Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 69 BỊ HẠ LỜI NGUYÊN ĐỘC ÁC T rời ạ, phải làm sao mới tốt đây?” Có tiếng trò chuyện loáng thoáng truyền tới bên tai.
Hàng lông mi của Nguyễn Tích Thời khẽ nhúc nhích, cô chậm rãi mở mắt ra.
Trước mắt là trần nhà được chạm trổ tinh xảo, trông rất đẹp đẽ nhưng cũng đầy xa lạ.
“Tiểu Thời, cậu tỉnh rồi hả?” Một giọng nói đầy vui mừng vang bên tai cô.
Nguyễn Tích Thời quay đầu, đối diện với đôi mắt rạng rỡ.
“Ngọc Sương?” Cô vừa lên tiếng thì không nén được tiếng ho khan, Tống Ngọc Sương vội vàng đưa tách trà bên cạnh cho cô.
Nguyễn Tích Thời vịn tay cô ấy uống hai hớp mới thấy khoan khoái, ký ức trước khi ngất xỉu cũng quay về.
“Đây là nhà cậu à?” Cô hỏi.
“Ù, tớ không yên tâm để cậu tới nhà họ Tôn nên chờ bên ngoài, ai ngờ cậu vừa bước ra là ngất luôn.
Cậu yên tâm, tớ chỉ nói với mẹ là cậu đến chơi với tớ thôi, không nói chuyện cậu té xỉu.” Tống Ngọc Sương lo lắng nhìn cô: “Tớ thấy sắc mặt cậu bình thường, sợ để lộ chuyện của cậu nên không dám tùy tiện gọi bác sĩ, chỉ đành ngồi trông chừng đến khi cậu tỉnh lại, giờ cậu thấy thế nào rồi?” “Cảm ơn cậu, tớ không sao.” Nguyễn Tích Thời được Tống Ngọc Sương đỡ ngồi dậy, nơi lồng ngực vẫn còn đau râm ran.
Có thể cảm giác được luồng khí đang chuyển động hỗn loạn ở nơi đó.
Cô từ từ bình tĩnh lại, rồi bảo Tống Ngọc Sương: “Tớ muốn ngồi thiền một lát, cậu canh chừng bên ngoài giúp tớ được không?” “Được, để tớ ra ngoài, có chuyện gì cứ gọi tớ nhé!” Tống Ngọc Sương không hỏi thêm, đồng ý xong thì xoay người đi ngay.
Nguyễn Tích Thời thấy cô ấy ra rồi mới lên tiếng: “Tể Tể, tôi bị làm sao thế?” Tể Tể vụt một phát hiện lên, cơ thể nho nhỏ lơ lửng giữa không trung, khuôn mặt đen như than, đầu bốc khói vì tức giận.
Nó siết chặt quả đấm nhỏ, cất giọng đầy gắt gỏng: “Còn không phải tại tên đạo sĩ đáng ghét chó má rác rưởi kia à!
Thế mà ông ta lại dùng máu đầu tim của mình hạ chú Âm Huyết cho cô!” “Chú Âm Huyết?” Nguyễn Tích Thời hoảng hốt vội vàng sờ ngực mình, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch: “Là lời nguyền rủa hả?” “Đúng vậy, đây là lời nguyền rủa vô cùng thâm độc.
Cứ đến đêm trăng tròn ngày Mười lăm khi âm khí nặng nhất, máu trong người cô sẽ trở nên lạnh buốt, những mảnh băng không ngừng đâm xuyên qua cơ thể khiến cô đau đớn tột cùng, sống không bằng chết!
Rất nhiều người không chịu nổi đã tự sát ngay đêm đầu tiên rồi.” Tể Tể tức giận nghiến răng ken két, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tên đạo sĩ thối tha kia.
Nguyễn Tích Thời sợ hãi tự ôm lấy mình, có cảm giác như người cô đã bắt đầu run lên vì lạnh: “Kinh khủng vậy á, thế tôi phải làm sao để giải trừ đây?” “Giải trừ...” Tể Tể khựng lại, rồi đột nhiên bay tới sát mặt Nguyễn Tích Thời, khoanh tay trước ngực, trợn mắt chân thành nói: “Không giải được.
Cô chỉ có thể cố gắng tu luyện, nâng cao thực lực, đợi khi tu vi đủ cao thì học cách vẽ bùa Tráng Dương thôi.” “Giờ tôi không thể học bùa Tráng Dương kia luôn được à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Tích Thời càng tái đi, cô còn tưởng hấp thu lực lượng tên đạo sĩ kia thì tu vi mình sẽ tăng mạnh nữa chứ.
Tể Tể nhìn thấu suy nghĩ của cô, không chút nể nang lườm một cái: “Cô cho rằng việc tu luyện dễ như uống nước ấy hả?
Nếu được như thế thì khắp thế gian này, ai ai cũng là thần tiên cả rồi.
Ít nhất phải đợi đến khi cô thành thạo việc vẽ bùa cách không thì mới từ từ thử học bùa Tráng Dương, nếu không với chút linh khí này của cô, vẽ chưa được nửa lá thì đã tắt thở.
