Chương 72 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 72 LUYỆN TẬP Phó Vân Đình si mê ngắm nhìn cô, mãi tới khi tiếng súng chói tai vang lên.


Viên đạn bay sượt qua bia bắn, đáp xuống nền cỏ.


Nguyễn Tích Thời buồn bã thả tay xuống: “Quả nhiên không được.” Lúc này, từ một đóa anh túc, cô lại biến trở về thỏ con yếu đuối.


Phó Vân Đình không kiểm được mà bật cười: “Không tệ lắm đâu, rất nhiều người còn không chịu nổi sức giật của súng trong lần đầu tiên chạm vào nữa kìa, huống hồ chỉ em còn bắn sượt qua được bia cơ mà.” “Thật không ạ?” Nguyễn Tích Thời vui vẻ trở lại.


Cô nhìn Phó Vân Đình, gợn sóng dập dìu nơi đáy mắt: “Thế anh dạy em bắn nhé, được không?” “Anh dẫn em tới đây là vì muốn dạy em mà.” Phó Vân Đình đáp.


Anh vòng ra sau Nguyễn Tích Thời, cẩm lấy bàn tay đang nắm khẩu súng của cô, giơ lên.


Lồng ngực vững chãi của anh dán lấy lưng cô, dù cách một lớp quân phục, Nguyễn Tích Thời dường như vẫn cảm nhận được độ ấm truyền tới từ người anh.


Hai má Nguyễn Tích Thời không kiểm được mà nóng bừng lên.


“Đầu tiên, em đừng cầm súng quá chặt, tay giơ song song với vai...” Nguyễn Tích Thời gần như chẳng nghe lọt được bao nhiêu lời Phó Vân Đình nói cả.


Bởi tâm trí cô lúc này đã bị khoảng cách gần như bằng không giữa cả hai chiếm trọn.


“Đoàng!” Phó Vân Đình thình lình bóp cò.


Viên đạn lao nhanh như điện xẹt, vững vàng ghim trúng hồng tâm.


“Làm được không?” Phó Vân Đình thả tay xuống, hỏi cô.


Gió lạnh tức khắc ùa vào khe hở mới xuất hiện giữa hai người, Nguyễn Tích Thời thoáng tiếc nuối một chút.


Cô gật đầu, lặp lại những lời anh vừa giảng.


Kỳ thật chú Tư đã dạy mấy kiến thức này cho cô từ trước rồi, có thể nói là nghe từ nhỏ đến lớn nên cô đã sớm thuộc làu làu.


Phó Vân Đình gật đầu hài lòng: “Em thử lại lần nữa xem.” Xét trên phương điện dạy học thì anh là một người thầy cực kỳ nghiêm khắc.


Nguyễn Tích Thời giơ súng lên, dựa theo những gì Phó Vân Đình dạy, bắn thêm một phát.


Nhưng sau khi bóp cò, cô lại giả vờ như bị lực giật của khẩu súng ảnh hưởng khiến họng súng lệch sang bên.


“Đoàng!” Phát bắn này khá hơn ban nãy chút đỉnh, chí ít cũng trúng được bia bắn, có điều là trúng ngay rìa.


Nguyễn Tích Thời lắc lắc bàn tay run run của mình.


“Đau hả?” Phó Vân Đình nắm lấy tay cô, quan sát khe hở giữa ngón cái và ngón trỏ, quả nhiên, có hơi đỏ rồi.


Da của cô vốn non mịn, không chịu nổi mấy thứ thế này đâu.


“Hơi hơi ạ!” Nguyễn Tích Thời thành thật trả lời.


Lúc mới bắt đầu học bắn súng còn đau hơn nữa kìa, thậm chí chỗ kẽ ngón cái với ngón trỏ còn bị chai nữa, nếu không có cô Năm chịu thương chịu khó thoa phương thuốc dưỡng da làm đẹp cổ truyền do mình làm cho cô mỗi khi cô tập luyện xong thì có khi đến bây giờ vết chai vẫn còn, nhìn phát là lộ tẩy ngay.


Nhưng hiện tại tay cô lại mịn màng như em bé, không còn chút vết tích nào đâu.


