phải là không dám nói chứ?


Phu nhân Tổng tư lệnh cũng nghĩ thế.


Chắc chắn Nguyễn Tích Thời sợ mình không thể chữa cho bà cụ nên không dám nói bản thân biết chữa bệnh.


Nhưng đây chính là điều phu nhân Tổng tư lệnh muốn.


Bà ta lập tức khuyên nhủ: "Hay để Nguyễn Tích Thời xem thử trước, chỉ là bắt mạch chút thôi." Bắt mạch cũng chẳng gây tổn thất gì.


Phu nhân Đốc quân nghĩ thế cũng đúng, bèn gật đầu với Nguyễn Tích Thời: “Cháu xem đi." Bà ấy nói xong thì nhường vị trí.


Nguyễn Tích Thời đi lên trước bắt mạch cho bà cụ Cung.


Mạch tượng của bà cụ Cung rất loạn.


Cô ấn phần bụng của bà cụ Cung, quả nhiên thấy bà cụ nhăn mặt.


Xem ra đúng như cô nghĩ.


Lúc nhìn thấy tình trạng của bà cụ Cung, cô đã có suy đoán nhưng bây giờ thì đã chắc tới bảy tám phần rồi.


Cô buông tay ra, hỏi phu nhân Đốc quân: "Gần đây bà cụ bị giảm cân, hơn nữa rất dễ nổi giận phải không?” Phu nhân Đốc quân giật mình.


Bà ấy không ngờ Nguyễn Tích Thời lại nói trúng.


Chẳng lẽ Nguyễn Tích Thời biết khám bệnh thật?


Nhưng một lát sau bà ấy lại nghĩ, Nguyễn Tích Thời là phu nhân Tổng tư lệnh mang tới, bà ta biết bệnh tình của bà cụ, có thể đã nói trước với Nguyễn Tích Thời.


Bà ấy bình tĩnh đáp: "Đúng vậy.” “Có phải còn thường hay quên?” Nguyễn Tích Thời hỏi.


Phu nhân Đốc quân lại gật đầu.


"Có phải bình thường bà cụ có thích ăn thịt cá hoặc uống rượu không?” Nguyễn Tích Thời lại hỏi.


“Đương nhiên là không rồi!” Phu nhân Đốc quân lắc đầu: "Mẹ đến thịt còn không ăn chứ đừng nói tới uống rượu.” Nghe phu nhân Đốc quân nói vậy, Nguyễn Tích Thời đã hoàn toàn chắc chắn.


Cô không hỏi bệnh tình nữa mà hỏi: "Bác sĩ trước đó đều kê toa là đảng sâm, bạch truật, sơn trà, hoàng kỳ đúng không?” Phu nhân Đốc quân gật đầu.


Mỗi ngày bà ấy đều kiểm tra thuốc mẹ chồng uống, đúng là những loại thuốc này.


Nhưng chắc phu nhân Tổng tư lệnh không biết thuốc bà cụ uống là gì, cô bé này có thể nói đúng tên thuốc, có thể thấy vẫn có vài phần bản lĩnh.


"Thảo nào bệnh của bà cụ không khá lên được mà còn nghiêm trọng hơn.” Giọng Nguyễn Tích Thời rất dịu dàng nhưng lại rất chắc chắn: "Bởi vì họ kê sai thuốc rồi.” "Cái gì?" Mọi người kinh ngạc.


Phu nhân Đốc quân nhịn không được hỏi: "Sao lại kê sai thuốc?


Chẳng lẽ mẹ chồng bác không phải mắc bệnh về dạ dày?" “Là một loại bệnh dạ dày nhưng vấn đề không phải do dạ dày.” Nguyễn Tích Thời nói chậm.


Phu nhân Đốc quân thấy khó hiểu: "Là sao?" Bệnh dạ dày mà không phải do dạ dày là sao?


Phu nhân Tổng tư lệnh cười giễu trong lòng.


Bà ta không tin Nguyễn Tích Thời giỏi đến như vậy, dù có chữa được bệnh mất ngủ của mình cũng không thể chữa được một chứng bệnh nặng như vậy.


Cái gì mà bệnh về dạ dày nhưng vấn đề không ở dạ dày, rõ ràng đang nói bừa!


"Ý theo nghĩa đen." Nguyễn Tích Thời giải thích rõ: "Đúng là bà cụ bị bệnh về dạ dày, nhưng không phải do dạ dày có bệnh dẫn tới mà do cảm xúc.” “Cảm xúc?” Phu nhân Đốc quân ngây ra.


