Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 124 AI LÀ MỢ CHỦ CỦA CHÚNG TA?
ống Ngọc Sương nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi: "Anh dẫn chúng tôi tới | nhà anh làm gì?” Cô ấy đang nói thì bỗng nghĩ tới điều gì nên nắm chặt tay Nguyễn Tích Thời, mắt nhìn Tiêu Kỳ như muốn phun lửa, gương mặt cũng đỏ ửng lên vì tức giận: “Tiêu Kỳ, anh xem chúng tôi là ai chứ?” Tiêu Kỳ bật cười, dưới ánh trăng, trong mắt thiếu niên anh tuấn tràn ngập ý cười: "Không phải mấy người muốn biết vì sao ông đây muốn tới sòng bạc sao?" Tống Ngọc Sương nhận ra mình nghĩ sai, gương mặt lập tức từ màu trắng chuyển thành màu đỏ như bị lửa đốt.
Hai người theo Tiêu Kỳ vào cửa.
Khi đèn mở lên, Nguyễn Tích Thời nhìn xung quanh thì thấy bên ngoài căn nhà này có vẻ xa hoa nhưng bên trong lại không có bất kỳ vật dụng nào, trông rất đơn giản.
Nguyễn Tích Thời rũ mắt, lông mi che đi ánh sáng ở trong mắt.
"Vào đi" Chiêu Tài, Tiến Bảo đợi ở phòng khách, Tiêu Kỳ dẫn họ vào một căn phòng bên trái.
Căn phòng rất sạch sẽ, ngoài một cái giường lớn và một chiếc tủ thì không còn đồ gì khác.
Tiêu Kỳ đi đến tủ lấy ra một tờ giấy và một xấp thư.
Cậu ta đưa tờ giấy và xấp thư cho họ: "Hôm nay tôi đến sòng bạc là để tìm thứ.
này” Tống Ngọc Sương nhận lấy thì nhìn thấy một họa tiết màu đen trên giấy.
Lúc nhìn thấy họa tiết này, tim Nguyễn Tích Thời đập mạnh.
Đây không phải là hình vẽ phong ấn cái hộp đen kia sao?
Sao Tiêu Kỳ lại biết cái này?
Lúc nhìn thấy hình vẽ, Nguyễn Tích Thời cảm nhận được Tế Tế kêu lên một tiếng rồi trốn đi.
Lẽ nào Tể Tể sợ hình vẽ này?
Nguyễn Tích Thời vừa mới nghĩ vậy thì thấy Tống Ngọc Sương đã mở thư ra, trong thư là những kết quả điều tra về hình vẽ này.
“Thời gian trước, bảo vật gia truyền nhà tôi bị người ta trộm, hình vẽ này là thứ phong ấn trên nó.
Trong quá trình người của tôi truy tìm thì biết thứ này từng xuất hiện tại thành Vân nên tôi mới tới thành Vân để tìm kiếm bảo vật gia truyền." Nhắc tới bảo vật gia truyền, mặt Tiêu Kỳ cũng nghiêm túc hơn: "Nên tôi tới sòng bạc vì trong sòng bạc có một người chuyên ném tiền trong sòng bạc, người đó là người quen cũ của cha tôi, tôi nói với ông ta việc này để nhờ ông ta hỏi thăm giúp tôi.” “Nên anh cố ý giả thua thật ra là muốn tìm được người đó, để tránh bị nghi ngờ mục đích thật sự của anh." Đôi mắt Tống Ngọc Sương trở nên linh động.
Tiêu Kỳ gật đầu: "Dù sao cũng là bảo vật gia truyền, tôi không muốn để quá nhiều người biết, tránh làm tình huống phức tạp thêm.
Huống chi, mọi người cũng biết, hiện giờ cục diện nam bắc đang căng thẳng, tôi tới từ phía bắc sẽ dễ bị người ta để ý” Mặc dù thường ngày Tống Ngọc Sương không quan tâm tới chính trị nhưng dù sao cha cô ấy là Tham mưu trưởng nên cũng biết ít nhiều, cô ấy biết Tiêu Kỳ không nói dối nên đã tin lời cậu ta.
Đồng thời không biết vì sao mà cô ấy cũng thả lỏng hơn như tảng đá lớn đè ép mình trong một đêm đã được gỡ xuống.
Nguyễn Tích Thời vẫn nhìn chằm chằm hình vẽ kia.
Tuy Tiêu Kỳ và trong thư không nói rõ, nhưng Nguyễn Tích Thời biết thứ cậu ta đang tìm chắc chắn là Tế Tế!
Vừa rồi cậu ta nói, đây là bảo vật gia truyền nhà cậu ta, nên Tế Tể thật ra thuộc về nhà họ Tiêu?
Vân Đình lấy nó ra từ nhà họ Tiêu sao?
Tuy trong lòng chấn động nhưng trên mặt Nguyễn Tích Thời không biểu hiện ra điều gì.
Tiêu Kỳ không nhìn được sự thay đổi tâm trạng của cô nên hỏi: "Tôi đã nói lý do cho hai người biết, hiện tại hai người có thể nói cho tôi biết vì sao hai người lại tới sòng bạc không?" Tống Ngọc Sương hơi do dự nhìn về phía Nguyễn Tích Thời.
Dù sao đây là bí mật của Nguyễn Tích Thời, cô ấy không biết có thể nói hay không.
