Chương 60 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương ó0 Ở BÊN ANH THÌ LÀM GÌ CŨNG ĐƯỢC Trên người cô có một mùi hương nhàn nhạt, nó ập thẳng vào khoang mũi Phó Vân Đình, tựa như hương anh đào nở rộ tỏa hương thơm ngát, khiến người ta ngây ngất.


Hô hấp của Phó Vân Đình trở nên dồn dập, anh cảm nhận được cơ thể mình đang rục rịch không yên.


Anh muốn ôm lấy cô gái mềm mại trước mắt, giữ cô ngồi xuống ghế sau, ôm lấy cô, hôn cô, khiến cô hoàn toàn thuộc về anh.


Thậm chí bây giờ anh còn muốn bảo Phó Nhất lái xe đưa anh trở về biệt thự.


“Được rồi.” Giọng của Nguyễn Tích Thời đã cắt đứt cảnh tượng xinh đẹp mà Phó Vân Đình đang mơ tưởng.


Miếng ngọc bội lành lạnh áp lên ngực anh.


Chỉ là một hơi lành lạnh lướt qua nhưng đúng lúc va chạm với cơ thể đang nóng rực của anh khiến anh khẽ rùng mình.


Anh ngẩng đầu lên nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Nguyễn Tích Thời.


Cô thì đang chăm chú quan sát ngọc bội trên ngực anh, không hề phát hiện sự thay đổi của anh.


Ngón tay nhỏ nhắn khẽ chỉnh lại vị trí của ngọc bội, không biết vô tình hay cố ý mà chạm lướt qua cơ thể anh, trêu chọc dây thần kinh đang căng cứng của anh.


Hơi thở Phó Vân Đình trở nên gấp gáp.


Tay cô rất mềm, tựa như con người cô vậy, nếu cô muốn thì có thể cho anh niềm vui sướng tột cùng.


Phó Vân Đình nghĩ thế, người lại càng nóng hơn.


Anh vội cởi một khuy áo ra, để lộ bờ ngực cường tráng.


Cuối cùng Nguyễn Tích Thời cũng để ý đến bờ ngực phập phồng của anh.


“Anh sao thế?” Nguyễn Tích Thời ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa khéo đối diện với đôi mắt đang bốc lửa kia.


Tim cô bắt đầu đập điên cuồng.


Giờ cô mới ý thức được là vừa nãy hai người đã thân mật đến nhường nào.


Hơi thở nóng ran bao phủ lấy cô, không biết từ lúc nào mà bàn tay to lớn đã ôm lấy eo cô, tựa như muốn ôm chặt cô vào trong lòng mình.


“Nhị gia, đến rồi.” Đột nhiên Phó Nhất lên tiếng, anh ta dừng xe lại, còn không dám quay đầu lại lấy một lần, chỉ thấp giọng nói: “Tôi xuống thăm dò trước đã ” Nói xong thì anh ta vọt xuống xe.


Trên xe chỉ còn lại hai người Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình.


Đột nhiên nhiệt độ xung quanh tăng lên, gương mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Tích Thời cùng theo đó mà nóng lên.


Cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Đình, trong giây lát có cảm giác như không gian và thời gian bị đảo lộn.


Kiếp trước, sau khi cô trở thành linh hồn vẫn luôn mong ước được gần kề bên anh như thế này, nhưng cô không có thực thể, không thể chạm được anh.


Nhưng bây giờ, cô đã có thể thực sự chạm vào anh.


Cô muốn lại gần anh hơn chút, để chứng minh giây phút này không phải là ảo giác của cô.


Nguyễn Tích Thời nhắm nghiền đôi mắt, cánh tay trắng trẻo, mảnh khảnh ôm lấy eo anh, vùi đầu lên bờ vai rỘng của anh.


“Sao thế?” Giọng nói trầm khàn của Phó Vân Đình vang lên trên đỉnh đầu.


Anh nhìn người đang vùi trong lòng mình, cơ thể cứ như bốc lửa nhưng cô nhóc này lại không kiêng dè gì mà cọ tới cọ lui trên vai anh.


Nghe thấy câu hỏi của Phó Vân Đình, Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì, em chỉ muốn ôm anh thôi.” Cô chỉ muốn ở bên cạnh anh như thế này thật lâu.


Hơi thở của cô mơn man trên vùng ngực hở ra của anh, cô thấp giọng nói: “Em muốn ở bên cạnh anh như này mãi mãi, làm gì cũng được.” * Cuối cùng, đương nhiên là họ không làm gì hết.


Một là họ đang ở trên xe, hai là Phó Vân Đình cảm thấy cô còn quá nhỏ.


Cô không biết được nếu như thực hiện bước đi này, chỉ có một kết quả duy nhất chờ đợi cô.


Anh nói: “Em phải nghĩ cho kỹ, đợi đến khi em mười tám tuổi, nếu vẫn đồng ý thì cứ nói với anh, anh sẽ không bỏ lỡ em đâu.” “Thế thì tốt nhất là kiếp sau, kiếp sau sau sau nữa cũng đừng bỏ lỡ em.” Nguyễn Tích Thời với gương mặt đỏ rần bước xuống xe.