Tu luyện cũng giống như chơi đàn dương cầm, dù bây giờ cô có năng lực bấm một phím thì muốn chơi một điệu hoàn chỉnh cần phải luyện tập ít nhất mấy chục năm nữa mới được.” Nguyễn Tích Thời bị đả kích, khuôn mặt nhỏ lập tức héo rũ nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ: “Vậy tên đạo sĩ ăn hại kia thì sao, ông ta đang ở cấp nào?” “Ông ta ấy à, gắng hết sức cũng gõ được mười âm đấy, song rất khó nghe.” Tể Tể cười khúc khích, liếc Nguyễn Tích Thời: “Có điều, đẳng cấp của ông ta cũng không tính là thấp đâu, hạ được cả chú Âm Huyết, Ông đây xem thường ông ta rồi.
Nếu lần này không nhờ cô may mắn khá nhạy bén thì chưa chắc đã sờ được góc áo của tên đạo sĩ ăn hại kia.” “Thế như cậu nói thì tôi chỉ có thể nằm yên một chỗ chờ chết thôi.” Nguyễn Tích Thời ũ rũ cúi đầu, dáng dấp như muốn từ bỏ chữa trị.
Tể Tể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gõ đầu Nguyễn Tích Thời: “Cô có ông đây bảo kê, chết cái gì mà chết, đừng có nói mấy từ không may mắn này suốt ngày như thế” Nói rồi nó bay quanh đỉnh đầu cô một vòng: “Trước tiên cô nhắm mắt lại đi, tôi dạy cô cách loại bỏ khí bẩn của chú Âm Huyết ra...” Nguyễn Tích Thời lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
“Cô vận chuyển linh lực của mình khắp người đi, có cảm giác bị tắc nghẽn ở đâu không?” Giọng Tể Tể vang lên trên đỉnh đầu.
Nguyễn Tích Thời thử một lát, quả nhiên cảm nhận được nơi lồng ngực ứ đọng.
“Bây giờ cô hãy dùng linh lực đẩy nó ra khỏi cơ thể!” Tể Tể nói: “Tôi dạy cô một thuật pháp, trong lúc cô đẩy luồng khí bẩn này ra ngoài có thể bảo vệ tâm mạch, tránh bị cắn trả.” Nguyễn Tích Thời vừa lẩm bẩm thuật pháp Tể Tể dạy vừa thử phá vỡ luồng khí đọng.
Trong lúc sử dụng linh lực, cô phát hiện linh lực của mình bỗng nhiên dồi dào vô cùng, giống như một cái bình vốn chỉ có ít nước đến mức có thể nhìn thấy đáy nay chỉ cần lắc nhẹ đã nghe thấy tiếng.
Nguyễn Tích Thời càng điều động linh lực, cơ thể lạnh lẽo từ từ ấm lên, luồng khí bẩn tích tụ nơi lồng ngực cũng bị chọc thủng.
Cô mở mắt, hai con ngươi trong vắt như phát sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Tốt lắm, trẻ nhỏ dễ dạy!” Tể Tể rất hài lòng, cảm giác linh lực của mình trở nên tràn trể hơn.
Cô nhóc này tiến bộ nhanh như gió, trước đó chỉ có chút ít linh lực đến nỗi không đủ nhét kẽ răng nó, mỗi lần tích góp được một ít thì lại bị cô lấy đi vẽ bùa hết rồi, cả cái mảnh ngọc bội nát kia nữa, cũng tiêu hao không ít lĩnh lực.
Giờ cuối cùng Tể Tể cũng nếm được chút ngon ngọt rồi.
Nguyễn Tích Thời cảm giác cả người khoan khoái.
Nỗi khó chịu nơi lồng ngực cũng tan biến.
Cô xuống giường, hoạt động tay chân, cơ thể không có vấn để gì.
Cũng may chuyện này không ảnh hưởng sinh hoạt thường ngày chứ không cô buồn bực chết mất.
Nguyễn Tích Thời thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi tới mở cửa, Tống Ngọc Sương vẫn đang canh chừng ngoài cửa ra vào.
Nghe tiếng mở cửa, cô ấy lập tức xoay người, trông thấy sắc mặt hồng hào của Nguyễn Tích Thời thì khẽ thở phào: “Giờ cậu thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Nhìn vẻ quan tâm hiện rõ trong mắt Tống Ngọc Sương, Nguyễn Tích Thời vô cùng ấm áp: “Tớ không sao rồi.” “Không sao là tốt!” Đến giờ Tống Ngọc Sương mới yên lòng: “Cậu đụng phải quỷ quái ghê gớm lắm hả?” “Đúng vậy.” Nguyễn Tích Thời cười nói: “Nếu cậu không nán lại thì e rằng tớ đã té xỉu trên đường rồi ” “Vậy sau này cậu định làm gì thì nhớ kể cho tớ với nhé!” Tống Ngọc Sương vội nói, đồng thời nắm lấy tay Nguyễn Tích Thời, ánh mắt sáng rực: “Tuy tớ không thể kể vai chiến đấu với cậu nhưng có thể đứng sau giúp đỡ nha, để cậu yên tâm đi giải cứu thế giới!” Nguyễn Tích Thời vô cùng ngạc nhiên, cô nên giải thích với cô bạn đang háo hức muốn thử này rằng mình không có ý định cứu vớt thế gian như nào đây?