Chương 71 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 71 NẮM LẤY TRÁI TIM ĐÀN ÔNG P hó Vân Đình trợn trừng hai mắt.


Anh ngơ ngẩn nhìn mái tóc dài mượt mà tựa thác nước của cô nhẹ nhàng phấp phới giữa không trung, mỹ lệ lại vô cùng quỷ dị, tựa như trăm hoa đua nở giữa đêm đen.


Trước khi bộ não kịp suy nghĩ, cơ thể anh đã hành động, hai chân bước nhanh về phía trước, kịp thời ôm lấy người con gái kia vào lòng trước khi cô chạm đất.


Nguyễn Tích Thời không ngờ anh sẽ đỡ lấy mình.


Kỳ thật, độ cao ba tầng lầu này chẳng là cái đinh gì với cô hết.


“Em đúng là to gan lớn mật quá rồi đấy!” Phó Vân Đình trừng mắt nhìn cô, trên mặt lộ rõ vẻ lạnh lùng hiếm thấy: “Em có biết làm vậy nguy hiểm cỡ nào không?” “Chẳng phải có anh ở đây rồi sao.” Nguyễn Tích Thời híp mắt cười.


Trên mặt cô chẳng có chút biểu hiện sợ hãi nào, đôi mắt trong vắt, sáng ngời dưới ánh đèn rực rỡ cứ thế nhìn anh chằm chằm.


Nhất thời Phó Vân Đình có muốn cũng chẳng giận nổi nữa.


(Cô nhóc này đã thật sự nắm chặt lấy trái tim anh rồi.


Anh thả Nguyễn Tích Thời xuống: “Em xuống làm gì?” “Bởi vì nếu trò chuyện trong phòng thì mất tự nhiên lắm.” Nguyễn Tích Thời nhìn anh, đáp: “Nếu ở đây thì muốn nói gì cũng được.” “Nói gì cũng được hả?” Hai mắt Phó Vân Đình híp lại, từ tốn nhắc lại lời cô, chẳng hiểu sao cũng mấy chữ đó nhưng khi thốt ra từ miệng anh thì lại ẩn chứa chút lưu luyến pha lẫn quyến rũ.


Báo hại Nguyễn Tích Thời hiểu sai, hai má cũng nóng bừng lên, bèn ho nhẹ một tiếng để che đi: “Hôm nay em gặp phải chuyện lớn đấy.” Sau đó, cô kể lại đầu đuôi những gì đã xảy ra ở nhà họ Tôn cho anh nghe, nhưng tới đoạn mình trúng tà thuật thì lại lướt qua.


Dù sai giờ cô cũng đã bình an vô sự, không cần khiến anh lo lắng thêm làm gì.


“Có nghĩa là tất cả mọi chuyện đều do một tay tên đạo sĩ kia sắp xếp.” Con ngươi Phó Vân Đình tối lại: “Hóa ra trên đời cũng có loại đạo sĩ muốn hút linh khí của con người.” “Ngoài những đạo sĩ tốt ra thì còn có cả những đạo sĩ tu luyện tà thuật.” Nguyễn Tích Thời nói: “Có điểu, hiện tại ông ta đã bị em hút mất rất nhiều linh lực, tạm thời không còn sức ra tay nữa đâu.” Nói đến đây, giọng cô thoáng hiện vẻ kiêu ngạo.


Đương nhiên cô chỉ để lộ dáng vẻ kiêu ngạo này trước mặt mình Phó Vân Đình thôi.


Phó Vân Đình cũng rất biết ý mà tán dương hết lời: “Bản lĩnh của em thật cao cường!” Thấy anh khen mình, Nguyễn Tích Thời không kiểm được niềm hân hoan trong lòng, ý cười tức khắc lan khắp mặt.


Dù vậy, cô vẫn không quên chuyện quan trọng hiện tại: “Chu Khâm sao rồi anh?” “Cậu ấy ổn, đã bình phục hoàn toàn rồi.” Phó Vân Đình đáp: “Chỉ là cứ ở mãi trong tù không chịu ra thôi.” Nguyễn Tích Thời không kiểm được mà phì cười, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc hòa quyện với gió đêm.


