Chương 80 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Mẹ kiếp!


Cái quái gì vậy?” Thiếu niên không chú ý tới lá bùa trong tay cô, chỉ biết có tia sét thình lình đánh xuống ngay trước mặt, thế là sợ tới nhảy dựng về sau, nghẹn họng nhìn trân trân mặt đất đang bốc khói: “Tôi mới bị sét đánh đó hả?” Nguyễn Tích Thời: “...


Hai người đừng đánh nữa.” Thấy đã ngăn cản họ thành công, Nguyễn Tích Thời vội vàng giải thích: “Tôi không có bị trúng thuốc, còn nữa, người muốn sàm sỡ tôi không phải anh ấy.” Vừa nói, cô vừa chỉ tay về phía gã đàn ông trong phòng: “Là người kia mới đúng ” “Thật không?” Thiếu niên vẫn nhìn Phó Vân Đình bằng ánh mắt nghi ngờ.


Hôm nay Phó Vân Đình không mặc quân trang nên thiếu niên không biết thân phận của anh thế nào nhưng thoạt nhìn không phải hạng người dễ chọc vào.


Trong khi chị gái này dịu dàng, lương thiện đến vậy, thật sự rất khó để khiến người ta không hoài nghi chị ấy đang bị anh bắt nạt.


“Thật đó.” Nguyễn Tích Thời nghiêm túc gật đầu.


Lúc này, thiếu niên mới dời mắt khỏi người Phó Vân Đình, bước đến trước mặt gã đàn ông bị trói kia, vỗ vỗ mặt gã, sau khi xác nhận gã đã hôn mê, cậu ấy lại quay đầu nhìn Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời.


Đương nhiên cậu ấy sẽ không cho rằng kẻ đánh ngất gã đàn ông cao to, lực lưỡng này là Nguyễn Tích Thời, vậy chắc hẳn người ra tay là Phó Vân Đình tồi.


Nếu thế thì đúng là Phó Vân Đình không phải người xấu thật.


Thiếu niên là người co được duỗi được, lập tức đứng dậy nói với Phó Vân Đình: “Ban nãy đã hiểu lầm anh, xin lỗi ” Phó Vân Đình ngạc nhiên nhìn cậu ấy, rồi bình thản ứng tiếng.


Thiếu niên cũng chẳng mấy để tâm, lại quay sang nói với Nguyễn Tích Thời: “Chị không sao thì tốt rồi, tôi đi đây!” Cậu ấy vốn không hề thích nhúng tay vào chuyện của người khác, lần này là do thấy Nguyễn Tích Thời hợp mắt, lại thêm mấy việc bỏ thuốc lần này có liên quan đến danh dự của người con gái, nên mới quyết định Ta tay giúp đỡ.


Giờ người đã bình an vô sự, bất kể Nguyễn Tích Thời muốn báo cảnh sát hay là âm thầm xử lý thì cũng là chuyện nhà người ta, không mắc mớ gì tới cậu ấy cả.


Thiếu niên vừa xoay người rời đi không bao lâu, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng ồn ào, náo động, rất nhiều người hầu kẻ hạ trong nhà cũng hấp tấp chạy tới hóng hớt.


Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình quay sang nhìn nhau.


“Hình như là bắt nguồn từ bên phòng tiệc.” Phó Vân Đình bảo.


“Lại xảy ra chuyện vô vị gì nữa đây...” Thiếu niên chẳng mấy hứng thú nói.


Ngoài miệng thì nói vậy nhưng họ vẫn nhanh chân trở lại phòng tiệc.


Trước khi đi, Phó Vân Đình còn không quên sai người kêu Phó Nhất tới, trông chừng gã đàn ông trong phòng.


Trên đường đến phòng tiệc, họ nghe thấy loáng thoáng mấy người hầu bàn tán với nhau rằng: “Ban nãy tôi lén đi xem thử rồi, mọi người đoán được đã xảy ra chuyện gì không, có một quý bà tự dưng nổi điên đó.” “Nổi điên?” “Tôi cũng thấy nè!


Quý bà đó thình lình cởi quần áo trên người ra, sau đó ôm lấy cây cột ra sức cọ tới cọ lui!” “Ôi trời đất ơi, cười chết tôi, chuyện mất mặt như vậy mà cũng làm ra được, thể diện của chồng bà ta chắc bị ném xuống sông xuống biển hết rồi!” Nghe vậy, khóe môi Nguyễn Tích Thời khẽ cong lên.


Quả nhiên, kịch hay đã mở màn rồi.


Nhìn thấy sự gian xảo lóe lên trong mắt Nguyễn Tích Thời, khóe môi Phó Vân Đình cũng cong theo.


Con cáo nhỏ này, không biết lại giở trò gì nữa đây.


Có điều anh cũng chờ mong lắm.


Họ quay lại phòng tiệc, quả nhiên nơi đây đã nhốn nháo hết cả lên.


