Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 105 LIÊU TƯƠNG TƯƠNG BỊ ĐÁNH D Ì Tân kêu lên một tiếng.
Bà ta không ngờ Liễu Tương Tương lại đột ngột xông đến, cổ bà ta bị siết chặt, trong thoáng chốc gương mặt quyến rũ đã thành màu gan lợn: “Lão, lão gia..” Chương Trấn Giang thấy người phụ nữ mình yêu thương sắp không thở nổi nữa thì hoảng hốt, giơ chân đạp mạnh lên ngực Liễu Tương Tương.
Cú đá này rất mạnh, Liễu Tương Tương cảm thấy ngực mình đau buốt, ngã rầm xuống đất, nồn ra một ngụm máu.
“Mẹ” Chương Đình sợ đần người.
Chân cô ta mềm nhũn, ngã quy xuống đất, lê lết đến trước mặt mẹ mình, ôm chặt lấy bà ta: “Mẹ ơi, mẹ sao thế?” Liễu Tương Tương đau quá, lại thêm tức giận quá mức nên sau khi nôn ra máu, hai mắt bà ta trợn trắng rồi lăn ra ngất.
Chương Đình cũng sắp ngất đi vì sợ.
Cô ta nắm chặt lấy cánh tay Liễu Tương Tương: “Mẹ, mẹ đừng dọa con mà!
Mẹ ơn” Cánh tay Liễu Tương Tương bị kéo đi kéo lại nhưng không có bất cứ phản ứng gì “Bác sĩ đâu, mau đi gọi bác sĩ!” Chương Đình ngẩng đầu lên hô hoán.
Đám người hầu đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai dám cử động.
Thấy họ không nhúc nhích, trong mắt Chương Đình ngập tràn tuyệt vọng và sợ hãi.
Cô ta quay sang nhìn cha, cứ như nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng, cô ta lê lết bò đến, nắm chặt lấy ống quần ông ta: “Cha ơi, cha, là con sai rồi, con xin cha đấy, cha cứu mẹ đi!
Cứu mẹ đi mà!” Cô ta đã gào thét vỡ cả giọng, nước mắt tuôn tràn như mưa.
Chương Trấn Giang thấy con gái chật vật cầu cứu, lại nhìn sang Liễu Tương Tương đã ngất đi sau khi nôn ra máu, không biết là do nhớ đến tình cảm bao năm hay hay là bận tâm đây là một mạng người, cuối cùng ông ta vẫn nói: “Vú Trương, đi gọi bác sĩ đi” “Tôi đi ngay đây!” Vú Trương vừa nghe thấy thế thì vội vã chạy đi.
Thấy vú Trương đã đi gọi bác sĩ, tay Chương Đình mới buông thống, bờ vai cũng sụp xuống.
Vẻ mặt Chương Trấn Giang vẫn khó coi như cũ: “Đưa phu nhân về phòng, còn nữa, nhốt cô ba lại cho tôi.
Từ giờ trở đi, ngoại trừ đi học ra thì không cho phép đi đâu nữa!
Không được lan truyền chuyện hôm nay ra ngoài nửa câu!” Ông ta nói rồi nhìn dì Tần yếu ớt trong lòng mình: “Thêm nữa, sau này toàn bộ những gì mang cho dì Tân ăn thì phải tiến hành kiểm tra hết!” Ông ta nói với người hầu xong thì không quan tâm hai mẹ con dưới sàn nữa mà ôm dì Tân về phòng.
Chung quy lại, kết cục của vở kịch hay này là thắng lợi áp đảo đến từ dì Tân.
Đám người hầu luống cuống chạy lên đỡ Liễu Tương Tương về phòng.
Liễu Đào, anh trai của Liễu Tương Tương thì bị vứt ra ngoài như rác rưởi.
Chương Đình vẫn bất lực ngồi trên sàn nhìn mẹ bị khiêng đi, vẻ mặt tràn ngập sụp đổ và kinh hoàng.
Cô ta không hiểu, tại sao cả nhà lại xáo trộn thế này?
Nguyễn Tích Thời nhìn Chương Đình, nơi đáy mắt thoáng vẻ mỉa mai.
Đúng là một vở kịch đặc sắc.
Xem ra trong thời gian ngắn, Liễu Tương Tương khó mà trở mình được.
Nhưng như này vẫn chưa đủ.
Những đau khổ năm đó mẹ cô phải gánh chịu, kiểu gì cũng phải khiến cả nhà họ Chương nếm thử.
Nguyễn Tích Thời quay người đi về phòng.
Lúc ăn cơm tối, Chương Đình không xuống ăn cơm.
Liễu Tương Tương vẫn còn hôn mê, Chương Trấn Giang lại ở trong phòng với dì Tân nên chỉ có mình Nguyễn Tích Thời dùng bữa.
Đang lúc đang ăn cơm thì Chương Vi trở về.
Không biết tại sao mà mặt cô ta lộ rõ vẻ thất thần, thậm chí còn không ăn cơm đã lên tầng.
Không lâu sau, Nguyễn Tích Thời đã nghe thấy tiếng gõ cửa từ trên tầng truyền xuống, cô ngẩng đầu lên thì thấy Chương Đình đang đứng trước cửa phòng Chương Vi.
Xem ra là đến mách tội.
Cũng không biết Chương Vĩ đang làm gì trong phòng mà mãi một lúc lâu sau mới mở cửa.
