Chương 66 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương óó ĐI ĐẾN NHÀ HỌ TÔN Khi một người đàn ông để ý một cô gái, bờ môi, tay, thậm chí là từng sợi tóc của cô gái cũng khơi gợi ham muốn của người đàn ông.


Vẫn may là Nguyễn Tích Thời đã chìm vào giấc ngủ rất nhanh.


Hôm nay cô đã lăn lộn nguyên ngày dài, thực sự là quá mệt mỏi.


Nhưng bàn tay mềm mại của cô vẫn nắm chặt lấy tay anh, không chịu TỜI.


Không biết tại sao, dường như cô vô cùng ỷ lại anh.


Phó Vân Đình không thể hiểu nổi, anh là người có thủ đoạn tàn nhẫn, người gặp người sợ, anh không nghĩ mình là kiểu mà người ta vừa gặp đã yêu.


Song anh đã thăm dò mấy lần nhưng chỉ nhận lại thất bại.


Anh không thể nhìn ra được Nguyễn Tích Thời muốn lấy được gì từ anh.


Thậm chí Phó Vân Đình còn có một ý nghĩ, có lẽ Nguyễn Tích Thời chỉ đơn thuần là thích anh mà thôi.


Suy nghĩ này hơi vớ vẩn nhưng vì những biểu hiện của Nguyễn Tích Thời luôn nghiêm túc vô cùng.


Phó Vân Đình nhìn góc nghiêng khi Nguyễn Tích Thời đang ngủ, suy nghĩ đó lại bắt đầu dâng lên.


Anh đợi thêm một lúc nữa, đến khi Nguyễn Tích Thời đã ngủ say hẳn thì mới âm thầm rời đi.


* Khi Nguyễn Tích Thời tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.


Ánh nắng chiếu lên giường, cô nhìn căn phòng trống rỗng, ngồi ngây ngẩn ra mất một lúc rồi mới chậm rÌ rì rời giường.


Buổi sáng, theo thường lệ, có xe đưa họ đi học.


Hai ngày liên tiếp sau đó, Tôn Phái San không đến trường.


Đến khi tan trường ngày thứ ba, giáo viên cho bài tập để cuối tuần về làm, đến khi lớp trưởng phát bài tập đến bàn của Tôn Phái San thì mới sực nhớ ra, thuận miệng hỏi một câu: “Tôn Phái San không lên lớp bao lâu rồi?” “Hai hôm rồi.” Người bạn ngồi bên cạnh Tôn Phái San đáp.


“Thế bài tập thì phải làm sao đây, ai giúp đưa đến nhà Tôn Phái San được không?” Lớp trưởng nhìn quanh.


Không ai nói gì.


Chương Vi vội nói: “Hay là chúng ta cùng nhau đi đến nhà cậu ấy thăm cậu ấy đi.” Nguyễn Tích Thời nghe thế thì lẳng lặng liếc nhìn Chương Vi.


“Thăm cậu ta làm gì?” Một bạn học khó chịu lên tiếng: “Với cái tính của cậu ta thì chúng ta đi nghe chửi hay gì?” Trước đây Tôn Phái San nhát gan, không hòa hợp với các bạn, dù thời gian gần đây đã như biến thành một người khác nhưng lại biến thành một người nóng tính, mọi người đều không thích chơi với cô ta.


“Đừng nói thế chứ.” Chương Vi dịu dàng nói: “Dù sao chúng ta cũng là bạn học mà, cậu ấy đã không đi học hai hôm rồi, cũng không biết có phải ốm đau gì không.


Chúng ta cũng không thể ngó lơ cậu ấy thế được chứ!” “Đúng, Vi Vi nói có lý.” Vương Lạc Dung là người đầu tiên tiếp lời: “Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là bạn học, nói sao cũng phải có chút tình bạn bè chứ!” Cô ta nói xong thì quay sang nịnh bợ Chương Vi: “Vẫn là Vi Vi lương thiện.


Tôn Phái San nóng tính thế nhưng cậu vẫn nhớ cậu ta.