Trong phòng có một đám đông đứng túm tụm lại, hình như đang vây xem thứ gì đó, đúng lúc này, từ giữa đám người truyền tới tiếng gào thét đầy tức giận của Chương Trấn Giang: “Cô đang làm gì thế hả, còn không mau đứng dậy ngay cho tôi!” Nhưng tiếng gào thét của ông ta lại chẳng có chút tác dụng nào.


Tuy Nguyễn Tích Thời không nhìn thấy nhưng tai vẫn nghe được giọng nói hổn hển khiến người khác liên tưởng xa xăm của Liễu Tương Tương.


“Ưm...


A...


Thoải mái quá...


Anh ôm em đi...


Ôm một cái thôi mà...” Đàn ông nghe mà máu dồn lên não, còn đàn bà thì đỏ mặt tía tai vì ngượng.


Phó Vân Đình thấy dáng vẻ tò mò của Nguyễn Tích Thời thì thoáng cau mày, kéo cô tiến về phía trước.


Anh vừa tiến lại gần, rất nhiều người biết mặt anh vội tự giác nhường đường.


Thế là Nguyễn Tích Thời chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực đã giành được vị trí tốt nhất để xem diễn.


Đập vào mắt cô lúc này là bờ vai nửa hở của Liễu Tương Tương, làn váy cũng bị xé cao tới tận đùi, hai tay ôm chặt lấy cột nhà, mặt mày mơ màng, còn bày ra đủ kiểu tư thế đáng xấu hổ.


Chương Trấn Giang đứng bên cạnh ngại tới mức chỉ muốn thể chui tọt xuống đất ngay và luôn!


Thấy vậy, Nguyễn Tích Thời vội vàng xoay người, dùng đôi tay mềm mại che mắt Phó Vân Đình lại: “Không cho anh xem!” Phó Vân Đình cúi đầu cười, thuận theo lời cô: “Ừm, anh không xem.” Anh để yên cho Nguyễn Tích Thời che mắt mình, bàn tay non mịn ấy hãy còn thoang thoảng hương vị ngọt ngào từ bánh và mùi nho dìu dịu từ rượu vang, so với tiếng rên rỉ chướng tai của Liễu Tương Tương thì đây mới là thứ khiến lòng anh xao động.


Chương Trấn Giang thấy mình không kéo nổi Liễu Tương Tương, bèn ngoái đầu quát mắng, gọi mấy người hầu nữ đến: “Mấy người mau tới đây kéo cô ta ra coi!” Mấy người hầu không kiểm được mà bật cười, sau đó ba chân bốn cẳng xông lên túm lấy Liễu Tương Tương.


Ai mà ngờ Liễu Tương Tương lúc bị chuốc thuốc lại mạnh hơn bình thường gấp vài lần, tận ba, năm người làm cùng hợp lực túm tay bà ta, kéo mạnh về sau mà vẫn mất tận mấy phút mới lôi được người xuống khỏi cây cột.


Mấy người làm mệt đến thở hồng hộc nhưng Liễu Tương Tương vẫn còn sức nằm giãy giụa, uốn éo, trông chẳng khác nào con rắn nước khiến Chương Trấn Giang nhìn mà mặt mày biến sắc xoành xoạch.


Bà Tống cũng không xem nổi nữa, vội mở miệng ra lệnh: “Mau đưa người về phòng cho khách đi.” “Rõ” Mấy người hầu nữ cắn răng, dùng hết sức bình sinh, cuối cùng mới kéo được người đi.


Chương Trấn Giang méo mặt nhìn Liễu Tương Tương bị lôi đi, tai lại nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của mấy người xung quanh, mặt lập tức đỏ như gấc nhưng vẫn mặt dày giải thích: “Thật ra bà nhà tôi bị rối loạn tâm thần nhẹ...


Thật không ngờ hôm nay bà ấy lại làm ra chuyện như vậy, để các vị chê cười rồi.” Mọi người xung quanh không biết rõ thực hư, vừa nghe Chương Trấn Giang nói thế, ánh mắt lập tức chuyển từ chế giễu sang đồng cảm.


Có thể chung thủy, không rời không bỏ một người vợ mắc bệnh tâm thần như vậy, xem ra tính tình của ông chủ Chương đây không tệ chút nào.


Nguyễn Tích Thời lại khẽ Ôn một tiếng.


Thật không ngờ vì để giữ gìn thể điện của mình mà Chương Trấn Giang lại dám bảo Liễu Tương Tương là người bị bệnh tâm thần!


“Không ngờ lại có chuyện đó.” Đúng lúc này, Tham mưu Tống bước tới, nói.


Cảnh tượng ban nãy thật sự không hợp thuần phong mỹ tục thế nên ông ấy cũng chẳng dám lại gần, giờ thấy người đã bị lôi đi mới lặng lẽ bước tới bên cạnh vợ mình, sau đó quay sang nhìn Chương Trấn Giang bằng ánh mắt sâu xa: “Nếu phu nhân bị bệnh, vậy không thể trì hoãn thêm nữa, tôi sẽ tức tốc gọi bác sĩ tới khám cho bà ấy ngay.” Chương Trấn Giang nghiến răng chửi đổng trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bày ra vẻ mặt biết ơn: “Cảm ơn Tham mưu trưởng rất nhiều, tôi xin phép qua đó chăm sóc cho bà nhà trước.” Tham mưu Tống khẽ phất tay.


