Chương 64 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương ó4 XIN CÁC NGƯỜI ĐẤY, ĐỪNG THẢ TÔI RA NGOÀI N guyễn Tích Thời nhìn Chu Khâm.


Tóc anh ta bị sét đánh dựng đứng, sắc mặt trông còn tệ hơn mấy tiếng trước, khí đen trên mặt càng thêm dày đặc, chẳng khác nào là mây đen che kín, hơn nữa đôi mắt vô hồn, cả người chìm trong trạng thái suy sụp.


Hai tay anh ta đấm liên hồi lên song sắt, khớp xương và thanh sắt đã đầy những vết máu loang lổ.


Anh ta cứ như không cảm nhận được cái đau, liên tục đấm bình bịch lên song sắt.


“Các người thả tôi ra!” Anh ta gào xé gan xé ruột, trong mắt là sát khí đằng đằng: “Tại sao không cho tôi gặp San San?” “Không được kêu nữa, không thấy Tư lệnh đang ở đây sao?” Cảnh sát quát.


“Tư lệnh...


Tư lệnh!” Chu Khâm nắm chặt lấy song sắt, dán mạnh mặt lên song sắt, cơ mặt nhăn nhúm: “Tư lệnh, anh nói với họ là tôi không phạm tội đi!


Tại sao họ lại bắt tôi?” “Cậu đã làm người khác bị thương, thế chưa gọi là phạm tội à?” Phó Vân Đình bật cười, nơi đáy mắt tràn ngập sự lạnh lẽo: “Đáng ra phải tra tấn, lột da cậu ra!” Giọng anh uy nghiêm, tựa như đã quen với hình phạt lột da rồi.


Cơ thể Chu Khâm cũng run lên.


Anh ta đã từng thấy thủ đoạn của Tư lệnh, lúc ra lệnh tra tấn không hề nể tình chút nào.


Anh ta nảy sinh một cảm giác kinh hãi.


Lúc này Nguyễn Tích Thời nói với Phó Vân Đình: “Chắc là anh ta bị yểm bùa rồi, anh ta chỉ nghe mỗi lời của Tôn Phái San thôi.


Giờ anh ta thế này chắc là do Tôn Phái San đang dùng chú thuật tìm anh ta” “San San!


San San đang tìm tôi!” Chu Khâm nghe thấy lời cô thì lập tức trở nên điên cuồng.


Phó Vân Đình nhíu mày: “Thế em có cách nào giải quyết không?” “Để em thử xem.” Nguyễn Tích Thời lấy ra một tấm bùa từ trong túi, đi đến trước mặt Chu Khâm.


Phó Vân Đình liếc nhìn sang phía các cảnh viên, họ mau chóng tiến về phía trước, đứng hai bên bảo vệ Nguyễn Tích Thời.


Lần trước Tư lệnh đã đưa cô gái này đến đồn cảnh sát, họ có thể nhìn ra được, cô gái này là người Tư lệnh yêu thích.


Nếu có sơ sót gì thì đầu của họ không đủ để bắn đâu!


Nguyễn Tích Thời lại không máy may sợ hãi.


Cô đi đến trước song sắt, quan sát Chu Khâm.


Chu Khâm nhìn thấy Nguyễn Tích Thời thì đồng tử giãn to, sau đó như ÐÐЃƒÐƒƒƒƒ nhốt vào lao!


Là cô bắt nạt San San!


Tôi phải giết cô!” Anh ta kêu trong điên loạn, cứ như một kẻ thần kinh, hai mắt đỏ bừng, bàn tay vươn ra ngoài lan can, suýt thì bắt được Nguyễn Tích Thời!


“Rắc!” Các cảnh viên còn chưa kịp phản ứng đã thấy một bóng đen bước nhanh về phía trước, kèm theo đó là một tiếng thanh thúy vang lên, cổ tay Chu Khâm đã bị bẻ gãy!


“Aaaaa!!!” Chu Khâm ré lên thảm thiết.


Nguyễn Tích Thời nhân cơ hội vươn đôi tay trắng nõn ra, dán tấm bùa lên đầu anh ta, sau đó vội vàng lùi về trong lòng Phó Vân Đình.


Phó Vân Đình ôm lấy cô rất tự nhiên, kéo cô tránh xa khỏi Chu Khâm.


Đột nhiên cơ thể Chu Khâm run rẩy kịch liệt.


Tựa như linh hồn bị rút ra.


Anh ta bỗng dừng lại.


Anh ta đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, âm khí nồng nặc bốc ra khỏi đỉnh đầu anh ta, ánh mắt cũng dần khôi phục vẻ tỉnh táo.


Luồng âm khí đó không bị tấm bùa của Nguyễn Tích Thời hút lại, mà nó cứ như một thực thể, ngưng tụ lại rồi bay ra ngoài.


“A.” Nguyễn Tích Thời khẽ kêu lên một tiếng.


Phó Vân Đình nhìn cô: “Sao thế, bị thương rồi à?” Giọng anh mang theo chút hung hãn, khiến người ta nghi ngờ rằng chỉ cần Nguyễn Tích Thời gật đầu cái thôi là anh ngắt luôn hai cánh tay Chu Khâm xuống.


Vẫn may Nguyễn Tích Thời lắc đầu: “Không có, chỉ là âm khí vừa nãy chạy mất rồi, em còn chưa kịp hút nó lại nữa!” Cô thấy hơi tiếc nuối.


“Sao cái gì em cũng muốn hút thế?” Phó Vân Đình khẽ nheo mắt: “Mấy thứ đó không tốt, trước đây không phải em nói trên người anh có sát khí sao, thế để anh cho em hút.” Cảnh viên xung quanh đồng loạt cúi gằm đầu, vờ như mình không nghe thấy gì hết.


