Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 79 NẾU EM BỊ CHUỐC THUỐC THÌ PHẢI LÀM SAO?
N guyễn Tích Thời nhanh tay ném lá bùa thiên lôi ra ngoài.
Nhưng có một bàn tay khác còn nhanh hơn, nhoáng cái anh đã bắt được cánh tay cô, sau đó dễ dàng kéo cô vào lồng ngực mình.
Sấm sét nổ đì đùng ngay bên chân họ!
Lúc lá bùa phát nổ, Nguyễn Tích Thời đã được một cánh tay vững chãi bế bổng lên kiểu công chúa nên toàn thân vẫn lành lặn, không một vết trầy xước.
Phó Vân Đình lại không may được như vậy, ống quần của anh bị đốt trụi cả một khúc.
“Cô nhóc, lại đùa với sét đấy hả?” Phó Vân Đình nhìn thoáng qua ống quần bên dưới, đôi môi khô ráo sượt qua tai cô, giọng điệu nghe có vẻ nghiến răng nghiến lợi.
“Sao lại là anh?” Nguyễn Tích Thời cũng hoàn hồn.
Cô vội giãy khỏi vòng tay anh, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới: “Anh không bị thương đấy chứ?” “Không sao hết.” Phó Vân Đình nhìn thoáng qua vết cháy xém do sét đánh trên mặt đất, bình tĩnh đáp.
Ban nãy lúc đang buồn chán đứng trong sảnh tiệc, anh tình cờ nhìn thấy cô nhóc này một mình đi ra phía sau vườn, vì tò mò muốn biết cô ra đó làm gì nên anh quyết định bám theo, kết quả là suýt bị sét đánh cháy đen thui.
“Lạ ghê, trời quang đãng thế này mà sao lại có tiếng sét đánh nhỉ?” Từ bên ngoài truyền đến tiếng bàn tán của người giúp việc.
“Không biết nữa, chắc là sắp mưa rồi đấy, tôi thấy chúng ta hãy mau mau thu quần áo lại đi, bằng không tốn công giặt lại nữa.” “Đúng rồi, phải nhanh lên mới được!” Nói đến đây, nhóm người giúp việc vội vàng kéo nhau ra ngoài.
Khóe miệng Nguyễn Tích Thời giật giật, hấp tấp chạy ra đóng cửa lại.
Phó Vân Đình cười mỉm nhìn cô, sau đó mới phát hiện trong phòng còn có một gã đàn ông bị trói gô, hôn mê bất tỉnh.
Hai mắt anh sa sầm: “Gã đó là ai, sao lại ở đây?” Nguyễn Tích Thời kể sơ lược mọi chuyện lại cho anh nghe.
“Ý em là em bị người ta bỏ thuốc?” Phó Vân Đình nhanh chóng nắm bắt được trọng tâm vấn để.
Anh liếc mắt nhìn cô.
Hôm nay, cô diện một bộ sườn xám ôm sát người nhưng không hề dung tục, trái lại còn toát lên phong thái dịu dàng nhu mì không kém phần quyến rũ.
Ban nãy, trong phòng tiệc, vì để giả vờ mình thấy nóng trong người, cô đã tiện tay cởi nút áo trên cùng ngay phần cổ ra, để lộ cần cổ thon dài trắng trẻo.
Hô hấp Phó Vân Đình chợt mạnh lên.
Rõ ràng trông cô rất trong trẻo song cũng đầy cám dỗ.
Cũng chẳng biết có phải vì nghe thấy chuyện cô bị bỏ thuốc hay không mà giờ cứ mỗi lần nhìn cô là Phó Vân Đình lại có cảm giác khí chất ngày một mê người.
Nguyễn Tích Thời vốn định bảo mình không có trúng thuốc nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt âm trầm của Phó Vân Đình, cô bỗng đổi ý.
Đây là một cơ hội tốt.
Cơ hội để xác định xem liệu Phó Vân Đình có rung động với cô hay không.