Vừa thấy chị mình, Chương Đình như gặp được cứu tỉnh, bước vội vào trong rồi đóng sập cửa lại.
Nguyễn Tích Thời nhìn cánh cửa đóng chặt, âm thầm móc một tờ giấy hình người trong ngực ra.
Người giấy trong tay cô vặn vẹo rồi nhảy xuống, trèo lên lan can, luồn qua khe cửa, bay vào trong phòng Chương Vi.
Cô nghe thấy tiếng sốt ruột của Chương Đình: “Hôm nay chị chạy đi đâu thế?
Mẹ đã nôn ra cả máu rồi kìa, chị có biết không hả?” Chương Vi thì hồn treo ngược cành cây, im lặng hồi lâu mới “ð” một tiếng, hỏi: “Mẹ không sao chứ?” Chương Đình: “...
Mẹ đã nôn ra máu rồi, chị thấy có sao không?” (ô ta tức điên: “Chị, rốt cuộc là chị bị sao thế?” “Chị có sao đâu” Chương Vĩ lắc đầu nhưng trông có vẻ rất lơ đãng.
“Chị” Chương Đình không nhịn nổi nữa mà gào lên: “Chị mau đi nói với cha đi, cha nghe lời chị nhất mà, chị bảo cha đuổi con bồ ly tĩnh đó đi đi!” “Trước đây chị đã làm cha không vui, chưa chắc cha đã muốn nghe chị nói.
Huống hồ, giờ cha đang tức giận, lúc này mà đi tìm cha thì chẳng phải tự mình đâm đầu vào rắc rối sao?” Giọng điệu Chương Vì rất bực bội.
“Chị, sao chị lại nói thế được?” Chương Đình không thể tin nổi: “Người bị thương là mẹ chúng ta đấy!
Con hồ ly tỉnh đó đã bắt nạt mẹ thế rồi, chị còn sợ rắc rối cho chị sao?” “Đấy là mẹ không bằng người ta thôi” Chương Vi nói xong mới ý thức được lời đó hơi quá đáng, cô ta dừng lại một lúc mới nói: “Cho dù là muốn giúp mẹ cũng không thể giúp vào lúc này được.
Đợi thêm một thời gian nữa cho cha bớt giận rồi chúng ta bàn bạc cho kỹ, dỗ dành cha, có lẽ cha vẫn sẽ thay đổi thái độ.” “Nhưng mà con bồ ly tĩnh đó..” “Được rồi, Chương Đình” Chương Vi ngắt lời cô ta: “Chị hơi buồn ngủ nên muốn đi nghỉ, em cũng đi ngủ sớm đi” Cô ta nói xong thì vươn tay mở cửa.
Người giấy mau chóng bay ra, quay trở lại trên tay Nguyễn Tích Thời.
Chương Đình cắn chặt môi.
Cô ta nhìn chị mình bằng ánh mắt nhưng đang nhìn một người xa lạ.
Mặc dù trước đây Chương Vi luôn đối nghịch với cô ta nhưng về chuyện của mẹ thì họ luôn đồng lòng với nhau.
Song bây giờ, cô ta cảm thấy Chương Vĩ thay đổi rồi.
Từ sau lần không được đến nhà họ Tống dự tiệc, Chương Vĩ càng ngày càng kỳ lạ.
Cô ta lùi về sau hai bước, Chương Vi không chút do dự đóng sầm cửa ngay trước mắt cô ta.
“Sầm!
Nguyễn Tích Thời đang đi từ dưới tầng lên.
Vẻ mặt Chương Đình trông rất khó coi.
Cô ta nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại căm hận lườm Nguyễn Tích Thời, cứ như mọi thứ đều do Nguyễn Tích Thời.
“Cái con sao chổi!” Cô ta chửi một câu rồi trở về phòng mình.
Nguyễn Tích Thời nhìn theo bóng lưng cô ta, lại quay đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Chương Vĩ.
Vừa nãy, Nguyễn Tích Thời đã nghe thấy hết đoạn trò chuyện của hai người.
Gần đây đúng là Chương Vĩ rất kỳ lạ.
Nguyễn Tích Thời nheo mắt.
Người thông minh nhất nhà họ Chương chính là Chương Vi.
Cô nhất định phải cẩn thận đề phòng.
ñ Bởi vì cơn giông tố này, mẹ con nhà Liễu Tương Tương đã chấm dứt chiến tranh.
Lúc ăn sáng, Nguyễn Tích Thời thấy bác sĩ lại đến khám bệnh cho dì Tân.
Trước khi bác sĩ đi, Nguyễn Tích Thời gọi ông ta lại: “Bác sĩ ơi, xin hỏi bây giờ sức khỏe của dì Tân ra sao rồi ạ?” ENerilbenkirongldpciicldhiphátihiệmtsớridocltiehlicinbomgidaltim thương đến cơ thể, cần phải nghỉ ngơi một thời gian” Bác sĩ nói.
“Làm phiền bác sĩ rồi” Ánh mắt Nguyễn Tích Thời rời khỏi người bác sĩ, nơi đáy mắt ánh lên một tia u tối.
Cô không ngờ dì Tần lại trúng độc thật.
Vì lật đổ mẹ con Liễu Tương Tương, nắm lấy quyền nhà họ Chương mà bà ta đã ra tay tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Dì Tần này là một nhân vật rất ác độc.