Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
P hó Vân Đình nghĩ đến đôi mắt trong veo của cô.
Trông cô rất ngây thơ nhưng trên người lại tràn ngập những điều biẩn.
Anh muốn giải mã được những bí ẩn này.
Hai ngày nữa trôi qua, cuối cùng Chương Trấn Giang cũng về nhà.
Ông ta không những về mà còn đưa theo một người phụ nữ xinh đẹp.
Nguyễn Tích Thời vừa tan học đã thấy người phụ nữ đó ngồi trên ghế bảnh, dán chặt lên người Chương Trấn Giang mà thủ thỉ, cơ thể cứ như rắn nước, đôi mắt rất yêu mị, nhìn là biết sẽ không an phận.
Giọng nói bà ta rợn cả xương: “Lão gia, em thích căn phòng bên cạnh anh rồi, xinh thật đấy!” “Em thích thì ở đó đi!” Chương Trấn Giang nói không chút do dự.
Liễu Tương Tương ngồi cạnh tức sắp phát nổ.
Bà ta siết chặt khăn tay, nghiến răng nghiến lợi.
Thấy Nguyễn Tích Thời trở về, Chương Trấn Giang giới thiệu: “Đây là con gái vợ đầu của anh, tên là Nguyễn Tích Thời.” Ông ta nói với Nguyễn Tích Thời: “Hôm kia nữa thì cô ấy sẽ thành dì Tần của con.” Dì Tần mỉm cười: “Chào con, đì tên là Tần Mị.” Bà ta vừa nở nụ cười đã tràn ngập phong tình.
Liễu Tương Tương thì nghiến răng ken két.
Ngược lại, Nguyễn Tích Thời rất bình tĩnh.
Cô biết Tần Mị, ở kiếp trước, Chương Trấn Giang cũng đưa người phụ nữ tên Tần Mị này về nhà.
Tần Mị này là một quả phụ, năm mười lãm, mười sáu tuổi đã bị gia đình bán đi làm thiếp cho một tên địa chủ.
Tên địa chủ này đã có nguyên dàn thê thiếp, phong lưu thành tính, nhưng Tần Mị này cũng có thủ đoạn, vừa gả vào chưa được mấy năm đã sinh ba đứa con trai, vậy nên sống ở nhà điển chủ khá sung sướng.
Chỉ là chưa được mấy năm, điền chủ đã qua đời.
Bà vợ đầu vốn có thành kiến với mấy cô vợ bé nên đuổi thẳng cổ hết, Tần Mị cũng không thoát khỏi.
Vẫn may bà vợ này không sinh được đứa con trai nào, vì vậy đón ba đứa con trai của bà ta về, cho bà ta chút tiền để an cư lạc nghiệp ở bên ngoài.
Song Tần Mị là một người không an phận, luôn đi quyến rũ đàn ông, sau đấy không biết làm sao mà hốt được Chương Trấn Giang.
Chương Trấn Giang muốn cưới bà ta về nhưng lại bị Liễu Tương Tương ngăn cản.
Kiếp trước, quan hệ của Liễu Tương Tương và Chương Trấn Giang vẫn còn tốt đẹp, Chương Trấn Giang vẫn còn thích bà ta, thế nên cuối cùng đành nhẫn nhịn buông bỏ, lén Liễu Tương Tương đưa Tần Mị ra ngoài.
Nhưng kiếp này, mọi chuyện đã thay đổi, Chương Trấn Giang đã nói luôn là “dì Tần”, có thể thấy ông ta vốn không thèm nghe ý kiến của Liễu Tương Tương.
Xem ra lần này, sự ghé thăm của Tần Mị đã đủ để giày vò Liễu Tương Tương.
Lúc tối muộn, Chương Vi và Chương Đình cũng về.
Thấy có thêm một Tần Mị, phản ứng đầu tiên của họ là kinh ngạc, sau đó là Chương Đình tức giận nói: “Cha, sao cha có thể lén tìm loại phụ nữ này sau lưng mẹ chứ?” Mặt Chương Trấn Giang sầm xuống: “Không biết phép tắc, sao lại là gọi là loại phụ nữ này?
Đây là dì Tần của con!” “Dì cái gì chứ!
