Chương 94 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 94 ANH TIN EM KHÔNG?


Á nh mắt Nguyễn Tích Thời sáng ngời, cô quay người lại.


¿ \ Cô thấy Phó Vân Đình bước tới đây, anh nhìn Nguyễn Tích Thời một cái sau đó lại chào Tổng tư lệnh: “Cha.” Rồi anh lại nhìn về phía phu nhân Tổng tư lệnh, giọng lạnh đi vài phần: “Mẹ” Nhìn thấy Phó Vân Đình, bà ta khẽ nhíu mày.


“Hôm nay bên kia không có việc sao, sao con về sớm vậy?” Tổng tư lệnh hỏi Phó Vân Đình.


“Đã làm xong rồi.” Phó Vân Đình trầm giọng nói: “Con có vài việc muốn báo cáo lại với cha.” “Đợi lát nữa rồi nói sau.” Tổng tư lệnh nói: “Giờ đang nói về chuyện của mẹ con đây.” “Vừa rồi con ở ngoài có nghe thấy.” Phó Vân Đình nhìn về phía bác sĩ Lý: “Vừa rồi con nghe bác sĩ Lý nói, bệnh của mẹ trở nặng là vì thuốc của Tích Thời gây ra?” “Đúng vậy.” Bác sĩ Lý lập tức đáp: “Là do cô bé này kê thuốc quá mạnh nên mới bị như thế ” “Nhưng ông cũng nói, mẹ tôi trước đây từng dùng thuốc Tây, nếu vậy sao lại biết không phải do di chứng của thuốc Tây?” Giọng Phó Vân Đình lạnh lẽo.


Bác sĩ Lý lập tức cứng họng.


Phó Vân Đình nhìn Tổng tư lệnh: “Cha, thuốc không phải trò đùa, con cho rằng vẫn nên tìm vài bác sĩ tới, điều tra rõ ràng rồi hãy kết luận.” “Cái này...


có phiền phức quá không?” Phu nhân Tổng tư lệnh yếu ớt lên tiếng.


“Vì sức khỏe của mẹ và sự trong sạch của Tích Thời, không hề phiền.” Phó Vân Đình đáp lại, một câu đã khiến bà ta không thể nói gì.


Anh nhìn cha.


Vốn Tổng tư lệnh cũng nghĩ là do thuốc của Nguyễn Tích Thời dẫn đến bệnh của vợ mình trở nặng nhưng vừa rồi nghe Nguyễn Tích Thời giải thích rõ ràng như thế, cộng thêm lời nói của Phó Vân Đình khiến ông ta có hơi do dự.


Có lẽ còn có nguyên nhân khác không biết chừng.


Ông ta vừa nói một chữ được, thì nghe thấy tiếng dì Tôn từ bên ngoài vội vàng đi tới: “Phu nhân, chị làm sao vậy?” Lúc nhìn thấy phu nhân Tổng tư lệnh ốm yếu nằm trên giường, bà ta hô lên kinh ngạc: “Sao sắc mặt của phu nhân lại khó coi như vậy?” Tiếng thét chói tai của bà ta đừng nói tới phu nhân Tổng tư lệnh đang bị bệnh, người khác cũng nhịn không được phải nhíu mày.


“Cô hô to gọi nhỏ cái gì?” Tổng tư lệnh nghiêm giọng nói: “Không thấy phu nhân không khỏe sao?” “Xin lỗi lão gia, phu nhân...” Dì Tôn bị mắng, hậm hực rụt cổ: “Em nghe người hầu nói phu nhân bị bệnh, nên sốt ruột, liền tới đây hỏi thăm phụ nhân!” Bà ta nói xong thì bước nhanh tới mép giường: “Sao bệnh của phu nhân lại bỗng trở nặng như vậy?


