Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 7ó NHÀ TÔI ĐÂU CÓ Ở GẦN BIỂN Đêm khuya, đường phố tĩnh lặng như tờ, chỉ còn hai nơi vẫn đèn 7) đuốc sáng trưng.
Một bên là kỹ viện nhiều đàn bà, bên còn lại chính là sòng bạc nhiều đàn ông.
Liễu Tương Tương dùng hai tay nắm chặt lấy quần áo, cúi gằm mặt bước đi.
Bà ta theo chân anh mình là Liễu Đào rẽ vào một con hẻm nhỏ, đi sâu vào tít bên trong, sau đó tiến vào được sân sau của sòng bạc.
So với bầu không khí ồn ào náo nhiệt bên ngoài thì nơi này im lặng hơn nhiều.
Ở đây toàn là người của bên sòng bạc, có khoảng mười căn phòng, và căn nào cũng sáng trưng như ban ngày.
Liễu Đào dẫn Liễu Tương Tương tới gian phòng ở tít trong cùng, khẽ gõ cửa, đặng kêu một tiếng: “Anh Vương.” Không bao lâu, cửa hé mở, một gã đàn ông tóc tai lộn xộn như ổ gà, trên tay cầm gói thuốc lá bước ra ngoài.
Ông ta nhả một làn khói vào mặt hai người họ, trong làn sương mờ ảo, ông ta khẽ híp mắt, đánh giá bọn họ: “Liễu Đào?” Nói đoạn, ông ta đảo mắt về phía Liễu Tương Tương, trên mặt hiện lên biểu cảm hứng thú.
“Là tôi đây, anh Vương!” Liễu Đào vội vàng trả lời, kéo tầm mắt anh Vương về lại người mình: “Không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?” “Đừng đứng đó lảm nhảm với tao!
Nói đi, lần này muốn mua thuốc gì đây?” Bấy giờ, gã đàn ông mới chịu dời mắt, nhìn về phía Liễu Đào.
“Vẫn như cũ, loại thuốc đó đó.” Liễu Đào liếm môi: “Nhưng đừng lấy loại có tác dụng ngay, tôi đang cần loại nào tác dụng chậm một chút.” “Sao thế, chơi nhiều quá nên không lên nổi nữa rồi hả?” Ông ta mở miệng đùa cợt, khiến Liễu Tương Tương xấu hổ đến đỏ cả mang tai.
Người ở đây thô bỉ quá!
Liễu Tương Tương khinh bỉ quay đầu đi chỗ khác, hoàn toàn quên mất bản thân cũng là người bò từ tầng đáy lên.
Đúng lúc này, một thiếu niên dẫn theo hai người làm một béo, một gầy tiến vào sân sau, Liễu Tương Tương vội cúi đầu xuống thấp hơn nữa.
Hình như thiếu niên kia đang tìm người, họ cất bước đi về phía này.
“Anh Vương cứ đùa, không phải tôi cần, mà là em gái tôi.
Trong nhà nó bỗng chui ra một con đàn bà không biết xấu hổ nên tính dạy bảo ả một trận cho biết mặt ấy mà!” Liễu Đào cười làm lành: “Thế rốt cuộc bên chỗ anh có loại thuốc đó không?” “Hóa ra là vậy!
Có chứ, hai ta đều là người quen cũ cả, hàng chú mày muốn, tất nhiên là tao có rồi!” Trên mặt gã đàn ông lộ ra biểu cảm “đã hiểu”, ông ta liếc nhìn Liễu Tương Tương, sau đó vỗ vai Liễu Đào một cái thật mạnh: “Đứng đây đợi tao!” Dứt lời, ông ta xoay người vào phòng, chẳng mấy chốc đã trở ra, trên tay cầm theo một cái bình nhỏ: “Uống thuốc này vào, tầm nửa tiếng sau sẽ có hiệu lực, cầm lấy đi.” Liễu Đào quay đầu nhìn Liễu Tương Tương: “Loại này được không?” Liễu Tương Tương hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bình thuốc trong tay ông ta, trong mắt hiện rõ vẻ hung tợn: “Công dụng của thuốc này thế nào?” “Thuốc của tao ra sao, Liễu Đào là người rõ ràng nhất.