Con không có dì!” Chương Đình cười khẩy: “Không biết là con hồ ly tỉnh khốn nạn chuyên quyến rũ đàn ông chui ra từ bộ kịch nào nữa!” Chương Trấn Giang đập bàn.
Nếu không phải ông ta cách Chương Đình một cái bàn, khéo cái đập đó đã giáng lên mặt Chương Đình rồi.
“Mày còn nói thêm câu nữa thì cút ra khỏi nhà cho tao!” Chương Trấn Giang đã tức điên rồi.
Dạo gần đây, mẹ con nhà Liễu Tương Tương cứ kiếm chuyện cho ông ta suốt, cơn bất mãn trong lòng ông ta đã chạm đỉnh!
Ông ta cảm thấy, ba mẹ con nhà này khiến ông ta thấy ngột ngạt.
Giờ khó khăn lắm mới có được một người phụ nữ dịu dàng đến an ủi tâm trạng ông ta, thế mà mẹ con nhà đấy lại dám châm chọc!
Chương Đình không ngờ cha lại đuổi mình cút, cô ta vừa sợ vừa tức, trong thoáng chốc, nước mắt òa ra như lũ.
Cô ta gào mồm khóc.
“Lão gia.” Tần Mị lên tiếng đúng lúc.
Bà ta nhẹ nhàng cầm lấy ống áo của Chương Trấn Giang, õng ẹo: “Anh bớt giận.
Bọn trẻ hay nóng nảy thế đấy, huống chỉ con bé cũng chỉ là lo lắng cho mẹ mình thôi, em hiểu được mà.” Bà ta nói rồi lại quay ra dịu dàng nói với Liễu Tương Tương: “Bình thường chị Liễu phải một mình chăm sóc lão gia đã vất vả rồi, chị yên tâm, em sẽ không tranh lão gia với chị đâu.
Em chỉ muốn ở lại đây, sau này chăm sóc lão gia với chị thôi.” Lời của bà ta phải gọi là uyển chuyển, êm tai, còn mang theo nụ cười tươi tắn, song câu nào câu nấy như đâm thẳng vào phổi Liễu Tương Tương.
Cái gì mà chăm sóc cùng chứ?
Còn luôn miệng gọi chị!
Này là định ngang vai phải vế với bà ta đấy à?
Cái con hồ ly tỉnh này làm gì có tư cách đấy!
Liễu Tương Tương tức tái mặt, chỉ muốn đến vả bà ta một phát!
Tuy nhiên Chương Trấn Giang lại không hề nghe ra được ý đó, còn rất cảm động mà nhéo mặt cô ta: “Mị Nhi hiểu lòng người thật đấy!” “Lão gia.” Tần Mị như bị rút hết xương cốt, tựa hẳn lên lồng ngực Chương Trấn Giang.
Nguyễn Tích Thời ngước mắt liếc nhìn Tần MỊ.
Đẳng cấp của Tần Mị này cao hơn cả Liễu Tương Tương.
Chương Trấn Giang ôm được khối ngọc mềm thơm ấm trong lòng, nào có tâm tình nghĩ đến cơm nước nữa, tâm trí ông ta đã bay đến một nơi xa vời rồi.
Ông ta buông đũa: “Lão gia mệt rồi, em đi với anh đi, đấm bóp cho anh chút” “Vâng ạ.” Tần Mị cười duyên, bị ông ta ôm dậy, còn liếc mắt qua Liễu Tương Tương, trong mắt tràn ngập sự khiêu khích.
Liễu Tương Tương sắp phun máu đến nơi rồi.
Bà ta trơ mắt nhìn Chương Trấn Giang đưa Tần Mị lên tầng.
Họ vừa vào phòng chưa được bao lâu, bên trong đã truyền ra những tiếng kêu rên mê hồn.
Tần Mị này cũng không biết ngại, kêu rên rất to, như sợ người dưới tầng không nghe thấy.
Chương Vi và Chương Đình ngại đỏ hết cả mặt, Liễu Tương Tương thì giận sôi máu!
Bà ta đứng bật dậy, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, cơ thể lảo đảo, cắm đầu xuống đất.
“Mẹ!?
Chương Vĩ và Chương Đình hô lên.
Đám người làm vội chạy lên, luống cuống đỡ Liễu Tương Tương về phòng.
