Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 134 MUA ĐỒ CHO PHÓ VÂN ĐÌNH gười hầu đi ra mở cửa thì thấy Tống Ngọc Sương sải bước vào trong.
Nguyễn Tích Thời dừng bước: “Ngọc Sương, sao cậu lại đến đây?” Tống Ngọc Sương nhìn Nguyễn Tích Thời và đi thẳng tới chỗ cô, trên môi nở nụ cười, xem ra tâm trạng khá tốt: “Tích Thời, hôm nay cậu có việc gì không?” “Không có” Nguyễn Tích Thời bước về phía cô ấy.
“Không có thì tốt quá rồi” Tống Ngọc Sương kéo lấy tay cô: “Tuần sau là Trung thu rồi, tớ muốn đi mua ít đồ, cậu đi mua với tớ được không?” Nhắc đến Trung thu, tâm trạng Nguyễn Tích Thời lại trở nên thấp thỏm.
Bùa cường dương của cô vẫn không có tin tức.
“Tích Thời, cậu sao thế?” Tống Ngọc Sương thấy tâm trạng Nguyễn Tích Thời không đúng lắm nên quan tâm hỏi.
Nguyễn Tích Thời bừng tỉnh, lắc đầu: “Không sao.” Cô dừng lại một lúc mới nói tiếp: “Cậu ăn sáng chưa?
Ăn rồi hãng đi” Tống Ngọc Sương ăn sáng rồi nhưng thấy Nguyễn Tích Thời chưa ăn nên không đề cập đến, chỉ tươi cười: “Được” Người hầu bưng đồ ăn sáng lên cho họ, hai người ngồi ăn sáng, Tống Ngọc Sương ngẩng đầu lên nhìn một vòng: “Người nhà cậu vẫn chưa dậy hả?” “Cha tớ chắc là đến ngân hàng rồi, chị cả thì không biết đi đâu” Nguyễn Tích Thời bình thản đáp.
Cô không đề cập đến những người khác.
Tống Ngọc Sương là người thông minh, biết chắc đã xảy ra chuyện gì đó, song đây là chuyện gia đình người ta nên cô ấy cũng không hỏi nhiều.
Đang ăn cơm thì có bác sĩ bước vào, vú Trương đưa bác sĩ lên tầng, chắc là đến để kiểm tra sức khỏe cho dì Tân.
Mắt Nguyễn Tích Thời cụp xuống.
Chiêu này của dì Tân thật hữu dụng, không lãng phí thuốc cô đưa cho.
Hai người ăn xong bèn cùng nhau lên phố.
Tống Ngọc Sương đưa Nguyễn Tích Thời đến cửa hàng bách hóa.
“Gần đây lại nhập hàng mới rồi, tớ muốn mua cho cha mẹ vài bộ đồ mới.” Tống Ngọc Sương nói: “Cậu có muốn mua vài bộ không?” “Đồ tớ nhiều lắm rồi” Nguyễn Tích Thời mỉm cười: “Còn có mấy bộ chưa mặc tới nữa cơ” “Thế thì cũng chưa chắc, trước đây không có mấy bộ đồ kiểu mới thế này đâu” Tống Ngọc Sương chỉ cho cô xem.
Váy liền kiểu Tây, áo khoác kiểu Tây, lễ phục kiểu Tây, mỗi chiếc một kiểu khác nhau.
Nguyễn Tích Thời nhìn, cũng có chút động lòng.
Tống Ngọc Sương chọn một chiếc áo màu vàng tơ và chiếc váy màu trắng nhạt mềm mại, nhét vào trong lòng Nguyễn Tích Thời: “Cậu thử đi” Nguyễn Tích Thời vươn tay nhận lấy, trên chiếc áo vàng tơ có thêu một bông cúc trắng, chiếc váy bên dưới thì như dòng nước chảy, đúng là rất đẹp.
Không có cô gái nào lại không thích đồ mới.
Nguyễn Tích Thời cũng thế.
Cô không chống lại được sự mê hoặc nên vẫn đi thử đồ.
