Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 75 LÀM CÀN Sao chỉ dẫn mỗi Nguyễn Tích Thời đi?” Chương Vi hoảng tới độ phun cả nước miếng: “Không phải nhà họ Tống đã gửi thiệp tới mời cả nhà ạ, sáng nay quản gia Tống còn dặn chúng ta dẫn theo Nguyễn Tích Thời đi cùng cơ mà?” Lúc đó cô ta ngồi ngay tại phòng khách nên nghe rõ ràng từng chữ luôn đó!
Thấy thế, Chương Trấn Giang lộ rõ vẻ không vui: “Quản gia Tống bảo để cha với mẹ con dẫn Tích Thời tới chứ không nhắc gì đến hai đứa cả ” “Cha nói đối!” Chương Đình cũng đã hoàn hồn, vội hét lớn: “Trên thiệp mời ghi rõ rồi kia mà!” Nghe Chương Đình la lên như vậy, gương mặt nghiêm nghị của Chương Trấn Giang tức khắc sa sầm: “Có đứa con nào lại nói chuyện kiểu đó với cha mình không?” “Con...” Chương Đình vừa tức vừa sợ, hoảng đến suýt khóc.
“Đình Đình...” Liễu Tương Tương không đành lòng, vươn tay kéo con gái mình lại: “Lời cha con nói là thật đấy...” “Thật gì mà thật, con không tin đâu!” Chương Đình gào lớn: “Thiệp mời đâu, con muốn xem thiệp mời!” Nói đến đây, cô ta cũng đã liếc thấy tấm thiệp đặt trên bàn, vội vươn tay cầm lấy.
Nhưng vừa mới cướp được tới tay thì đã bị Chương Vi ngồi bên cạnh giành mất.
“Chị làm gì vậy?” Chương Đình thét chói tai.
Nhưng Chương Vi chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến cô ta.
Lúc này, Chương Vi đang bận đọc cái tên ghi trên thiệp mời.
Quả nhiên, mặt trên chỉ viết “Kính mời ngài Chương Trấn Giang và phu nhân” tới tham đự.
Chương Vi vẫn còn chưa hết hy vọng, run rẩy vươn tay mở tấm thiệp còn lại.
Nhưng đây lại là tấm thiệp mời dành riêng cho Nguyễn Tích Thời, bên trên chỉ ghi mỗi tên của cô thôi!
Cả hai tấm thiệp, không tấm nào nhắc tới cô ta và Chương Đình hết.
Cả người Chương Vi như rơi vào hầm băng.
Mới giây trước, cô ta còn tưởng mình đã ở thiên đường, ngay giây sau lại rớt thẳng xuống địa ngục.
Chương Đình cũng đã nhìn thấy, thế là tức tối giật lấy tấm thiệp của Nguyễn Tích Thời, tính xé nát.
“Đình Đình!” Liễu Tương Tương hoảng sợ, vội lao đến, cướp lấy tấm thiệp khỏi tay Chương Đình đang gào khóc nức nở.
“Làm càn!”?
Chương Trấn Giang giận tới râu tóc dựng ngược: “Con có biết nếu xé mất thiệp mời thì chị con không thể đi dự tiệc không?” “Tới con còn không được đi, dựa vào đâu chị ta lại được.” Chương Đình mặt đầy nước mắt, tay nắm chặt lấy Nguyễn Tích Thời: “Chị ta chỉ là một con ả quê mùa tới từ nông thôn thôi, dựa vào đâu mà chị ta có tư cách tham dự yến tiệc nhà họ Tống, còn con thì không chứ?” “Dựa vào việc mày không phải con dâu tương lai của phủ Tổng Tư lệnh.” Chương Trấn Giang trừng mắt, tức đến thở hồng hộc: “Mày mau cút về phòng cho tao, còn dám làm ầm ĩ nữa, coi chừng tao lột da mày đấy.” “Dù cha có lột da con thì con cũng không phục đâu.” Lúc này, Chương Đình đã bị cơn giận che mất lý trí, tuy ngày thường khá là ngang ngược nhưng cô ta vẫn biết sợ Chương Trấn Giang, thế mà hôm nay lại lớn mật đôi co với ông ta rất nhiều lần: “Con mặc kệ, con phải đi!” “Vú Trương!