Nguyễn Tích Thời: “...” Lời này nghe có vẻ còn có nghĩa khác.


Cô ho khẽ một tiếng, gương mặt phiếm hồng, quay đầu nhìn sang Chu Khâm: “Trên người anh ta đã không còn âm khí nữa rồi.” Lúc này Chu Khâm đã khôi phục lại.


Anh ta mông lung nhìn song sắt trước mặt, vừa giơ tay lên thì nơi cổ tay truyền đến một cơn đau điếng.


“Tay tôi bị sao thế này?” Anh ta đau méo cả mặt.


“Vừa nãy anh mới phát điên.” Một cảnh viên dè đặt liếc nhìn Phó Vân Đình: “Anh cứ liên tục đấm lên song sắt!” “Tôi đấm song sắt á?” Mặt Chu Khâm ngơ ngác không hiểu chuyện gì.


“Anh không nhớ nữa sao?” Nguyễn Tích Thời lên tiếng hỏi: “Tôn Phái San đó, anh còn có ấn tượng gì không?” “Tôn Phái San...” Chu Khâm nghe thấy cái tên này thì mặt như đang táo bón, bực bội nói: “Trước đây khi tôi ra ngoài làm việc, đúng lúc bắt gặp cô ta suýt bị đụng xe, thế nên tôi cứu cô ta.


Không ngờ sau đó cô ta cứ thường xuyên đến đồn cảnh sát đưa cơm cho tôi, tôi bảo cô ta đừng đến nữa nhưng cô ta nói muốn báo đáp ơn cứu mạng của tôi.


Nhưng mà cô ta đến cả sáng lẫn đêm, đã ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến công việc của tôi.


Tôi hết cách, đành phải nói với cô ta là tôi có vợ chưa cưới rồi, cứ như này sẽ xảy ra hiểu nhầm mất, sau đó...” Chu Khâm ngừng lại trong chốc lát, hàng mi nhíu chặt: “Kỳ lạ, sau đó như thế nào, sao tôi không nhớ gì nữa nhỉ...” Nguyễn Tích Thời: “...” Hóa ra là làm ơn mắc oán à?


Chu Khâm này đúng đáng thương, có nằm mơ cũng không ngờ được mình lại cứu phải một kẻ vô ơn.


Đáng tiếc, cô còn mong có thể điều tra thêm được gì đó từ Chu Khâm.


“Thực ra chuyện là thế này...” Nguyễn Tích Thời kể lại mọi chuyện cho Chu Khâm.


Anh ta nghe xong thì mặt mày méo xẹo, đến khi Nguyễn Tích Thời kể xong, anh ta mới hoàn hồn lại từ sự thật đáng sợ này: “Thế là tôi bị cô ta yểm bùa không chế sao?” “Đúng, vậy nên anh mới yêu cô ta đến sống đi chết lại.” Nguyễn Tích Thời đồng tình.


Trên gương mặt Chu Khâm xuất hiện vẻ đau khổ.


Anh ta không dám tưởng tượng mình lại đi yêu đương sống đi chết lại với cô ả mặt nguyên tấn phấn, trông xấu như quỷ kia.


Anh ta vội nói: “Thế giờ bùa chú trên người tôi đã được giải trừ chưa?” “Rồi” Nguyễn Tích Thời bình thản đáp.


Chu Khâm còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cô đã chuyển chủ đề: “Nhưng nếu cô ta phát hiện bùa chú đã bị hóa giải, chắc chắn sẽ nghĩ cách tìm được anh, rồi lại yếm bùa anh tiếp.” Chu Khâm càng đau khổ hơn.


“Nhị gia, em thấy anh vẫn nên tìm người trông chừng anh ta” Nguyễn Tích Thời quay sang nói với Phó Vân Đình.


Giọng cô nhẹ nhàng như gấm, gọi tiếng “Nhị gia” nghe rất hay.


Phó Vân Đình còn chưa nói gì đã thấy Chu Khâm cuống cuồng gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đó Tư lệnh, xin anh hãy phái người trông chừng tôi!” Anh ta nắm chặt song sắt: “Xin mọi người đấy, đừng thả tôi ra ngoài!” Nguyễn Tích Thời: “...” Anh ta sợ đến bẹo hình bẹo dạng luôn rồi.


“Trông chừng cậu ta cho kỹ.” Phó Vân Đình lạnh nhạt nói với cảnh sát.


Nhưng không ai dám xem nhẹ lời anh.


Cảnh sát vội vàng đi cắt cử người.


Lúc rời đi, Nguyễn Tích Thời còn quay đầu lại liếc nhìn, thấy Chu Khâm suy sụp ngồi trên đất, cứ như đang chìm ngập trong đả kích.


Hai người lên xe, Nguyễn Tích Thời nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.


Thành Vân là một thành phố lớn, buổi đêm rất náo nhiệt, các vũ trường vẫn còn sáng đèn, phản chiếu lấp lánh lên mặt đất vốn u ám.


Nguyễn Tích Thời không kìm được lòng mà nhìn ngó ra ngoài.


“Muốn đi chơi à?” Phó Vân Đình hỏi.


Nguyễn Tích Thời gật đầu rồi lại lắc đầu.


“Em như này là có ý gì?” Phó Vân Đình cười: “Là muốn đi hay là không muốn?” “Em không muốn đi chơi, nhưng cũng không muốn về ” Nguyễn Tích Thời nhìn anh, đôi mắt cô sáng tựa lưu ly, phản chiếu lại hình bóng anh: “Em muốn ở với anh.”


  • Trước
  • Sau