Nếu cậu ta biết chắc sẽ rất cảm động!” “Không có đâu.” Chương Vĩ tỏ vẻ ngại ngùng.


“Làm bộ làm tịch!” Tống Ngọc Sương “hừ” một tiếng.


Cô ấy rất không ưa kiểu người như Chương Vi và Vương Lạc Dung.


Cô ấy quay đầu nói với Nguyễn Tích Thời: “Chúng mình đi trước đi.” “Cậu đi trước đi” Nguyễn Tích Thời nhẹ giọng nói: “Tớ đi theo xem Sao.


“Cậu cũng muốn đi đến nhà Tôn Phái San hả?” Tống Ngọc Sương bất ngờ.


Nguyễn Tích Thời đang nghĩ cách giải thích thì nghe thấy Tống Ngọc Sương hỏi: “Có phải cậu định làm gì không?” Nguyễn Tích Thời thốt lên một tiếng: “Hả?” “Cậu không giống mấy đứa giả bộ kia, cậu đi chắc chắn là có chuyện gì cần làm đúng không?” Tống Ngọc Sương thấy mình đoán rất đúng, cẩn thận thủ thỉ bên tai Nguyễn Tích Thời, hạ giọng để cho chỉ hai người nghe được: “Chẳng lẽ là Tôn Phái San đó cũng đụng phải ma, cậu muốn đi đến nhà họ Tôn bắt ma giúp cậu ta à?” Trước đây cô ấy nghe Nguyễn Tích Thời nói có thể tự kiếm tiền nên cô ấy cảm thấy chắc chắn là Nguyễn Tích Thời muốn đến nhà họ Tôn kiếm tiền.


Cô ấy thấy chẳng sao, thậm chí còn thấy khâm phục.


Cô rất bái phục những người có thể tự mình kiếm tin.


Huống hồ là kiếm bằng việc bắt ma, này là vừa giải cứu thế giới vừa kiếm tiền luôn, còn đỉnh hơn nữa!


Cô ấy cũng muốn thế nhưng thân phận con gái lớn của Tham mưu đã ngăn cản cô ấy, khiến cô ấy không thể tự ý xuất đầu lộ diện, hơn nữa cô ấy cũng chẳng có năng lực đó.


Ở đây có rất nhiều người, Nguyễn Tích Thời không tiện giải thích cho cô ấy chuyện của Chu Khâm nên chỉ đành thừa nhận qua quýt rồi nhỏ giọng hỏi: “Tớ cũng không chắc lắm, nhưng mà cậu có biết gì về nhà họ Tôn không?” Tống Ngọc Sương ngớ người ra, nhưng nhớ ra Nguyễn Tích Thời từ đưới quê lên, không biết cũng là chuyện thường, thế nên giải thích: “Ùm, cha của Tôn Phái San là phó thống đốc của Ngân hàng Nhân Dân.” Cô ấy ngừng lại một chút: “Nhưng nghe nói mẹ ruột của Tôn Phái San đã qua đời từ lâu, chắc là vì thế nên Tôn Phái San mới có tính cách như giờ.


Được cái, cha cậu ta lại rất trọng tình, bao nhiêu năm nay chưa cưới thêm một ai.


Trước đây tớ và cha có đến nhà họ Tôn một lần, thấy nhà họ bày nhiều bài vị lắm.” Cô ấy nói đến đây thì bật cười: “Trước đây tớ không tin mấy thứ đó đâu, nhưng mà từ lần cậu giúp tớ, tớ tin rồi ” Nguyễn Tích Thời thầm suy nghĩ, chỉ “' Ừm” nhẹ đáp lại.


“Thế nên nếu cậu mà muốn đi thì để tớ đi cùng cậu.” Tống Ngọc Sương nắm chặt cánh tay cô.


Nguyễn Tích Thời ngây người.


“Để cậu đi một mình, tớ không yên tâm.” Tống Ngọc Sương liếc nhìn đám người Chương Vi: “Cô chị mà bà mẹ kế cậu đưa về xấu bụng lắm.” Cô ấy cười khẩy: “Không biết tôn ti trật tự gì cả” Nguyễn Tích Thời nhìn vào mặt Tống Ngọc Sương, trong thoáng chốc chợt thấy ấm áp.


