Chương 68 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương ó8 KHÔNG NGỜ CẬU LẠI LO CHO TÔI ĐẾN VẬY Ông ta đang hút linh khí của cô đấy!” Tể Tể vội lên tiếng: () “Cô mau dùng bùa thiên lôi gián đoạn ông ta đi!” Nguyễn Tích Thời lại không hề vội vã, chỉ hỏi: “Ý là sao?” “Tấm bùa ông ta vừa vẽ là dùng để hấp thụ linh khí!” Giọng Tể Tể đầy cấp bách: “Ông ta đốt tóc của cô là để hút linh khí của cô đấy, nếu linh khí bị hút hết rồi thì cô sẽ thành cái xác khô!” “Nghĩa là nói, lần trước tên đạo sĩ bị thủng nguyên lỗ ở ngực nhưng vẫn không chết cũng là nhờ hút linh khí của người khác sao?” Nguyễn Tích Thời nheo mắt.


“Chắc là trong lúc ông ta hấp hối đã có người có pháp thuật thâm hậu truyền linh khí cho ông ta nên mới giữ được cái mạng.” Tể Tể nói: “Nhưng cơ thể đã chết rồi thì khó mà hồi phục, cho dù tạm thời giữ được cái mạng thì cũng phải hút linh khí của người thường xuyên mới có thể kéo dài tuổi thọ của mình!” “Hóa ra là thế.” Lúc này Nguyễn Tích Thời mới hiểu ra.


Bảo sao tên đạo sĩ đó lại “tốt bụng” đi giúp đỡ Tôn Phái San như thế, hóa ra là để hấp thụ linh khí cho mình.


“Cô đừng có mà hỏi nữa!” Tể Tể hối thúc: “Mau gián đoạn ông ta đi, nếu không lát nữa ông ta sẽ hút cạn linh khí trong người cô đấy!” “Tể Tể, không ngờ cậu lại lo cho tôi đến vậy.” Nguyễn Tích Thời cảm động.


“Đừng vội thế, chúng ta xem kịch tiếp đã” Nguyễn Tích Thời cong môi.


Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào khẩu súng lấy từ chỗ Phó Vân Đình, trong lòng bất giác cảm thấy an toàn.


“Cô đừng có quên, cô đã ký khế ước máu với tôi rồi”?


Tể Tể sắp hộc máu trước giọng điệu dửng dưng của cô: “Nếu cô mà chết thì tôi cũng bị ảnh hưởng đấy!” Hơn nữa, khó mà gặp được một cô nhóc có thiên phú như cô.


Nó không thể đảm bảo sau này có thể tìm được một người có thiên phú như vậy để dùng.


Thế nên, tối thiểu trước khi nó còn chưa lấy lại được sức mạnh thì cô không được chết.


Không đợi nó nói thêm gì nữa, đã nghe thấy một âm thanh chói tai truyền đến.


“Đau!


Đau quá!” Đột nhiên Tôn Phái San ré lên, cơ thể co quắp ngã xuống đất!


Cô ta cảm thấy cơ thể mình như bốc lửa, thiêu đốt từng tấc da tấc thịt của cô ta.


Cô ta liều mạng phủi người mình nhưng lại không thấy một thứ gì.


“Cứu mạng!


Đạo sĩ, cứu con với!” Cô ta đau đớn, lăn lộn trên đất.


Tại sao?


Tại sao cô ta lại đau đến vậy?


Người phải chịu đau khổ phải là Nguyễn Tích Thời mới đúng chứ!


Linh khí bay ra khỏi người cô ta, sau đó lần lượt tiến vào trong cơ thể đạo sĩ.


“Sao thế này?” Mặt đạo sĩ tái đi: “Không đúng, tóc mà con lấy được bị người ta tráo rồi!” Ông ta bỗng hiểu ra, giận tím mặt tím mày: “Con ngu xuẩn này, bị người ta tính kế mà cũng không biết nữa!” Gương mặt ông ta vặn vẹo.


Chuyện đã đến nước này, chắc chắn hành tung của ông ta đã bị bại lộ.


Ánh mắt đạo sĩ hiện lên sự tàn ác.


Dù sao con nhóc chết tiệt không biết từ đâu chui ra kia vẫn còn chưa đuổi đến đây, ông ta cứ hút cạn con ngu xuẩn này đã rồi chạy vẫn kịp.


Đợi sau này sẽ báo thù con nhóc chết tiệt đó!


Đột nhiên, ông ta vẽ một lá bùa vào không trung, tiếng la hét của Tôn Phái San càng thảm thiết hơn, linh khí trên người cứ phun ra như nước suối, không ngừng tiến vào cơ thể đạo sĩ.


Mặt Tôn Phái San đã bắt đầu xám như tro tàn.


Đã bị phát hiện rồi mà vẫn không chạy à?


“Chính là lúc này!” Giọng Tể Tể vang lên.


Hai mắt Nguyễn Tích Thời lóe sáng, nhân lúc đạo sĩ còn đang hút linh khí thỏa thuê, cô chậm rãi móc tấm bùa trừ tà ra khỏi túi, mở cửa ra ném thẳng về phía ông ta.


Đạo sĩ cảm nhận được một luồng linh khí đang tiến lại gần.


