Chương 67 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 67 HÓA RA LÀ NGƯỜI QUEN CŨ T ôn Phái San nắm chặt lấy chăn.


Nguyễn Tích Thời thì vẫn bình thản, cô biết tại sao Tôn Phái San lại hận cô, chắc chắn là vì không thể liên lạc được với Chu Khâm nữa.


Nhưng mà điều này cũng nói rõ, chắc bây giờ Chu Khâm vẫn đang an toàn.


“Cậu ổn không?” Vẫn là Chương Vi lựa chuyện để nói.


“Tôi rất ổn.” Tôn Phái San nói.


Ánh mắt âm độc của cô ta rơi trên người Nguyễn Tích Thời, dường như mấy chữ đấy là rít ra từ kẽ răng.


“Không sao là tốt rồi.” Chương Vi nói.


Sau đó căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.


Lớp trưởng vội lấy bài tập ra, đưa cho Tôn Phái San: “Đây là bài tập thầy cho.” Tôn Phái San chỉnh lạnh nhạt “ừm” đáp trả.


Trong thoáng chốc, lớp trưởng có cảm giác như mình đang quan tâm vô nghĩa, khó chịu ném bài tập đến bên giường cô ta, đanh giọng nói: “Nhà tôi còn có việc, tôi đi trước đây!?


“Tôi cũng phải về rồi!” Có mấy bạn học khác a dua theo ngay.


Họ không thích cái đáng vẻ quái gở như bây giờ của Tôn Phái San, trông rất thảm.


“Thế thì mọi người về trước đi, để Phái San nghỉ ngơi cho tốt.” Chương Vi cũng không ở lại nổi nữa.


Dù sao cô ta cũng đã hoàn thành hình tượng người lương thiện rồi, còn về Tôn Phái San, cô ta vốn chẳng hề quan tâm.


Nguyễn Tích Thời còn muốn hỏi riêng Tôn Phái San về âm khí trên người cô ta, cô đang vắt óc suy nghĩ một cái cớ để ở lại một mình, sau đó lén lút quay lại thì nghe thấy Tôn Phái San vừa nãy còn mặt nặng mày nhẹ nói: “Mọi người muốn đi rồi à?” Cô ta nói xong thì khó khăn bám giường ngồi dậy: “Thế để tôi tiễn mọi người” Cô ta vừa nhổm dậy, mọi người đã nhìn thấy cô ta đã gầy còn mỗi da bọc xương, chiếc áo vốn cỡ bình thường giờ đã rộng thùng thình, tựa như có thể nhét được hai người vào trong.


Mới hai hôm thôi mà, này cũng hơi vô lý quá rồi.


Thấy cô ta như vậy, mọi người đều sợ hãi, thấy Tôn Phái San lại gần thì ai nấy đồng loạt né tránh.


Chân Tôn Phái San như không có lực, chưa đi được hai bước đã lảo đảo ngã về phía trước, không có chỗ bám víu nên ngã thẳng lên người Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời không ngờ cô ta lại đột ngột bổ nhào về phía mình, chân đứng không vững, suýt thì ngã xuống đất.


Tay cô vung lên, còn đánh trúng vào đầu Tôn Phái San.


Tống Ngọc Sương đứng bên cạnh Nguyễn Tích Thời giật thót.


Cô ấy vội vươn tay ra đỡ Nguyễn Tích Thời mới tránh khỏi việc Nguyễn Tích Thời và Tôn Phái San cùng ngã nhào.


“Cậu không sao chứ?” Tống Ngọc Sương vội hỏi Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời khẽ lắc đầu: “Không sao.” “Không sao là tốt rồi.” Tống Ngọc Sương nhíu mày liếc nhìn Tôn Phái San nhưng mà trông thấy dáng vẻ ốm yếu của cô ta thì không nói gì, chỉ lẳng lặng kéo Nguyễn Tích Thời khỏi Tôn Phái San.


“Xin lỗi ” Tôn Phái San dùng giọng khàn đặc nói với Nguyễn Tích Thời.


Song, cô ta cúi gằm đầu, hai tay siết chặt, không nhìn rõ vẻ mặt ra sao.


Đúng lúc này, người giúp việc đưa cơm canh đã hâm nóng lên, có bạn học thúc giục: “Sức khỏe cậu không được tốt, cậu không cần miễn cưỡng tiễn bọn tôi đâu, cậu mau ăn đi cho nóng ” “Đúng đấy, chúng tôi tự về là được, cậu không cần tiễn đâu ” Các bạn học nhao nhao.


“Được.” Tôn Phái San nói với giọng khàn khàn, sau đó được người giúp việc đỡ, chậm rãi ngồi xuống giường.


Thấy thế, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, vội thúc giục nhau rời đi.


Bất chợt, tiếng Tể Tể vang lên trong đầu Nguyễn Tích Thời: “Này nhóc, cô ta lấy tóc của cô rồi đấy, cô không định làm gì à?” “Tôi biết rồi.” Nguyễn Tích Thời sờ tóc, trong mắt lóe lên một tia tính toán: “Không phải vội.” Cô đi theo mọi người rời khỏi nhà họ Tôn.


Sau khi tách ra khỏi họ, cô nói với Chương Vi muốn đi dạo với Tống Ngọc Sương, bảo cô ta về nhà trước, sau đó lại lén lút quay lại.