Phó Vân Đình nhìn cô cười đến mức cả người run run, chiếc áo phong phanh tuột xuống khỏi vai, đường cong nơi eo cũng thoắt ẩn thoắt hiện.


Bỗng nhiên anh lại thấy khát khô cả cổ.


Nguyễn Tích Thời đứng trước mặt anh không phát hiện ra rằng yết hầu Phó Vân Đình đã di chuyển lên xuống tận vài lần.


Chợt, anh cởi áo khoác dài của bộ quân phục ra, khoác lên người cô, kéo khóa kín mít tới tận cổ, chỉ chừa lại mỗi cái đầu ló ra ngoài.


Nguyễn Tích Thời hoang mang ngước mắt lên nhìn anh.


“Trời lạnh lắm.” Phó Vân Đình đáp lại ngắn gọn, sau đó nói sang chuyện khác: “Hai hôm nay em luyện bắn súng tới đâu rồi?” Nguyễn Tích Thời chớp mắt, nhu mì trả lời: “Không ra đâu vào đâu cả, không ai dạy em nên em đâu có biết dùng thế nào.” “Vậy mà còn đòi hả?” Phó Vân Đình híp mắt cười: “Trả súng đây!” “Không phải anh đã có súng mới rồi sao?” Nguyễn Tích Thời chỉ tay vào hông anh, bên trong túi đựng súng đã có một khẩu súng lục mới toanh.


“Cái này là hàng quân đội cấp đồng loạt, khó dùng lắm.” Phó Vân Đình đáp: “Khẩu súng trong tay em mới là hàng chất lượng cao.” “Thế anh dạy em dùng đi.” Nguyễn Tích Thời chớp thời cơ mở miệng: “Đỡ làm phí hoài một cây súng tốt như vậy!” Nghe thế, Phó Vân Đình cúi đầu nhìn cô chằm chằm.


Ngay lúc Nguyễn Tích Thời chột dạ cho rằng anh đã nhìn thấu tâm tư mình rồi thì chợt, một bàn tay to lớn nắm lấy eo, kéo sát cô lại gần.


Phó Vân Đình ôm cô đi tới ven đường, leo lên xe.


Phó Nhất không có ở đây, hôm nay Phó Vân Đình tự lái xe đến, Nguyễn Tích Thời ngoan ngoãn ngồi xuống ghế phó lái.


Anh thắt dây an toàn giúp cô, sau đó nổ máy.


Hàng cây ngô đồng hai bên đường xẹt qua trước mắt, đường phố giữa đêm khuya chẳng có lấy một bóng người.


“Giờ chúng ta đi đâu?” Nguyễn Tích Thời nhìn cảnh vật hai bên đường, hỏi.


“Sợ hả?” Phó Vân Đình không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.


Nguyễn Tích Thời lắc đầu: “Không sợ ” Có anh ở bên, dù đi tới chân trời góc bể cô cũng không sợ.


Phó Vân Đình quay qua nhìn cô, bật cười thành tiếng, như thể rất hài lòng với câu trả lời này, sau đó anh quay mặt về phía trước, tiếp tục lái xe.


Nguyễn Tích Thời cũng không hỏi lại.


Cô quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.


Không ngờ mới khép lại có vài phút, cô đã chìm vào giấc ngủ say.


“Tích Thời?” Chợt, bên tai vọng tới giọng nói trầm thấp của ai kia.


Qua hồi lâu, Nguyễn Tích Thời mới mệt mỏi mở mắt, đối diện là nụ cười mỉm chi của Phó Vân Đình.


Bấy giờ, cô mới hoàn hồn: “Em ngủ quên hả?” “Ừm, kỳ thật anh không nỡ đánh thức em đâu.” Phó Vân Đình cười bảo: “Nhưng em ngủ đến chảy cả nước miếng, anh sợ không gọi thì em sẽ làm bẩn áo anh mất.” Nghe vậy, Nguyễn Tích Thời vội giơ tay lau nhưng rõ ràng khóe miệng vẫn còn khô ráo, có tí nước miếng nào đâu!