Ông ta nhảy lên tránh nhưng vẫn chậm hơn một bước, tấm bùa trừ tà đã dán chặt lên người ông ta.


Đạo sĩ hét lên!


Ông ta cảm nhận được linh khí trên người mình đang dần bị hút cạn, tấm bùa chú vừa vẽ đã bị gián đoạn.


Cảm giác nóng ran trên người đã biến mất, Tôn Phái San xụi lơ nằm trên đất, trông như một vũng bùn.


Đạo sĩ xé tấm bùa trừ tà trên người mình xuống nhưng đa số linh khí của ông ta đã bị lá bùa hút đi hết.


Trong phút chốc, Nguyễn Tích Thời cảm thấy linh khí trên người mình tăng lên kha khá, bây giờ bảo cô viết một lúc mười tấm bùa cũng không thành vấn đề.


Hai mắt Nguyễn Tích Thời sáng ngời, cô vốn chỉ định đùng bùa trừ tà để nhân dịp đạo sĩ chưa kịp chuẩn bị mà giữ chân ông ta, ai ngờ lại có được thu hoạch ngoài ý muốn như này.


Nếu như hút hết toàn bộ thì...


Phải nhân lúc ông ta suy yếu để giết ông ta!


Đáng tiếc là đạo sĩ không cho cô cơ hội, ông ta móc một tấm bùa từ trong ngực ra rồi ném về phía Nguyễn Tích Thời, sau đó quay người nhảy ra cửa sổ.


Nguyễn Tích Thời nghiêng người né được nhưng tấm bùa lại rơi vào không trung rồi biến thành bột, có mấy hạt rơi trên người cô.


Nguyễn Tích Thời cảm thấy ngực đau dữ dội.


Cô bất đắc dĩ phải dừng lại bước chân đang đuổi theo đạo sĩ.


Tuy nhiên, cơn đau này chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, rất nhanh đã biến mất.


Nguyễn Tích Thời sờ ngực mình, không thấy có gì bất thường.


Nhưng trong thời gian cô khựng lại, đạo sĩ đã nhảy ra khỏi cửa sổ rồi.


“Đừng đuổi nữa!” Đột nhiên Tể Tể lên tiếng: “Về nhà trước đã!” “Được.” Nguyễn Tích Thời có thể cảm nhận được sự hận thù của ông đạo sĩ với cô, dù sao cô cũng năm lần bảy lượt phá hư chuyện tốt của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ không chịu dừng.


Nguyễn Tích Thời nói xong thì quay người rời đi!


“Mày là con khốn bại hoại!” Tôn Phái San chặn đường đi của cô.


Cô ta vật vã muốn bò từ đưới đất lên nhưng vì sắp bị đạo sĩ ép khô nên cuối cùng đành nằm dưới đất mà lật sang một bên, trông chẳng khác nào con rùa, mặt mũi thì co quắp lại vì đau.


“Là mày đổi tóc của tao!


Tao phải giết mày!” “Cậu là tự tạo nghiệp nên không thể sống.” Nguyễn Tích Thời liếc nhìn cô ta: “Là cậu muốn hại tôi trước, tôi chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.” Lúc Tôn Phái San giả vờ ngã lên người cô, Nguyễn Tích Thời đã đoán được cô ta muốn làm gì.


Thế nên cô cố ý giả bộ đứng không vững, tiện tay bứt mấy sợi tóc trên đầu Tôn Phái San, đến khi cả hai tiếp đất, cô đã dùng chú chuyển vật, âm thầm đổi với tóc Tôn Phái San giấu đi.


Vì vậy, tóc mà đạo sĩ đốt vừa nãy chính là tóc của Tôn Phái San.


Tôn Phái San nghe thấy lời của cô thì hai mắt như muốn nứt ra, cơn giận đè nén khiến cô ta nhổ ra một ngụm máu, sau đó lăn đùng ra đất, ngất xỉu đi.


Nguyễn Tích Thời lười để ý cô ta, bước sang bên cạnh cô ta rồi rời đi.


Vẫn may nhà sau của phủ nhà họ Tôn yên tĩnh, bình thường để cho khách ở lại, thế nên không hay có người giúp việc lui tới.


Nguyễn Tích Thời lại âm thẩm trèo tường đi ra.


Cô rơi xuống đất, phủi bụi trên tay, vừa định rời đi thì chợt cảm nhận được một cơn đau nhói từ ngực truyền đến.


Chân Nguyễn Tích Thời mềm nhữn, suýt thì quỳ rạp xuống đất.


Một đôi tay thon thả đỡ lấy cô: “Tích Thời, cậu sao thế?” Nguyễn Tích Thời ngẩng đầu lên, va phải vào ánh mắt quan tâm của Tống Ngọc Sương.


Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, cô định hỏi sao cô ấy lại ở đây nhưng vừa mở miệng ra đã cảm thấy máu huyết đảo lộn, trước mắt tối sầm, ngã gục vào trong lòng Tống Ngọc Sương.


“Tích Thời, Tích Thời!” Giọng nói của Tống Ngọc Sương xa dần.


Nguyễn Tích Thời đã hoàn toàn rơi vào màn đêm.


  • Trước
  • Sau