Nguyễn Tích Thời suy nghĩ rồi khẽ nói: "Anh đã xem chúng tôi là bạn, nói mọi thứ với chúng tôi, đương nhiên tôi cũng không lừa anh." Cô nói chuyện mình biết huyền thuật với Tiêu Kỳ nhưng không nói tới Tế Tế mà nói giống với Phó Vân Đình rằng cô cũng quen một đại sư huyền thuật.
“Chúng tôi tới sòng bạc vì nghe nói sân sau sòng bạc có một nơi rất thần bí, chúng tôi muốn tìm hiểu xem nó có liên quan gì tới huyền thuật hay không." Nguyễn Tích Thời giải thích.
Người bình thường mà nghe lời như vậy thì đều không tin.
Nhưng không ngờ mắt Tiêu Kỳ lại sáng lên: "Nếu cô đã biến huyền thuật, vậy cô có biết cách tìm đồ vật không?" “Anh muốn tôi tìm thứ này sao?" Nguyễn Tích Thời chỉ hình vẽ kia.
Tiêu Kỳ gật đầu.
“Tu vi của tôi còn thấp, chỉ biết huyền thuật đơn giản.” Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng nói: "Nhưng tôi có thể thử một lần, chẳng qua là tôi cần biết cụ thể anh cần tìm thứ gì, có công dụng thế nào, càng cặn kẽ thì khả năng tìm được càng cao.
Tiêu Kỳ nhìn gương mặt chân thành của Nguyễn Tích Thời, do dự vài giây nhưng vẫn nói thật.
“Thật ra tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết đó là một cái hộp, bên trong là thứ vô cùng tà ác, có năng lực hủy thiên diệt địa, nếu bị người có dã tâm lợi dụng thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.” Tiêu Kỳ thuật lại lời người lớn trong nhà nói với cậu ta: "Nên chúng tôi phải sớm tìm thấy nó!” "Đáng sợ vậy sao?" Giọng Tống Ngọc Sương rất kích động: "Vậy nếu cái hộp bị mở ra thì sao?
Có cách nào để khống chế được nó không?” Nguyễn Tích Thời khẽ liếc Tống Ngọc Sương.
Nếu không phải cô chưa từng nói với ai về Tế Tế, cô thật sự cho rằng Tống Ngọc Sương kích động như vậy là vì biết hộp đen đã bị mở ra rồi.
Nhưng dựa theo trước đây Tống Ngọc Sương vừa biết tới huyền thuật thì đã kích động, Nguyễn Tích Thời đoán trong đầu cô ấy lúc này lại tưởng tượng Ta cảnh tượng hoành tráng động lòng người nào đó rồi.
Tiêu Kỳ cũng bất ngờ khi Tống Ngọc Sương bỗng trở nên kích động như vậy, cậu ta dừng lại chốc lát mới trả lời cô ấy: "Tôi cũng không biết có cách nào không.
Nhưng tổ tiên tôi có huyền thuật sư rất giỏi, nên có để lại một bản ghi chép.
Chỉ là hiện tại nhà chúng tôi không còn ai có thiên phú để kế thừa về mặt này nữa, cũng không có ai tu luyện nên không đọc được trong đó viết gì, tôi nghĩ có thể nó viết về cách khắc chế cái hộp kia” Mắt Nguyễn Tích Thời lóe lên ánh sáng: "Có thể cho tôi xem thử không?” Tiêu Kỳ hơi do dự nhưng có lẽ nghĩ tới chỗ đáng sợ của cái hộp nên vẫn gật đầu: "Được rồi, nếu là người khác thì tôi chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng ông đây thấy cô thuận mắt nên cho cô mượn xem chút!” Cậu ta nói xong thì dừng lại, nhìn về phía Tống Ngọc Sương: "Nhưng cái này chỉ có thể cho mình cô xem thôi nên làm phiến cô Tống ra ngoài chờ nhé!” Mặt Tống Ngọc Sương lập tức cứng đờ.
Cô ấy nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ, tim hơi nhói lên.
Cô ấy há miệng nhưng vài giây sau mới phát ra âm thanh: "Tôi ra ngoài trước vậy” Nói xong cô ấy liền dứt khoát xoay người ra ngoài.
Nguyễn Tích Thời nhìn bóng lưng nhỏ bé của Tống Ngọc Sương rồi quay đầu hỏi Tiêu Kỳ: "Vì sao không thể cho Ngọc Sương xem?" “Đây là lời dạy của tổ tiên, nói những thứ này chỉ có thể cho con cháu đời sau hiểu huyền thuật xem thôi, nếu người không hiểu huyền thuật mà xem thì sẽ tổn thương bản thân.” Tiêu Kỳ nói xong xoay người lấy một quyển sách từ ngăn tủ dưới cùng rồi đưa cho Nguyễn Tích Thời: "Chính là cái này” Nguyễn Tích Thời nhận lấy sách.
Cuốn sách này không dày, trang bìa viết "Bản chép tay trừ tà của Tiêu thị”.
Nhìn có vẻ...
rất đơn giản.
“Tôi thử xem." Nguyễn Tích Thời nói.
Tống Ngọc Sương nghe thấy sau đó Tiêu Kỳ nói gì đó với Nguyễn Tích Thời nhưng hiện tại cô ấy không muốn nghe.
Trong lòng cô ấy như bị thứ gì làm nghẹn lại, nặng đến không thở nổi.
Cô ấy đi nhanh ra ngoài phòng khách, còn chưa đi tới đã nghe thấy Chiêu Tài và Tiến Bảo nói chuyện phiếm.
“Chiêu Tài, mày nói xem cô Tống và cô Nguyễn, sau này ai sẽ là mợ chủ của kháng tan