Cô không chú ý đến vừa nãy Tống Ngọc Sương đứng cách đó không xa nên đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của cô và Chương Vĩ.


Nguyễn Tích Thời trèo tường vào trong nhà họ Tôn, men theo bờ tường đi đến phòng Tôn Phái San.


Tôn Phái San cố ý lấy mấy sợi tóc của cô, chắc chắn là cô ta có mưu đồ gì đó.


Nguyễn Tích Thời muốn xem xem, rốt cuộc Tôn Phái San muốn làm gì.


Cô vừa nhìn vào trong phòng Tôn Phái San đã thấy cô ta vội vã đi ra.


Người cô ta mỏng đét, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ là đã lăn đùng ra ngã, đi đường cứ lảo đảo, nhưng lại rất gấp gáp.


Nguyễn Tích Thời nhìn thấy cô ta không đi về hướng cổng lớn mà là đi hướng ngược lại, rẽ ở chỗ hành lang rồi đi ra nhà sau.


Nhà sau có mấy căn phòng, Tôn Phái San đi đến nhà sau, lấm lét ngó trái ngó phải, thấy không ai chú ý đến mình thì mới đẩy cửa bước vào căn phòng ở chính giữa.


Nguyễn Tích Thời đợi cô ta vào trong rồi mới đi theo, âm thầm chọc một lỗ trên ô cửa giấy.


Bên trong căn phòng hơi tối tăm, chỉ có vài tia ánh ánh sáng yếu ớt chiếu ra.


Cô nhìn thấy Tôn Phái San quỳ trên đất, trước mặt cô ta là một người mặc đạo bào.


Cô nghe thấy tiếng Tôn Phái San truyền ra: “Con khốn hại con và Chu Khâm lại đến đây rồi!


Đạo sĩ, xin ngài hãy làm phép trừ khử con ả giúp con với!” Đạo sĩ sao?


Sao nhà họ Tôn cũng nuôi một đạo sĩ thế?


Tim Nguyễn Tích Thời giật thót, ghé sát vào để nhìn.


Cô nhìn thấy một người mặc đạo bào, quanh người nồng nặc âm khí.


Dưới ánh đèn u ám, khi cô nhìn rõ được gương mặt của ông ta thì tim hẪÃng đi một nhịp!


Đây không phải là tên đạo sĩ đã bị nữ quỷ giết chết ở nhà họ Chương sao?


Chỉ là ông ta đã gầy hơn trước đây nhiều, gương mặt tiều tụy, cứ như người đang hấp hối, da thịt trên mặt hõm sâu, tựa chỉ còn một khung xương đang chống đỡ ông ta.


Mặt Nguyễn Tích Thời tối sầm lại.


Lúc đó cô đã tận mắt chứng kiến ngực gã đạo sĩ này thủng mất một lỗ!


Vậy mà ông ta vẫn chưa chết!


“Sao cơ?” Giọng nói khản đặc rất khó nghe phát ra từ miệng đạo sĩ, đôi mắt chim ưng âm hiểm của ông ta nhìn lên mặt Tôn Phái San: “Con không để lộ chuyện của thầy đấy chứ?” “Đương nhiên là không rồi!” Tôn Phái San nói ngay: “Con luôn tuân theo lời của đạo trưởng, còn không hé răng nửa lời với cả cha con nữa!” “Thế thì tốt ” Đạo sĩ khẽ khép mắt: “Chuyện này con không phải vội, để thầy nghĩ đã.


Nếu thầy đã hứa với con thì sớm muộn gì thầy cũng sẽ báo thù cho con.” “Nhưng con đã đưa tóc của cô ta đến đây rồi!” Tôn Phái San cuống cuồng.


“Con nói thật sao?” Đạo sĩ đột ngột mở mắt, nơi đáy mắt lóe lên một tia sáng.


“Ở đây ạ!” Tôn Phái San vội mở tay ra, trong lòng bàn tay có mấy sợi tóc vừa kéo được: “Vừa nãy con nhổ tóc của cô ta xuống đấy!” “Được, làm tốt lắm!” Vẻ mặt đạo sĩ ánh lên sự căm phẫn.


Từ sau khi ông ta đến nhà họ Tôn, nghe được Tôn Phái San kể chuyện của Chu Khâm, vốn định lợi dụng Chu Khâm để khống chế nhiều người hơn, thu thêm nhiều linh khí hơn để hồi phục.


Không ngờ lại đụng phải một con nhóc chết tiệt không biết chui từ đâu lên, trong nháy mắt đã phá hỏng mất toàn bộ kế hoạch của ông ta.


Bây giờ con nhóc chết tiệt này đã rơi vào tay ông ta rồi.


“Đưa qua đây.” Đạo sĩ âm trầm nói, một tia ác ý lướt qua đáy mắt.


Tôn Phái San lết gối tiến lên trước, cung kính dâng hai tay lên trước mặt ông ta.


Đạo sĩ vươn tay, vẽ một tấm bùa vào hư không, sau đó chỉ về phía tay Tôn Phái San.


Trong nháy mắt tóc của Nguyễn Tích Thời bốc chảy, ngay giây sau đã cháy rụi.


Tôn Phái San nhìn sợi tóc đã bị đốt sạch, trên mặt hiện lên một nụ cười tàn ác.


Đợi Nguyễn Tích Thời chết đi, sẽ không còn một ai ngăn cản cô ta và (Chu Khâm nữa!


  • Trước
  • Sau