Ngón tay Phó Vân Đình lướt qua tay cô, vết chai mỏng nơi đầu ngón tay mang tới cảm giác ngưa ngứa.


“Về nhớ bôi thuốc đấy.” Phó Vân Đình dặn dò: “Hôm nay tạm thời luyện đến đây thôi, chờ hôm khác anh lại dạy cho em.” “Nhanh vậy sao?” Nguyễn Tích Thời mím môi: “Em muốn luyện thêm chốc nữa cơ.” “Dục tốc bất đạt” Phó Vân Đình đáp: “Lần đầu tập bắn mà lâu quá thì hôm sau em sẽ không động nổi tay đâu.” Đương nhiên Nguyễn Tích Thời cũng biết chuyện này.


Nhưng cô đã vượt qua giai đoạn đó rồi.


Có điều cô không thể nói với Phó Vân Đình chuyện mình đã biết dùng súng từ lâu được.


Vì chỉ có giả vờ không biết thì cô mới có thể mượn cớ này để tiếp cận Phó Vân Đình, dụ anh dạy mình.


Nguyễn Tích Thời cụp mắt, che đi sự nuối tiếc lồ lộ bên trong, đồng thời nhét khẩu súng vào lòng, sau đó cùng Phó Vân Đình quay trở về xe.


Phó Vân Đình lái xe về lại nhà họ Chương rồi xuống xe theo Nguyễn Tích Thời.


Một tay của anh ôm trọn lấy eo Nguyễn Tích Thời, tay kia bấu lấy vách tường, ôm cô về phòng, thả cô ngồi xuống giường.


“Trong phòng em có sẵn thuốc không?” Phó Vân Đình hỏi.


Nguyễn Tích Thời chỉ tay về phía gói nhỏ để trong ngăn tủ.


Phó Vân Đình kéo ngăn tủ ra, dựa theo hướng dẫn của Nguyễn Tích Thời, tìm được cao phù dung cất bên trong.


Cao phù dung được đựng trong một bình sứ nhỏ tĩnh xảo, kích thước vừa khít với lòng bàn tay của Nguyễn Tích Thời, nhưng nếu đối lập với bàn tay to lớn của Phó Vân Đình thì trông chẳng hài hòa chút nào.


Anh mở nắp bình ra, ngón tay to dài lấy ra chút thuốc mỡ, thoa lên chỗ kẽ ngón tay cái của Nguyễn Tích Thời.


Động tác của anh có hơi vụng về.


Bảo anh cầm súng ra chiến trường giết địch còn được, chứ bắt anh làm mấy chuyện tỉ mẩn như bôi thuốc thế này...


Thật sự không quen chút nào.


Nhưng động tác của anh vẫn rất cẩn thận, nhẹ nhàng xoa tròn, hệt như trong tay là món bảo vật quý báu nhất trên đời vậy.


Nguyễn Tích Thời mím môi cười.


Đã lâu rồi cô không được thấy dáng vẻ địu dàng này của Phó Vân Đình.


“Khi nào thì anh tới nữa?” Trong khung cảnh tĩnh lặng như tờ, cô bỗng lên tiếng hỏi.


Tay Phó Vân Đình dừng lại, anh ngẩng đầu nói bằng giọng trêu đùa: “Anh còn chưa đi mà đã nhớ rồi hả?” Hai rặng mây đỏ lập tức xuất hiện trên mặt Nguyễn Tích Thời.


“Chờ khi nào anh có rảnh lại tới.” Phó Vân Đình trả lời một cách lập lờ.


Nguyễn Tích Thời chớp chớp mắt, “ừm” nhẹ một tiếng.


“Xong rồi.” Phó Vân Đình thả tay xuống, lại cau mày: “Lọ cao này ít quá.


Nguyễn Tích Thời sửng sốt, cúi đầu nhìn mới phát hiện thì ra lọ cao vốn đẩy ắp đã bị Phó Vân Đình khoét mết một mảng lớn, kết quả là chỗ kẽ ngón tay của cô bị bôi một lớp thuốc mỡ đày cộm.