A!” Bà ta như đột nhiên nghĩ tới điều gì nên ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tích Thời: “Chẳng lẽ là bởi thuốc của cô Tích Thời...” “Dì Tôn.” Phu nhân Tổng tư lệnh nhíu mày, ý bảo bà ta đừng nói nữa.


Tổng tư lệnh lại hỏi: “Dì Tôn nói tiếp đi, thuốc của Tích Thời có vấn đề gi” “Thật ra cũng không có gì...” Dì Tôn khẽ liếc Nguyễn Tích Thời rồi mới nói với Tổng tư lệnh: “Chỉ là hai ngày trước lúc em tới thăm phu nhân thì có thấy cô Tích Thời khám bệnh cho phu nhân.


Lúc ấy em nhiều chuyện nên có hỏi một câu, thầy của cô Tích Thời là danh y nào nhưng cô Tích Thời lại nói cô ấy chỉ theo học một bác sĩ ở nông thôn mấy ngày thôi...” Dì Tôn nói xong thì Tổng tư lệnh nhíu mày, mắt bà ta sáng lên rồi nói tiếp: “Lúc ấy em từng khuyên phu nhân nhưng phu nhân lại rất tin tưởng cô Tích Thời nên nói dù có phải danh y hay không, chỉ cần có thể khám bệnh là được.


Hơn nữa cô Tích Thời rất tích cực khám bệnh cho phu nhân, còn tự sắc thuốc nên em cũng không nói gì nữa.” Bà ta nhỏ giọng đi: “Không ngờ chỉ mới mấy ngày phu nhân đã...” Sắc mặt Tổng tư lệnh tối đi.


Vốn ông ta cho rằng Nguyễn Tích Thời nhỏ tuổi muốn thể hiện nên nóng lòng muốn thành công, không ngờ cô còn chẳng có thầy dạy chính quy nữa.


Với công phu mèo quào thế này sao lại dám kê đơn thuốc lung tung vậy?


Còn tự sắc thuốc, e rằng còn không nắm được độ lửa nữa.


Đây là đang đùa với mạng của vợ ông ta mà.


Thấy sắc mặt Tổng tư lệnh khó coi, dì Tôn nhìn phu nhân Tổng tư lệnh rồi đắc ý nhìn Nguyễn Tích Thời, khi thấy đôi mắt chỉ toàn sự lạnh lùng của cô, không biết vì sao bà ta có cảm giác bị nhìn thấu.


Bà ta không khỏi rùng mình nhưng rất nhanh lại ưỡn ngực thẳng lưng.


Dù sao những gì bà ta nói cũng là thật, Nguyễn Tích Thời có thể phản bác thế nào nữa chứ!


Đợi Nguyễn Tích Thời bị đuổi đi, lời hứa phu nhân đồng ý với bà ta cũng sẽ được thực hiện!


Ai ngờ Phó Vân Đình lại nhìn bà ta và nói: “Vừa rồi cha đã đồng ý tìm thêm vài bác sĩ tới khám mới có thể xác định bệnh của mẹ trở nặng có liên quan tới thuốc của Tích Thời hay không, hiện tại dì Tôn chưa gì đã định tội không phải hơi sớm sao?” Giọng anh lạnh như băng khiến người ta không khỏi rét run.


Khí thế của anh khiến dì Tôn nhũn chân, thiếu chút nữa đã tự cắn lưỡi mình.


Giọng bà ta lập tức nhỏ đi: “Nhưng đợi mấy bác sĩ đó thảo luận tới thảo luận lui, còn không biết qua bao lâu mới xác định được nguyên nhân căn bệnh của phu nhân, cơ thể của phu nhân sao chịu được lâu như thế.


Không bằng cứ bỏ thuốc của cô Tích Thời sẽ nhanh hơn sao...” Lời này của bà ta đâm trúng tim của Tổng tư lệnh.


Ông ta nhìn về phía vợ mình đang rất yếu.


Ông ta và bà ta là vợ chồng nhiều năm, tình cảm không tệ, ông ta cũng không đành lòng nhìn vợ chịu khổ.