Nghĩ vậy, Nguyễn Tích Thời khẽ nhấc chân bước tới trước người anh, ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, vành tai ửng hồng, cô cất giọng nỉ non: “Nếu em trúng thuốc thì phải làm sao?” Bụng Phó Vân Đình thắt lại.
Sự tàn độc chợt lóe lên nơi đáy mắt, thật muốn làm thịt cái tên đã chuốc thuốc cô quá, nhưng khi nhìn cô nhóc trước mặt, trong đầu anh lại không kiềm được mà xuất hiện vài suy nghĩ khác.
Không khí trong phòng tĩnh lặng như tờ, gương mặt trắng đến phát sáng của cô chỉ còn cách anh một khoảng ngắn, mùi hương thoang thoảng từ người cô lặng lẽ lan tỏa vào không gian, mang tới cảm giác mập mờ đầy mị hoặc.
Vẫn biết là cô đẹp nhưng dáng vẻ cô hiện tại lại khiến cõi lòng anh dậy sóng.
Nếu cô bị trúng thuốc thật, anh tuyệt đối sẽ không nhường cô lại cho gã đàn ông khác.
Anh nghĩ nếu có một ngày cô sẽ gả cho người khác, cùng gã đàn ông khác làm những chuyện đã từng làm với anh, có lẽ anh sẽ tức giận, sẽ ghen ghét nhưng chắc chắn sẽ không ngăn cản cô.
Bởi anh cảm thấy chưa chắc gì mình đã được đến lúc đó.
Khi ấy, hẳn là anh đã dạy tất cả những gì cần thiết cho cô, tỷ như cách bắn súng, cách bảo toàn tính mạng, nên cũng yên tâm phần nào.
Nhưng giờ còn chưa phải lúc.
Nguyễn Tích Thời vẫn chưa gặp được người đó, hiện tại nếu cô ở bên một người đàn ông khác, chắc chắn không phải tự nguyện.
Nếu đã vậy, anh tuyệt đối không giao cô lại cho người khác.
Ít nhất thì trong lúc anh còn sống, anh sẽ thật lòng đối xử tốt với cô.
Tay Phó Vân Đình chạm nhẹ vào mặt cô.
Mặt cô thật quá non mềm, làm anh không dám dùng sức quá lớn.
Lòng bàn tay với vết chai mỏng khẽ khàng lướt qua mặt cô, mang đến cảm giác ngựa ngứa khiến người khác rùng mình.
Hai mắt Nguyễn Tích Thời lóng lánh ánh nước.
Ngay lúc bầu không khí sắp đạt tới cao trào, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng bước chân dồn đập, sau đó, cửa thông tới vườn sau bị người đá liền mấy phát “ầm ầm”, cưỡng chế mở ra.
Và đương nhiên, căn phòng nơi hai người Nguyễn Tích Thời đang đứng cũng không thể “may mắn thoát nạn”.
Sau khi một cước đá văng cửa, cậu thiếu niên vừa quét mắt đã nhìn thấy Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình đứng ngay giữa phòng.
Lúc này, một bàn tay của Phó Vân Đình hÃng còn đặt trên mặt Nguyễn Tích Thời.
“Tên lưu manh kia!” Mặt mày thiếu niên tối lại: “Chiêu Tài, Tiến Bảo!” “Có!?
Hai tên một béo một gầy đằng sau lập tức xông lên.
Ánh mắt Phó Vân Đình trở nên lạnh tựa băng, anh khẽ bật cười, ngay lúc hai người kia áp sát lại gần, anh lập tức hất khuỷu tay lên, cùi chỏ đập mạnh vào mặt Chiêu Tài.
Máu mũi Chiêu Tài tức khắc tuôn ra như suối, đau tới suýt hôn mê!
Cậu thiếu niên vội vàng chạy tới đỡ anh ta.
Trong lúc đó, Phó Vân Đình trở tay tóm lấy Tiến Bảo gầy còm, giơ nắm tay cứng như chùy sắt lên, vung thẳng về phía anh ta.
“Chờ đã!” Nguyễn Tích Thời nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay anh bằng cả hai tay: “Đừng đánh, cậu ta không phải người xấu!” Phó Vân Đình cưỡng chế dừng nắm đấm lại.