Phó Nhất đứng ngoài cửa, thấy gương mặt đỏ bừng của cô Nguyễn, áo của Nhị gia hơi xộc xệch, miếng ngọc bội trước ngực đầy bắt mắt thì vội cúi đầu: “Nhị gia, đã hỏi thăm rồi, nếu anh cần thì có thể bao sàn luôn ” Bên ngoài, những làn gió nhẹ thổi đi sự nóng ran trên gương mặt Nguyễn Tích Thời.


Cô nhìn thẳng về phía trước, không ngờ lại là một vũ trường.


Ánh đèn sặc sỡ, đưới màn đêm thăm thẳm tĩnh mịch, nó hiện lên rất rực TỐ.


Vũ trường này do người Pháp mở, được trang trí theo phong cách Pháp, đứng ngoài cổng đã có thể cảm nhận được sự nguy nga lộng lẫy.


Nguyễn Tích Thời tung tăng, ném hết bao nhiêu ngại ngùng lúc nãy ra khỏi đầu, quay lại hỏi Phó Vân Đình: “Anh muốn đưa em đi nhảy sao?” “Ừm, tuần sau là tiệc nhà họ Tống, vì để chúc mừng sức khỏe bà Tống đã ổn định, cũng là vì bác bỏ tin đồn.


Đến lúc đó không khỏi có rất nhiều tiểu thư thế gia, con cái quan lại đến tham gia.” Phó Vân Đình nói: “Chúng ta có thể chuẩn bị trước đôi chút.” Nguyễn Tích Thời mỉm cười: “Anh lo em nhảy xấu, mất mặt ở bữa tiệc chứ gì?” Sự quan tâm săn sóc của anh khiến cô thấy vui vẻ.


“Thế em muốn nhảy kiểu gì?” Phó Vân Đình hỏi.


Nguyễn Tích Thời chớp mắt: “Nhảy kiểu không làm mất mặt anh.” “Thế xem ra không cần bao hết sàn rồi.” Phó Vân Đình nói xong thì vươn tay về phía Nguyễn Tích Thời: “Không biết cô Nguyễn có thể hân hạnh nhảy cùng anh một điệu không?” Nguyễn Tích Thời cong môi, tự nhiên nắm lấy tay anh.


Hai người đứng cùng nhau, trai tài gái sắc, vừa bước vào đã thu hút không ít sự chú ý.


Có rất nhiều người nhận ra đó chính là Tư lệnh Phó nổi tiếng tàn nhẫn, ai nấy vội vàng lùi về sau một đoạn.


Phó Vân Đình không thèm quan tâm, chỉ đỡ Nguyễn Tích Thời bước vào Nguyễn Tích Thời nhảy rất đẹp, vượt xa dự liệu của Phó Vân Đình.


Thậm chí anh còn bắt đầu nghi ngờ về những thông tin trước đây Phó Nhất điều tra được.


Một cô gái lớn lên ở dưới quê mà lại biết huyền thuật, biết y thuật, còn biết đàn dương cầm, biết cả khiêu vũ.


Rốt cuộc là cô còn có bất ngờ gì mà anh chưa biết nữa?


Phó Vân Đình cảm thấy cô gái trước mắt này cứ như một kho báu được đưa đến cho anh, đợi anh dần đần khai phá.


Anh cũng quyết tâm phải bảo vệ kho báu này thật tốt, tối thiểu là trước khi anh chết, sẽ không để bất cứ ai tổn thương cô.


Sau mấy điệu nhảy, Nguyễn Tích Thời đã thấm mệt.


Đúng lúc Phó Vân Đình gặp được người quen nên đến nói vài câu, còn Nguyễn Tích Thời cầm cốc nước trái cây, đi dạo vòng quanh.


Cô nhìn quanh sàn nhảy, trừ người bản địa ra thì có kha khá người Pháp, thậm chí có rất nhiều cô gái tiếp rượu đều là người Pháp.


Cô có thể nghe hiểu cuộc trò chuyện của họ, phân nửa toàn là những lời mây mưa.


Nguyễn Tích Thời không hứng thú lắm với chuyện này nên nhìn đi chỗ khác.


Cô đang định tìm một chỗ để ngồi xuống thì nghe thấy một giọng nói.


“Tôi nghe nói Thống đốc Tiền của Ngân hàng Nhân Dân cũng phải quỳ trước váy cô?” Giọng nói này nghe khá quen nhưng lại nói tiếng Pháp nên thấy khá xa lạ.


Hơn nữa, Thống đốc Tiền là người có trong tên trong danh sách những người kế nhiệm của ông ngoại Nguyễn Tích Thời, thế nên cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.


Chỗ giọng nói đó phát ra ở hàng đầu, cách đó vài bước nhưng bởi vì âm nhạc trên sàn nhảy hỗn tạp quá nên người thường không nghe thấy họ nói gì.


Song Nguyễn Tích Thời là người có linh khí, các giác quan đều được tăng cường, có thể tách các âm thanh khác nhau ra.


Nguyễn Tích Thời thấy bên đó có một nam, một nữ đang ngồi.


Người phụ nữ mặc đồ nhân viên tiếp khách của sàn nhảy, mặt mũi trông rất xinh đẹp, đang cười khanh khách như chuông bạc khi nghe thấy lời của người đàn ông.


Một người đàn ông khác ngồi quay lưng lại với cô ta, trên người mặc một chiếc áo dài màu xanh nhạt, không nhìn thấy mặt.


Nhưng bóng lưng này khiến Nguyễn Tích Thời bất giác cảm thấy hơi quen mắt.


  • Trước
  • Sau