Phu nhân Tổng tư lệnh như nhìn thấu tâm tư của ông ta, khẽ nắm tay ông ta, dịu dàng nói: “Lão gia, em không sao...” Bà ta bảo dưỡng rất tốt, hầu như không có dấu vết của năm tháng ở trên mặt, hơn nữa sắc mặt tái nhợt của bà ta càng khiến Tổng tư lệnh thương tiếc.


Tổng tư lệnh lập tức vứt mấy suy nghĩ khác lên chín tẩng mây, ông ta nhìn Nguyễn Tích Thời, ánh mắt lạnh đi rất nhiều so với vừa rồi: “Dì Tôn nói cũng có lý, nếu...” “Nếu mọi người đều nghĩ như vậy.” Nguyễn Tích Thời lại cướp lời trước Tổng tư lệnh: “Vậy cứ theo ý của dì Tôn, trước dừng thuốc của cháu mấy ngày và uống thuốc ban đầu, nếu không ổn thì lại uống thuốc của cháu, được chứ?” Phó Vân Đình nhìn cô, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nguyễn Tích Thời thì nuốt lời muốn nói vào.


Cô nhóc này rất có suy nghĩ riêng của mình.


Phu nhân Tổng tư lệnh thật muốn bật cười thành tiếng.


Con nhóc ngu xuẩn này lấy tự tin ở đâu ra vậy, còn dám nói dõng đạc nếu không khỏe thì uống thuốc của cô ta á?


Bà ta vốn chưa từng uống thuốc của Nguyễn Tích Thời.


Đương nhiên, bà ta vĩnh viễn không uống thuốc của Nguyễn Tích Thời.


Dù sao không uống thuốc của Nguyễn Tích Thời mà bà ta lại khỏe lên thì có thể chứng minh rằng thuốc của Nguyễn Tích Thời hại bà ta rồi.


Thấy đã đạt được mục đích, phu nhân Tổng tư lệnh yếu ớt nói: “Tích Thời, cháu đừng giận, chúng ta không có ý trách cháu.


Nếu cháu đã nghĩ như vậy, vậy lão gia chúng ta cứ làm theo ý của Tích Thời đi.” Tổng tư lệnh nhìn gương mặt trắng trẻo, trong sáng của Nguyễn Tích Cô đứng ở đó nhìn có vẻ yếu đuối khiến người ta không đành lòng trách móc nặng nề.


Nhưng việc cô đùa giỡn với mạng người lại khiến Tổng tư lệnh không vui, thậm chí còn hơi giận.


Đây là cơ hội cuối cùng Tổng tư lệnh cho cô: “Được, cứ làm thế trước PM Ông ta hơi mệt nên nói: “Mọi người về phòng trước đi” “Vâng.” Dì Tôn dịu dàng đáp, bà ta liếc phu nhân một cái rồi rời đi.


Lúc đi ngang qua Nguyễn Tích Thời, bà ta còn đắc ý nhìn Nguyễn Tích Thời.


“Tích Thời, đi thôi.” Phó Vân Đình nói.


Dì Tôn lập tức lặng lẽ rời đi như con gà mái cụp đuôi trốn đi vậy.


Phó Vân Đình lạnh lùng nhìn dì Tôn rồi cùng Nguyễn Tích Thời ra khỏi phòng phu nhân Tổng tư lệnh.


Gió lạnh bên ngoài lập tức thổi vào họ.


Nguyễn Tích Thời không khỏi rùng mình.


Phó Vân Đình cởi áo khoác, khoác ở trên người cô, rồi trầm giọng nói: “Em không sợ rằng bà ấy không uống thuốc của em sẽ khỏe hơn sao?” Nguyễn Tích Thời nghe vậy thì dừng chân nhìn anh.


“Vậy còn anh thì sao, anh có tin em không?”


  • Trước
  • Sau