Anh quay đầu nhìn Nguyễn Tích Thời, thấy cô gật đầu mới thả cánh tay xuống.
Nguyễn Tích Thời thở phào nhẹ nhõm.
Phó Vân Đình làm lính quanh năm, một đấm này mà thành công thật, chắc người làm đó phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng mới lành.
Phó Vân Đình liếc nhìn cậu chủ nhỏ mặt mày thanh tú, đẩy Tiến Bảo tới trước mặt cậu ấy, sau đó quay sang hỏi Nguyễn Tích Thời: “Hai người quen nhau hả?” Nguyễn Tích Thời gật đầu.
Cô còn chưa kịp mở miệng giải thích, cậu chủ nhỏ đứng đối diện đã bộp chộp cướp lời: “Bọn tôi quen biết nhau đấy, tôi cảnh cáo anh, mau thả chị ấy ra, bằng không đừng trách sao tôi không khách khí!” Nguyễn Tích Thời: “..” Phó Vân Đình híp mắt lại đầy nguy hiểm.
Trước giờ chưa từng có ai dám giở cái giọng đó với anh cả.
Thằng nhóc này từ đâu chui ra thế?
Trông có vẻ quan tâm Nguyễn Tích Anh nhìn cậu thiếu niên kia, thình lình duỗi tay ra, bàn tay to lớn, cứng rắn như sắt kéo Nguyễn Tích Thời vào lòng, rồi ôm chặt lấy cô: “Nếu tôi không buông thì sao?” Gương mặt vốn bất cần đời của cậu thiếu niên chợt xụ xuống: “Anh làm vậy là đục nước béo cò đấy!” “Đục nước béo cò?” Phó Vân Đình mấp máy môi, đặng bật cười thành tiếng, nhưng đáy mắt lại lạnh tựa hầm băng: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy vậy?” “Hai con mắt của tôi đều nhìn thấy!” Thiếu niên hừ nhẹ: “Lúc đó tay anh đang sờ mặt chị ấy còn gì!” Rõ ràng chỉ là một câu trần thuật, mô tả lại những gì thiếu niên nhìn thấy nhưng khi lọt vào tai Phó Vân Đình thì lại chẳng khác nào lời ghen tuông.
Hai mắt Phó Vân Đình trở nên sâu hun hút.
Ban nãy anh còn nghĩ đến chuyện nếu sau khi anh chết, Nguyễn Tích Thời muốn lấy người khác cũng không sao nhưng giờ lại thấy hiện vẫn còn quá sớm để nhắc tới chuyện đó.
Thấy Phó Vân Đình không nói lời nào, cũng chẳng buông tay, cậu thiếu niên khẽ nhướn mày, sải bước tiên lên, tính lôi Nguyễn Tích Thời ra khỏi lòng ngực anh.
“Vụ”?
Phó Vân Đình chẳng nói chẳng rằng, đứt khoát vung tay đấm một cú.
Nắm tay sượt ngang gò má của thiếu niên, mang theo tiếng xé gió.
Nhưng lại bị thiếu niên nhẹ nhàng né tránh.
Không ngờ một kẻ trông bất cần đời như cậu ấy lại có thân thủ không tồi.
Ở thành Vân này, không có bao nhiêu người có thể tránh thoát cú đấm của Phó Vân Đình đâu.
Chỉ là thiếu niên cũng chẳng có cơ hội lại gần Nguyễn Tích Thời, bởi tay Phó Vân Đình vẫn còn đang nắm chặt lấy cổ tay cô.
Nguyễn Tích Thời không ngờ hai người họ sẽ một lời không hợp lập tức lao vào đánh nhau như vậy, xấu hổ tới toát cả mồ hôi, vội lấy từ trong ngực ra một lá bùa thiên lôi, ném thẳng vào ngay giữa hai người họ.
“Âm!” Bùa thiên lôi dẫn theo điện xẹt đánh thẳng vào ngay giữa hai người kia!