Vú Trương!” Chương Trấn Giang tức giận hô lớn.
Vú Trương vội chạy tới, vừa lau tay vừa đáp: “Ông chủ cho gọi.” “Mau dẫn cô ba về phòng, không có lệnh của tôi, không ai được thả nó ra hết.” Chương Trấn Giang cả giận nói.
“Rõ” Vú Trương nhìn cô ba đang lồng lộn lên như bà điên, không dám xông tới một mình nên đành quay qua gọi thêm mấy người giúp việc khác, cùng hợp tác kéo tay cô ta về phòng.
“Mấy người buông tôi ra!
Cha, cha không thể nhốt con lại được!
Cha!” Chương Đình liều mạng đá chân vùng vẫy nhưng một người sống trong nhung lụa từ nhỏ như cô ta làm gì đấu lại đám người giúp việc thường xuyên làm việc nặng chứ, chẳng bao lâu sau đã bị tống lên lầu, nhốt lại.
“Nguyễn Tích Thời, ả tiện nhân nhà mày!
Dựa vào đâu mày lại được mi Chương Đình chửi ầm lên, chẳng thèm lựa lời gì cả.
Mí mắt Nguyễn Tích Thời giật giật, không phản ứng lại.
Nhưng Chương Trấn Giang lại nổi trận lôi đình, quay qua mắng Liễu Tương Tương: “Cô nhìn đứa con gái ngoan do cô dạy dỗ đi, mở miệng ra là toàn mấy lời dơ bẩn!
Cũng may tôi không phải dẫn nó theo, chứ không cũng mất hết cái mặt già này rồi!” Nói xong, ông ta phất tay, bực bội bước lên lầu.
Dưới phòng khách chỉ còn lại ba người là Nguyễn Tích Thời, Liễu Tương Tương và Chương Vĩ.
Nguyễn Tích Thời thấy đã hết trò hay để xem thì lập tức trở về phòng.
Chờ mọi người đi hết, Liễu Tương Tương mới hạ giọng an ủi Chương Vi vẫn còn chìm trong khiếp sợ, không dám tin: “Vi Vi à, con đừng buồn, chờ lần sau đi, lần sau nhất định mẹ sẽ tìm cách dẫn con theo!” “Lần sau...” Chương Vi lẩm bẩm, tức tốc hoàn hồn, thình lình túm lấy cánh tay của Liễu Tương Tương: “Con không cần lần sau!
Mẹ, con đã khoe hết với bạn bè rồi ” Nói đến đây, cả người cô ta bỗng run lên bần bật, chỉ thấy lạnh cả sống lưng: “Con nói với họ đích thân Tham mưu Tống và phu nhân của ông ấy mời con tới dự tiệc, con còn hứa rằng chờ khi nào làm quen được với con trai của mấy nhân vật có máu mặt thì sẽ giới thiệu họ với người ta nữa!” Dứt lời, cô ta ngẩng đầu nhìn Liễu Tương Tương: “Con mà không đi, một khi bị họ biết, chắc chắn họ sẽ cười chê con, mắng con là đồ nói dối!
Thế thì sau này con còn mặt mũi nào mà ở lại trường học chứ?” Nghe vậy, mặt mày Liễu Tương Tương cũng biến sắc: “Ngày thường con cẩn trọng lắm mà, sao hôm nay lại kể mấy chuyện này với bạn làm gi” “Con, con cũng đâu ngờ sẽ thành ra như vầy...
Mẹ ơi, con xin mẹ đấy, mẹ khuyên cha giúp con, bảo ông ấy dẫn con theo đi!” Chương Vi nắm chặt lấy cánh tay Liễu Tương Tương, tha thiết nài van.
“Hầy, hồi sáng mẹ cũng nói với cha con rồi.” Liễu Tương Tương thở dài: “Nhưng đây là thiệp mời do nhà họ Tống đích thân đưa tới, khách mời đều đã được lên danh sách từ trước rồi, mấy nhà thấp cổ bé họng như chúng ta làm gì có tư cách khiến họ phải hạ mình sửa lại chứ?” Bà ta vươn tay xoa đầu Chương Vi: “Vi Vi ngoan, nghe lời mẹ, khi nào đi học lại nhớ giải thích rõ ràng với bạn cùng lớp, chờ lần sau nhất định mẹ sẽ dẫn con đi.” “Giải thích, con biết giải thích kiểu gì đây!” Chương Vĩ tuyệt vọng nói.