“Mau đi gọi bác sĩ đi!” Chương Vĩ gào lên.
Nguyễn Tích Thời chỉ bình thản quan sát.
Rõ ràng là Liễu Tương Tương tức quá khiến máu dồn về tim.
Tần Mị này thực sự đã chọc điên bà ta.
Bác sĩ đến rất nhanh, quả nhiên đúng như Nguyễn Tích Thời nghĩ.
Liễu Tương Tương đã tỉnh, ngồi thở dốc trên giường.
Bác sĩ kê thuốc xong thì Chương Vi tiễn người đi, sau đó cô ta quay lại phòng.
Chương Đình vẫn ấm ức: “Mẹ, mẹ nhất định phải tống cổ con hồ ly tỉnh đấy ra ngoài!” “Con điếm đấy!” Giọng Liễu Tương Tương run rẩy, bà ta tức giận đến mức khó thở.
Chương Vi đứng ở ngoài nhìn họ, đột nhiên cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.
Mẹ ngu xuẩn, em gái thì chỉ biết gây chuyện, không có ai để cô ta dựa vào cả.
Trong nhà họ Chương này, cô ta chỉ có thể dựa vào mình.
Chương Vi cụp mắt, nơi đáy mắt có một tia sáng xoẹt qua.
* Tối hôm đó Liễu Tương Tương sốt cao, lăn đùng ra ốm.
Chương Trấn Giang ở trong phòng Tần Mị cả đêm, ngày hôm sau nghe nói Liễu Tương Tương ốm rồi thì có đến thăm chút, ai ngờ lại Liễu Tương Tương lại khóc lóc chửi rủa một trận, nhất quyết bắt ông ta đuổi Tần Mị đi.
Thế là ông ta tức giận đi ra ngoài, không bao giờ bước chân vào phòng bà ta nữa.
Chỉ trong một ngày, Tần Mị đã mau chóng chiếm được vị trí bà chủ ngôi nhà này.
Bà ta nói chuyện rất ngọt ngào, không những khiến Chương Trấn Giang nghe lời bà ta, mà ngay cả đám người hầu trong nhà cũng nói sau lưng là bà ta mạnh hơn Liễu Tương Tương nhiều.
Chương Đình tức quá, định kéo Chương Vi đi bàn bạc, nhưng nào ngờ Chương Vì lại thoa son trét phấn cả sáng rồi ra ngoài, cũng không biết đi làm gì nữa.
Chương Đình hết cách, chỉ đành cầu cứu bà nội.
Từ lần bà cụ Chương bị bóng đè đến nỗi hôn mê thì ngày nào cũng ngồi lì trong phòng tu thân dưỡng tính, đôi lúc còn mời đạo sĩ đến làm phép, bình thường ăn uống cũng ở trong phòng, thế nên vẫn chưa biết chuyện của Tần Mị.
Chương Đình chạy thẳng đến phòng bà cụ Chương, vừa vào đã rống lên: “Bà ơi, bà làm chủ cho mẹ cháu với!” Bà cụ Chương hú hồn, suýt thì lăn từ trên ghế xuống.
Vẫn may là có người làm đỡ bà ta.
Bà cụ Chương vỗ tim, trợn mắt nhìn Chương Đình: “Cháu gào ầm ĩ cái gì đấy?” “Bà ơi, là cha cháu, cha đưa một ả đàn bà trắc nết từ ngoài về, còn đánh mẹ cháu nữa!” Chương Đình khóc lóc: “Giờ mẹ cháu tức đổ bệnh luôn rồi, vẫn đang nằm liệt giường.
Còn bà ta đã bắt đầu làm chủ nhà này, chỉ tay năm ngón rồi!
Cứ thế này nữa thì sau này cả nhà họ Chương sẽ là của bà ta mất!” “Sao cơ?
Còn có chuyện thế nữa sao?” Mặt bà cụ Chương tái mét, được người làm đỡ đứng dậy, lại nghe Chương Đình nói: “Có đó bà, hơn nữa ả đó còn là một kẻ góa bụa, sinh ba đứa con trai rồi, thế mà vẫn không biết nhục đi quyến rũ cha cháu!” Ba đứa con trai?
Động tác của bà cụ Chương chợt khựng lại.