Nguyễn Tích Thời vừa giận vừa xấu hổ: “Anh lừa em!” “Ha ha!” Phó Vân Đình cười lớn đầy khoái chí.


Mỗi khi ở cạnh Nguyễn Tích Thời, anh đều cảm thấy rất sung sướng.


Dù chỉ nói đùa với cô đôi ba câu thôi cũng đủ làm anh cảm thấy vui vẻ rồi.


“Không thèm để ý tới anh nữa!” Nguyễn Tích Thời giả vờ giận, ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khi nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, trên mặt lại hiện rõ vẻ ngạc nhiên: “Chỗ này là?” “Trường bắn đấy.” Phó Vân Đình đáp.


Anh mở cửa xe: “Có muốn xuống tham quan không?” Nguyễn Tích Thời lập tức xuống xe.


Đập vào mắt là bãi cỏ xanh rì rộng thênh thang, bên trên đặt rải rác vô số bia bắn.


Hồi còn ở dưới quê, cô cũng từng theo chú Tư học bắn súng, chỉ là dưới đó không có trường bắn rộng lớn thế này đâu.


Khi đứng ở đây, cô có cảm giác mình như chú chim nhỏ, có thể bay lượn thỏa thích vậy.


“Sao anh tìm được trường bắn lớn thế này hay vậy?” Nguyễn Tích Thời hào hứng quay đầu hỏi Phó Vân Đình.


Lúc này, cô đã quên khuấy mất câu giận lẫy sẽ không thèm để ý tới anh ban nãy.


Phó Vân Đình mỉm cười, không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng bước tới bên cạnh cô: “Đây là trường bắn tự nhân của anh.” Nguyễn Tích Thời hoảng hồn.


Trường bắn tư nhân?


Một nơi lớn thế này lại thuộc quyền sở hữu của một mình Phó Vân Đình ấy hả?


Vây là giàu hơi quá rồi đấy.


Phó Vân Đình lôi khẩu súng lục của mình ra, nhắm tới một bia bắn ở phía xa xa, sau đó dứt khoát bóp cò, không chút do dự!


“Đoàng!”?


Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên.


Bia bắn đổ rạp.


Lúc bia bắn bật trở lại, Nguyễn Tích Thời nhìn thấy ngay giữa hồng tâm vẫn còn đang bốc khói.


Bắn chuẩn quá!


“Đoàng đoàng đoàng!” Anh lại bắn liền tù tì vài phát súng nữa, bất ngờ là phát nào cũng bắn trúng đúng một chỗ.


Bắn xong, anh quay sang nhìn Nguyễn Tích Thời.


Trong mắt Nguyễn Tích Thời lập tức ánh lên vẻ khâm phục: “Lợi hại quá đi mất!” Trong lòng Phó Vân Đình bỗng nảy sinh cảm giác thỏa mãn tột độ trước giờ chưa từng có.


Trong quân đội cũng có rất nhiều người bội phục tài bắn súng của anh, số người từng khen ngợi anh cũng không hề ít nhưng không một ai có thể khiến anh cảm thấy sung sướng như Nguyễn Tích Thời.


Anh thích Nguyễn Tích Thời nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái thế này.


Phó Vân Đình hỏi: “Em muốn bắn thử không?” Nguyễn Tích Thời vội vàng gật đầu.


Cô lấy khẩu Tứ Xà nhỏ xinh trong ngực ra, nhắm thẳng vào hồng tâm của bia bắn.


Khoảnh khắc cô chạm tay vào súng, khí thế quanh người cũng lập tức thay đổi.


Mái tóc dài tung bay theo gió, ánh mắt nghiêm nghị, tựa như một đóa anh túc diễm lệ lại ẩn chứa kịch độc chết người.


Khung cảnh ấy khiến Phó Vân Đình như ngừng thờ.


Trước giờ anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô.


  • Trước
  • Sau