Cô vừa bước ra, hai mắt Tống Ngọc Sương đã sáng rỡ: “Đẹp thật đấy!” Da Nguyễn Tích Thời tựa làn ngọc mềm mịn, đôi môi anh đào không tô mà đỏ, mấy sợi tóc phất phơ bên má, làm tăng thêm phần đáng yêu.
Khi bộ đồ này được mặc trên người cô, trông nó cứ như có linh tính, tựa như: một bông cúc xán lạn lại dịu dàng như nước.
“Tớ đi mua đồ cùng cậu mà giờ lại thành tớ thử đồ rồi” Nguyễn Tích Thời tươi cười: “Nhìn đủ rồi đó, tớ đi thay đây” “Đừng mà, nếu thích thì mua rồi mặc luôn đi, chúng ta cùng mặc đồ mới đi dạo phố.” Tống Ngọc Sương ngăn cô.
Nguyễn Tích Thời lắc đầu: “Không đâu” “Nhưng cậu mặc cái này trông đẹp lắm ấy!” Tống Ngọc Sương cứ cảm thấy bình thường Nguyễn Tích Thời mặc đơn giản quá: “Nếu anh Vân Đình thấy cậu mặc như này, chắc chắn sẽ rất là thích” Nguyễn Tích Thời nghe thấy thế thì hơi rung động.
Cô quay sang nhìn mình trong gương.
Phó Vân Đình thực sự sẽ thích cô mặc như thế này ư?
Nguyễn Tích Thời không khỏi tưởng tượng về biểu cảm của Phó Vân Đình khi thấy cô mặc bộ này.
Tống Ngọc Sương thấy cô thích thì mím môi cười, cũng không nói thêm gì nữa mà quay đi chọn đồ cho mình.
Tống Ngọc Sương chọn chiếc váy liền màu xanh dương, được thắt gọn gàng bằng một chiếc dây thắt lưng mảnh.
Mái tóc đen dài của cô ấy rủ xuống ngang eo, trông gọn gàng và mềm mại.
Khi có làn gió nhẹ thoảng qua, những sợi tóc khẽ bay, làm tăng thêm vẻ thanh tao và thoát tục.
Nguyễn Tích Thời cũng khen cô ấy đẹp.
Hai cô gái khen qua lại xong, Tống Ngọc Sương chọn thêm vài bộ nữa rồi đi thanh toán trước.
Tống Ngọc Sương nhất quyết muốn mua bộ đồ đó tặng cho Nguyễn Tích Thời nhưng bị Nguyễn Tích Thời từ chối: “Tớ còn muốn mua đồ khác nữa, lát tớ trả tiền là được.” Đương nhiên cô không thể mua đồ tặng cho người nhà họ Chương được.
Tống Ngọc Sương bày ra vẻ mặt hiểu chuyện, nhìn gương mặt Nguyễn Tích Thời đã phiếm hồng, cô ấy mới tươi cười cầm đồ đi tính tiền.
Đợi Tống Ngọc Sương tính tiền xong, Nguyễn Tích Thời quay sang đi về phía đồ nam, xem một lúc lâu, cuối cùng vừa nhìn đã thích một chiếc áo khoác màu.
nâu.
Dường như cô có thể tưởng tượng ra được hình ảnh Phó Vân Đình mặc chiếc áo này.
Cô không nghĩ nhiều mà mua luôn.
Hai người lại đi dạo, mua thêm kẹo bánh, trái cây các kiểu, đến khi không xách nổi nữa mới quay về.
Ngồi lên xe, Tống Ngọc Sương hỏi Nguyễn Tích Thời: “Mẹ cứ nói là lâu lắm chưa được gặp cậu, hay là hôm nay cậu về nhà với tớ đi” “Tớ cũng rất nhớ cha mẹ nuôi” Nguyễn Tích Thời cười.
Hai cô gái trò chuyện vui vẻ, đi đến nhà họ Tống.
Vừa bước xuống xe đã thấy một chiếc xe hơi lái đến, cũng dừng ngay trước cổng.
Tiêu Kỳ bước xuống xe.
Thấy Tiêu Kỳ, hai mắt Tống Ngọc Sương trợn tròn.