Hiệu quả lắm, mấy thứ thuốc bình thường không có tư cách so với nó đâu.” Gã đàn ông cười bảo: “Ngoài ra còn không màu không vị, vào nước là tan, đảm bảo đến lúc đó muốn kích thích cỡ nào là kích thích cỡ nấy.” Nghe thấy hai chữ kích thích, nhóm thiếu niên lập tức đưa mắt nhìn về phía này.
Liễu Tương Tương nghe vậy thì vươn tay nhận lấy: “Tôi muốn!” Nói đoạn, bà ta khựng lại vài giây, lại mở miệng: “Bao nhiêu tiền?” Gã đàn ông giơ hai ngón tay.
Liễu Tương Tương lấy từ trong lòng ra hai tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho Ông ta, còn nhỏ giọng dặn dò: “Anh nhớ đừng nói chuyện này cho người “Ha ha, tao không nhiều chuyện đến độ xía vào cả mấy chuyện xấu xa này của đám đàn bà con gái đâu.” Gã đàn ông bật cười thành tiếng, không chút khách khí cầm lấy hai tờ tiền, nhét vào ngực.
“Cảm ơn anh Vương nhiều.” Dứt lời, Liễu Đào lập tức dẫn Liễu Tương Tương rời đi.
GGã đàn ông đảo mắt nhìn quanh một vòng mới xoay lưng về lại phòng.
Cửa khép lại, lúc này, thiếu niên mới chắt lưỡi bảo: “Không ngờ có cả phụ nữ tới chỗ người này mua thuốc, ngạc nhiên thật!” “Vậy là cậu chủ không biết rồi.” Tên gầy đi theo sau thiếu niên lên tiếng: “Tôi từng gặp qua người phụ nữ đó, là vợ của Chương Trấn Giang, ông chủ Ngân hàng tư nhân Thịnh Vượng, nghe đồn nhờ đẩy ngã bà cả mới cướp được cái danh đó, xem ra hiện tại lại xuất hiện một người đàn bà khác đe dọa địa vị của mình nên mới tìm tới đây mua thuốc hại người!” “Hầy, thảo nào tướng mạo lại xấu xí như vậy, tôi nhìn còn thấy chướng mắt.” Thiếu niên trả lời.
“Tức là không cần nhúng tay vào ạ?” Tên mập đứng sau hỏi.
“Nhà tôi đâu có ở gần biển, lo nhiều như thế làm chi!” Thiếu niên quay lại gõ đầu tên béo một cái: “Được rồi, tập trung vào nhiệm vụ chính đi!” “Dạ dạ dạ.” Tên mập vội vàng chạy lên trước, gõ cửa một trong mười căn phòng.
Cửa bật mờ, trên khuôn mặt bất cần đời của thiếu niên chợt hiện lên vẻ nghiêm nghị, cậu ấy dẫn theo hai người hầu, tung cước xông vào.
* Chiểu hôm sau, Chương Trấn Giang dẫn theo Liễu Tương Tương và Nguyễn Tích Thời lên đường tới nhà họ Tống.
Biệt thự nhà họ Tống rất lớn, bên trong có nguyên một phòng chuyên để tổ chức yến tiệc.
Lúc này vẫn chưa đến giờ bắt đầu nên người làm dẫn ba người họ tới sảnh chính trước.
Tham mưu Tống và bà Tống đã chờ sẵn ở sảnh chính, Tống Ngọc Sương cũng có mặt.
Vừa thấy Nguyễn Tích Thời, trên môi cô ấy lập tức hiện rõ Nguyễn Tích Thời cũng nhoẻn miệng cười đáp lại.
So với phong thái ung dung của Nguyễn Tích Thời thì Chương Trấn Giang và Liễu Tương Tương lại căng thẳng vô cùng.
Họ không hề quen biết gì với nhân vật lớn như Tham mưu Tống, cũng chẳng đoán được tại sao hai người họ lại gọi mình đến sảnh chính làm gì.