Cảnh tượng này khiến cô dở khóc dở cười.


“Lần sau tới anh sẽ mua thêm cho em vài hộp.” Phó Vân Đình đặt bình sứ lên đầu tủ: “Được rồi, em nằm xuống nghỉ ngơi đi” Đúng là Nguyễn Tích Thời thấy hơi mệt thật.


Cô hiếm khi nào thức khuya đến vậy.


Cô Năm nói rồi, con gái phải đi ngủ sớm một chút mới giữ được nhan sắc tươi trẻ.


Dung mạo cũng là một món vũ khí lợi hại của con gái đấy.


Nguyễn Tích Thời nghe lời nằm xuống giường.


Có Phó Vân Đình bầu bạn bên cạnh, chẳng bao lâu sau Nguyễn Tích Thời đã chìm vào giấc ngủ yên bình.


Phó Vân Đình ngồi một mình ở mép giường, nương theo ánh trăng ngắm gương mặt say ngủ của cô.


Cửa sổ không đóng, gió khẽ thổi vào, nhẹ cuốn lấy lọn tóc của cô.


Phó Vân Đình chợt nhớ lại cảnh cô nhảy từ cửa sổ xuống ban nãy, tóc đen tung bay, vừa quyết đoán lại gan dạ.


Ngoài ra còn có dáng vẻ xinh đẹp đầy quỷ dị của cô lúc nổ súng nữa.


Anh thừa nhận, anh động lòng rồi.


Tay anh vuốt nhẹ mái tóc Nguyễn Tích Thời.


Anh từng gặp rất nhiều cô gái, có tiểu thư nhà giàu vắt hết óc tìm cách tiếp cận anh, cũng có kẻ cố hết sức cách anh thật xa vì sợ nhưng hầu như ai cũng giống hệt như nhau.


Ở họ chỉ có một là dịu dàng, hai là sợ sệt, họ có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tựa như những chú chim hoàng yến được nuôi trong lồng son.


Nhưng Nguyễn Tích Thời lại khác.


Cô không phải chú chim được chủ nhân nâng niu trong lòng bàn tay để ngắm nhìn, mà giống một thanh nhuyễn kiếm, trông có vẻ hiền hòa, thực chất lại vô cùng sắc bén.


Nếu cô thật sự ôm mục đích hay suy tính gì xấu, e là không một ai chạy thoát khỏi cạm bẫy của cô cả.


Phó Vân Đình chợt nghĩ bản thân là một kẻ ăn bữa nay lo bữa mai, nếu cuối cùng, kiểu gì cũng phải chết, vậy được chết trong tay cô hình như cũng không tệ.


* Sáng hôm sau, lúc Nguyễn Tích Thời xuống lầu ăn sáng, chợt nghe thấy giọng nói đầy phấn khởi của Chương Đình.


“Em muốn đi làm móng, bộ này làm từ tận tuần trước rồi!” “Thế chị sẽ đi cắt tóc, nghe bảo dạo gần đây có một kiểu tóc mới nổi lắm.” Giọng của Chương Vi cũng hào hứng vô cùng.


“Em cũng muốn đi!” Chương Định vội chen miệng vào: “Mà em định đi mua quần áo mới trước rồi mới ghé qua tiệm làm tóc!


Đúng rồi, phải mua một đôi Mary Janes nữa chứ, em muốn mặc kiểu dáng mới nhất!” Hai chị em vui vẻ bàn tới bàn lui, đứng cách cả cái cầu thang cũng nhận ra được tâm trạng phấn khởi của hai người họ.


Nguyễn Tích Thời nheo mắt lại.


Cô bước xuống lầu.


Chương Vi và Chương Đinh vừa nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang thì ngẩng phắt đầu lên nhìn cô, trên mặt vẫn còn vương ý cười, hiếm được một lần họ không xụ mặt với cô.


“Tích Thời, con xuống đúng lúc lắm.” Chương Trấn Giang bảo: “Ăn sáng xong thì bảo chị dẫn con ghé trung tâm thương mại một chuyến, mua vài bộ đồ đẹp đẹp vào.”


  • Trước
  • Sau