Tống Ngọc Sương nói những lời này là khẳng định lại địa vị của mẹ ruột cô.


Cô rất cảm động.


Bên Chương Vi đã thuyết phục được kha khá bạn học, họ nhao nhao đi đến nhà Tôn Phái San.


Bình thường Tôn Phái San không có bạn bè gì, thế nên khi ông Tôn nhìn thấy một đám bạn đến thì vừa bất ngờ vừa vui mừng, vội vàng quay đầu hét vào trong: “San San ơn, bạn học con đến rồi này!” Ông ấy nói rồi đưa họ vào trong: “Con bé San San này hơi hướng nội chút, bác còn lo con bé không có bạn, thấy các cháu thì bác yên tâm rồi.” Ông Tôn không phách lối gì nên các bạn học thở phào một hơi, bắt đầu nhao nhao nói chuyện.


Vẫn là Nguyễn Tích Thời tận dụng thời cơ hỏi: “Cậu ấy bị ốm sao ạ?” “Nó nói không thoải mái.” Ông Tôn đáp.


“Thế bọn cháu có thể vào thăm cậu ấy được không ạ?” Chương Vi dịu dàng hỏi.


“Đương nhiên rồi.” Ông Tôn nói xong thì đã đưa họ đến trước cửa phòng Tôn Phái San, ông ấy gõ cửa: “San San, bạn học con đến rồi này, cha đưa bạn con vào nhé!” Nói xong, cha Tôn đẩy cửa ra.


Theo cánh cửa mở ra, một mùi thuốc ập thẳng ra ngoài.


Nguyễn Tích Thời quen thuộc với mùi thuốc, ngửi cái là biết đây là thuốc bổ.


Cô đi theo mọi người vào trong, quả nhiên thấy trên bàn có một bán thuốc đã uống cạn, bên cạnh còn có cơm canh chưa hề đụng vào.


Tôn Phái San yếu ớt nằm trên giường, trông mặt gầy hơn hai hôm trước rất nhiều, hõm má hóp hẳn vào trong, xương xẩu trên mặt cũng hiện rõ, trông khá là thảm.


Âm khí trên người cô ta đày đặc hơn, dày đến nỗi cả người cô ta đã bị âm khí bao phủ.


Chẳng lẽ là âm khí đã hại cô ta ra nông nỗi này?


Nguyễn Tích Thời thầm nghĩ vậy.


“San San, sao hôm nay con lại không ăn cơm thế?” Ông Tôn nhìn thấy bát cơm trên bàn thì nhíu chặt mày: “Con cứ thế này thì cơ thể chịu sao nổi?” “Con không sao.” Tôn Phái San thểu thào đáp.


“Con nhìn con đi, làm gì mà giống không sao?” Lông mày ông Tôn nhíu chặt.


Nhưng nhớ đến các bạn đang ở đây, ông ấy đành nhịn cơn giận giống: “Mấy món này nguội hết rồi, để cha bảo người làm hâm nóng lên cho con.” Ông quay lại nói với bạn học: “Làm phiền các cháu đến đây chơi với San San rồi.” Nói rồi ông ấy quay người rời đi.


Ngay sau đó có người giúp việc tiến lên bưng cơm canh đã nguội tanh từ lâu xuống.


Người giúp việc vừa đi, căn phòng đã trở nên yên tĩnh.


Mọi người không thân với Tôn Phái San, đến đây là vì Chương Vi với Vương Lạc Dung người ca kẻ xướng nên trong thoáng chốc không biết nên nói cái gì.


Ánh mắt Tôn Phái San lướt qua những người bạn học, thấy Nguyễn Tích Thời đứng ở phía sau thì đồng tử co rút lại, ánh mắt hiện lên tia căm phẫn.


Con nhỏ đó đến đây làm gì!


Đến xem cô ta thành trò cười sao?


  • Trước
  • Sau