Sao anh ta lại đến đây?
Tiêu Kỳ cũng thấy hai người.
Ánh mắt cậu ta rơi lên người Tống Ngọc Sương, nơi đáy mắt ánh lên một tia kinh ngạc, đột nhiên một bài thơ nảy ra trong đầu.
Sen nở trong đầm đỏ trắng phơi.
Bùn nhơ không nhiễm sắc thêm tươi.
Bài thơ này là để miêu tả những cô gái như Tống Ngọc Sương.
Tiêu Kỳ ngây người lúc lâu.
Tống Ngọc Sương bị nhìn thế thì mặt nóng ran.
Cô ấy ho khan để che giấu, bước lên trước: “Sao anh lại đến đây?” “Tôi đến thăm bác Tống” Tiêu Kỳ nói, lại nhìn túi to túi nhỏ trong tay cô ấy: “Đi dạo phố à?” “Ừm” Tống Ngọc Sương gật đầu.
“Trông có vẻ rất nặng, để tôi xách giúp cô.” Cậu ta nói xong đã vươn tay ra nhận lấy mấy túi nặng trĩu từ tay Tống Ngọc Sương một cách rất tự nhiên.
Tay hai người vô tình chạm vào nhau.
Tai Tống Ngọc Sương cũng đỏ bừng lên.
Tiêu Kỳ lại nhìn sang Nguyễn Tích Thời: “Cô...” Eroilkhông ciuidanetotisacilewoesNzuyênylchihesivetinhacitayi ng mình không mua nhiều đồ lắm.
Tiêu Kỳ không nói nữa, chỉ xách túi đi vào trong.
Tống Ngọc Sương nhìn chằm chằm theo bóng lưng Tiêu Kỳ, ánh mắt lại nhìn xuống tay cậu ta, gương mặt đỏ rần lên.
Cô ấy ngơ người mất mấy giây mới nói với Nguyễn Tích Thời: “Chúng ta cũng vào trong đi” “Này nhóc, kia là tên họ Tiêu nhỉ?
Đến đúng lúc lắm, cô mau hỏi hắn ta chuyện đồ án đi!” Giọng Tể Tể vang lên trong đầu cô.
“Đợi tôi tìm cơ hội đã, cũng không thể hỏi trước mặt mọi người được” Nguyễn Tích Thời vừa bình nh đáp lời vừa bước vào trong.
Kết quả là, Nguyễn Tích Thời cứ nói chuyện với bà Tống suốt, cả ngày không có cơ hội đi hỏi.
Đến chiều, Nguyễn Tích Thời nghe nói Tiêu Kỳ sẽ ở lại dùng cơm, cô vội vàng kiếm cớ còn có việc nên rời khỏi phủ nhà họ Tống.
“Này nhóc, sao cô không ở lại?” Tế Tế khó chịu nói: “Đúng lúc có cơ hội hỏi anh ta chuyện đồ án mà” “Chuyện đồ án hỏi lúc nào chả được, nhưng bắt ma thì không phải lúc nào cũng có thời gian.” Nguyễn Tích Thời bình thản nói: “Ngày mai lại là thứ hai, tôi còn phải đi học, hôm nay nhân lúc có thời gian, chúng ta lên phố bắt thêm vài con mai Tế Tế nghe nói là đi bắt ma thì bao bất mãn bay biến hết, lập tức vui mừng, khua cây roi da trong tay: “Mau đi thôi!” Khóe môi Nguyễn Tích Thời khẽ nhúc nhích, đi về phía đường lớn.
Trước đây trên đường luôn có rất nhiều linh hồn trắng lưu lạc, nhưng cô chỉ muốn bắt những linh hồn làm việc ác.
Linh hồn của mấy âm hồn đó đều màu đen, để chúng lại nhân gian sẽ chỉ đi hại người Song hôm nay lên phố, Nguyễn Tích Thời lại phát hiện ra có điều không đúng.
Không những không nhìn thấy một âm hồn nào mà ngay cả linh hồn màu trắng cũng đã trở nên rấtít ỏi.