Trước giờ chưa có bác sĩ nào nói như vậy.


Đau dạ dày mà cũng có liên quan tới cảm xúc ư?


“Các vấn đề về dạ dày thường gặp là do sự xâm lấn và tích tụ của hơi lạnh, nóng và ẩm ướt trong dạ dày hoặc do chế độ ăn uống không đều đặn trong thời gian dài.


Ăn quá nhiều đồ cay và béo hoặc uống rượu quá nhiều khiến độ ẩm và nhiệt tích tụ trong dạ dầy mới gây nên bệnh đau dạ dày” Nguyễn Tích Thời biết phu nhân Đốc quân chưa hiểu nên kiên nhẫn giải thích: "Nhưng bà cụ không hề sốt, cũng không bị phong hàn, cũng không có chế độ ăn uống thất thường hay ăn quá nhiều đồ cay.


Hơn nữa, mạch tượng bà rất loạn, lại không ngủ được, cân nặng giảm sút, dễ nổi nóng thì chỉ có một khả năng.


Đó là bà cụ có những cảm xúc xấu như đau buồn, tức giận nên mới gây tổn thương tới lá lách, ảnh hưởng tới chức năng thanh lọc của gan, vì vậy gây tắc nghẽn quá trình chuyển hóa, cản trở khả năng điều hòa bình thường của dạ dày khiến ruột có vấn đề, mới gây ra bệnh đau dạ dày." Nguyễn Tích Thời phân tích cặn kẽ, có lẽ mọi người ở đây đều không hiểu Đông y, kiến thức nửa vời.


Nhưng phu nhân Đốc quân vẫn nghe ra được ý đại khái: "Nên do tâm trạng bà cụ không tốt mới dẫn tới bệnh dạ dày?” Nguyễn Tích Thời gật đầu: "Đúng vậy, cháu nghĩ chắc bà cụ đang lo lắng chuyện gì nhưng không muốn nói ra, thế là đổ bệnh.


Uống thuốc điều trị bệnh dạ dày sẽ không có tác dụng, cần uống thuốc giúp thả lỏng thần kinh cơ”.


Mọi người không ai nói gì.


Họ cảm thấy Nguyễn Tích Thời chẩn đoán bệnh thật quá hoang đường.


Rõ ràng bà cụ Cung bị đau dạ dày nhưng lại uống thuốc giúp thả lỏng thần kinh?


Nghe vào đã thấy không đúng chút nào!


Vừa rồi bà cụ Cung ho ra máu đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, cũng không có cách nào chứng minh lời Nguyễn Tích Thời nói là thật hay giả.


Một lúc sau, phu nhân Đốc quân mới hỏi: "Vậy cháu sẽ kê lại toa thuốc à?” Nguyễn Tích Thời gật đầu.


Cô cầm giấy bút, kê hai toa thuốc.


Một loại là "Thuốc điều hòa dạ dày lá lách” có thể giúp bệnh nhân giảm bớt sự khó chịu về tiêu hóa.


Một toa khác là "Thuốc hoa mẫu đơn" có tác dụng bổ âm, thanh nhiệt và làm dịu gan.


Ngoài ra cô còn kê thuốc bổ có tác dụng xoa dịu thần kinh.


“Thuốc bổ này không có tác dụng phụ, ngày thường có thể biến nó thành nước uống luôn.” Nguyễn Tích Thời nói: "Hai loại thuốc còn lại thì mỗi ngày uống hai lần vào sáng tối.” Phu nhân Đốc quân nhận toa thuốc: "Làm phiền cô Nguyễn rồi.” Trong giọng nói của bà ấy không nghe ra sự mừng rỡ.


Dù Nguyễn Tích Thời có nói năng rõ ràng nhưng bà ấy cũng không thể hoàn toàn tin lời cô.


Bà ấy định cầm thuốc đưa cho bác sĩ xem rồi mới quyết định có cho mẹ chồng uống không.


Nguyễn Tích Thời nhìn thấu tâm tư của phu nhân Đốc quân nhưng không nhiều lời.


Thuốc cô đã kê còn có uống hay không thì cô không thể quản được.


Nhưng dù cô không quan tâm bà cụ Cung có uống hay không, phu nhân Tổng tư lệnh chắc chắn cũng tìm cách để bà cụ uống.


Nếu không chẳng phải phu nhân Tổng tư lệnh đã uống công đưa cô tới đây một chuyến sao.


  • Trước
  • Sau