Mấy lời này của Liễu Tương Tương đã hoàn toàn dập tắt chút hy vọng cuối cùng còn le lói của cô ta.
Cô ta suy sụp ngồi trên ghế, chỉ hận không thể chết quách đi cho xong.
Thấy con gái buồn bã như vậy, Liễu Tương Tương cũng vô cùng đau lòng.
Bà ta trút hết lửa hận lên đầu Nguyễn Tích Thời.
Sảnh tiệc lớn như vậy, chẳng lẽ không thể nhét thêm hai người nữa vào hay gì?
Nhất định là Nguyễn Tích Thời đã nói xằng nói bậy về Chương Vi với Chương Đình trước mặt bà Tống nên bà ta mới không mời hai đứa nó.
Bằng không với dung nhan mỹ miều, có thể lay động lòng người kết hợp với tài năng vượt trội của con gái, nếu hai đứa nó mà tham dự, chắc chắn Nguyễn Tích Thời sẽ bị lu mờ.
Liễu Tương Tương càng nghĩ càng giận.
Bà ta tuyệt đối không buông tha dễ dàng cho con ả đê tiện Nguyễn Tích Thời đó đâu.
Vất vả lắm bà ta mới khuyên bảo được Chương Vi, chờ đến nửa đêm, bà ta lại lén lút rời khỏi biệt thự trong lặng lẽ.
Từ biệt thự nhà họ Chương đi về phía trước tầm năm trăm mét sẽ bắt gặp một hiệu thuốc nhỏ.
Bà ta quan sát hai bên đường, thấy không ai chú ý tới mình thì vươn tay gõ cửa.
Lát sau, cửa bật mở: “Ai đó?” Một gã đàn ông mặt còn ngái ngủ ra mở cửa.
Khi thấy rõ mặt người tới, ông ta ngạc nhiên hỏi: “Tương Tương?
Muộn thế này rồi sao còn tới đây?” “Anh, cuối cùng anh cũng về rồi.” Liễu Tương Tương thấy ông ta ra mở cửa thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Mấy hôm trước anh ra ngoài nhập hàng, đã xảy ra chuyện gì vậy, sao mặt em khó coi thế?” Gã đàn ông khó hiểu hỏi.
“Chúng ta vào trong rồi nói.” Liễu Tương Tương đẩy ông ta vào lại hiệu thuốc, cảnh giác khóa kín cửa, sau đó xoay người bảo: “Em có việc gấp Người đàn ông kia chính là anh trai của Liễu Tương Tương - Liễu Đào.
Vài năm trước, ông ta chỉ là một tên đầu đường xó chợ.
Về sau, dù đã gả vào nhà họ Chương, Liễu Tương Tương vẫn luôn âm thầm tiếp tế cho người anh trai này.
'Qua một thời gian, Liễu Đào đổi hướng mở một tiệm thuốc bắc bên cạnh biệt thự Chương, lợi nhuận đủ cho ông ta ăn cháo cầm hơi qua ngày.
Nhìn dáng vẻ lòng như lửa đốt của bà ta, Liễu Đào cũng nghiêm túc hẳn lên: “Đã xảy ra chuyện gì?” Liễu Tương Tương kể hết đầu đuôi sự việc cho ông ta nghe, tất nhiên là đã thêm mắm dặm muối vài chỗ.
Nghe xong, Liễu Đào tức điên mắng: “Mẹ kiếp, một con đàn bà từ quê lên mà cũng dám leo lên đầu lên cổ em ngồi hả?” Ông ta bực bội vỗ bàn cái bốp: “Để ông đây đánh nó giúp em!” “Đánh gì mà đánh.” Liễu Tương Tương cạn lời, nhỏ giọng bảo: “Em muốn anh tìm giúp em vài thứ, em đã nghĩ ra cách đối phó nó rồi.”