Chương Trấn Giang quay người, lúc quét mắt về phía đám đông để tìm Nguyễn Tích Thời lại vô tình nhìn thấy cô đang đứng bên cạnh Phó Vân Đình.


Lúc này, Nguyễn Tích Thời đang nghiêm túc dùng đôi tay nhỏ bé của mình che kín mắt Phó Vân Đình, hai người thoạt trông vô cùng thân mật.


Tiếng chuông cảnh báo trong lòng ông ta lập tức kêu vang, ông ta vội dời mắt đi chỗ khác.


Tuyệt đối không thể để chuyện này làm ảnh hưởng tới ấn tượng của Thiếu soái về Nguyễn Tích Thời, bằng không hôn lễ đã tới miệng này sẽ bay đi mất!


Nghĩ vậy, ông ta không dám mở miệng gọi cô nữa, chỉ biết lầm lũi cúi đầu rời đi thật nhanh.


Tham mưu Tống ôm lấy vai vợ mình, dõi mắt nhìn Chương Trấn Giang TỜI đi, sau đó quay sang nói với mọi người: “Chuyện ban nãy hẳn đã dọa mọi người sợ rồi, hiện sự việc đã được xử lý, mời các vị tiếp tục vui chơi, khiêu vũ cùng chúng tôi nhé.” Đám đông thấy không còn kịch hay để xem cũng tự động tán ra.


Lúc này, Nguyễn Tích Thời mới buông lỏng bàn tay che trước mắt Phó Vân Đình.


Phó Vân Đình nhìn cô, ý cười tràn ngập đáy mắt.


Bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến Nguyễn Tích Thời không chịu nổi, hai má đỏ bừng lên.


“Tích Thời!” Sau khi đám đông giải tán, cuối cùng Tống Ngọc Sương cũng nhìn thấy Nguyễn Tích Thời.


Cô ấy tức tốc lại gần, trên mặt hiện rõ vẻ chán ghét: “Bà mẹ kế đó của cậu đúng là kinh tởm.” Cô ấy biết Nguyễn Tích Thời căm ghét Liễu Tương Tương nên cũng chẳng thèm kiêng ky gì.


Mắng xong, cô ấy mới phát hiện bên cạnh Nguyễn Tích Thời còn đứng hai người, một trong số đó là người mà cô ấy quen đến không thể nào quen hơn được nữa.


“Anh họ?” Phó Vân Đình khẽ “Ù”” một tiếng.


Tống Ngọc Sương trố mắt nhìn anh họ, lại quay sang ngó Nguyễn Tích Thời, sau đó như hiểu ra điều gì, khẽ ghé sát lại gần tai Nguyễn Tích Thời, nói nhỏ: “Khó trách cậu lại rời đi lâu tới vậy, hóa ra là có hẹn với anh họ của tớ.” Vành tai Nguyễn Tích Thời tức khắc nhuốm màu đỏ rực, nhưng cô không giải thích thêm gì nhiều.


“Hai đứa đang thì thẩm gì với nhau đấy?” Đúng lúc này, bà Tống mỉm cười bước tới, nắm chặt lấy tay Tống Ngọc Sương rồi quay sang nhìn Nguyễn Tích Thời: “Nếu hai con đã lưu luyến nhau tới vậy, chi bằng đêm nay Tích Thời hãy ở lại đây đi, con thấy sao?” “Đương nhiên là được rồi ạ!” Tống Ngọc Sương vui vẻ đồng ý, rồi quay sang nói với Nguyễn Tích Thời: “Đêm nay cậu ở lại ngủ với tớ, đợi ngày mai hẵng về nhé.” Nguyễn Tích Thời gật đầu.


Cô hướng mắt nhìn Tham mưu Tống và bà Tống, họ vẫn hòa ái, dễ gần như trước.


Hai người tinh ý không khuyên Nguyễn Tích Thời đi thăm Liễu Tương Tương, còn mời cô ở lại nhà họ Tống một đêm, mục đích là để cô không bị cuốn vào chuyện này, cũng như không gặp cảnh giận chó đánh mèo khi về nhà.


Nguyễn Tích Thời thấy lòng mình ấm vô cùng.


Tham mưu và bà Tống đúng là rất quan tâm tới cô.


Từ khi mẹ qua đời, rời khỏi thôn quê, đã lâu rồi cô không được cảm nhận tình yêu thương của bậc trưởng bối.


Thấy Nguyễn Tích Thời đồng ý, Tống Ngọc Sương mừng ra mặt, sau đó khẽ dời mắt, lúc này mới chú ý tới cậu thiếu niên đứng phía sau Tham mưu Tống: “Cha ơi, người này là?”


  • Trước
  • Sau