“Ngài Chương, phu nhân Chương, mời ngồi.” Thoạt nhìn Tham mưu Tống khá là hiền từ, không có làm kiêu, điều này giúp cho tâm trạng thấp thỏm của Chương Trấn Giang trở nên bình ổn đôi chút.
Hai người họ ngồi xuống ghế, Tham mưu Tống liếc nhìn phu nhân nhà mình rồi mới mở miệng: “Hôm nay bọn tôi mời hai người tới là vì có chuyện muốn thương lượng với hai người.” “Mời nói.” Nghe thấy hai chữ thương lượng, Chương Trấn Giang có hơi ngạc nhiên.
“Nói vậy hẳn hai người cũng biết Sương Nhi nhà tôi và Tích Thời rất thân thiết với nhau, hệt như chị em ruột, lần nào gặp cũng không nỡ rời xa.” Tham mưu Tống vừa nói, vừa quay sang nhìn Nguyễn Tích Thời, trên mặt hiện lên nụ cười: “Thế nên, sau khi bàn bạc với nhau, tôi và phu nhân đã đi đến quyết định rằng mong có thể nhận Tích Thời làm con gái nuôi, sau này nó có qua lại nhà tôi cũng tiện hơn.
Chẳng hay ý hai người thế nào?” Nghe Tham mưu Tống nói vậy, Nguyễn Tích Thời ngạc nhiên lắm.
Cô biết Tham mưu Tống và bà Tống thật lòng thích mình nhưng không ngờ hai người họ sẽ nghĩ tới chuyện nhận cô làm con nuôi.
Cô quay sang nhìn Tống Ngọc Sương, thấy Tống Ngọc Sương chớp mắt với mình thì hiểu ngay.
Nhất định là chủ ý của Tống Ngọc Sương rồi.
Tống Ngọc Sương sợ cô ở lại nhà họ Chương sẽ bị người bên đó bắt nạt nên muốn để cha mẹ mình nhận cô làm con gái nuôi.
Có Tổng Tham mưu trưởng làm hậu thuẫn, tất nhiên người nhà họ Chương sẽ kiêng dè cô hơn.
Nguyễn Tích Thời cảm động vô cùng.
Còn Chương Trấn Giang vừa nghe thấy lời Tham mưu Tống nói cũng mừng như điên.
Ông ta thật sự không dám tin vào tai của mình nữa.
Tham mưu Tống muốn nhận Nguyễn Tích Thời làm con gái nuôi, há chẳng phải sau này ông ta có thể ngồi cùng mâm với Tham mưu Tống sao?
Đây là việc có nằm mơ ông ta cũng không dám nghĩ tới.
“Thế mà hôm nay, chuyện tốt này này lại rơi ngay trước mặt mình.
Chương Trấn Giang thật sự vui đến suýt nhảy cẵng lên.
Nhưng ông ta vẫn cố dằn lòng xuống, dù sao cũng là kẻ lăn lộn trên thương trường, biết làm thế nào để điều chỉnh được biểu cảm trên mặt, khóe môi hơi cong, tạo thành nụ cười đúng mực: “Tích Thời có thể được Tổng Tham mưu trưởng và phu nhân yêu thích là vinh hạnh của con bé.” Trái lại, trong mắt Liễu Tương Tương thoáng hiện lên vẻ oán độc.
Dựa vào đâu Nguyễn Tích Thời lại may mắn như vậy, không chỉ được Tham mưu Tống coi trọng mà còn muốn nhận cô làm con gái nuôi nữa?
Nếu người ngồi đây bây giờ là Vi Vi thì tốt rồi, vinh quang này vốn thuộc về Chương Vi mà.
Nghĩ vậy, trước khi Chương Trấn Giang kịp mở miệng, bà ta đã chen vào: “Đúng thế, đây quả là vinh hạnh lớn lao cho Tích Thời nhà tôi.
Có điều, xuất thân của con bé không tốt, sợ là không xứng với nhà họ Tống.” Bà ta cố tình nhấn mạnh bốn chữ xuất thân không tốt.