Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 59 ANH TA LÀM EM BỊ THƯƠNG N guyễn Tích Thời kinh ngạc quay đầu: “Phó Vân Đình?” “Ừm, là anh.” Thấy trong mắt cô nhóc tràn ngập vui mừng như thế, gương mặt vốn lạnh tanh của anh không khỏi ấm áp hơn chút ít: “Vui thế sao?
Nhớ anh rồi à?” “ÙỪm!” Nguyễn Tích Thời gật đầu không chút do dự.
Ánh mắt Phó Vân Đình trở nên sâu thẳm: “Cô nhóc, em có biết một cô gái nói nhớ một người đàn ông là có ý gì không?” Nguyễn Tích Thời ngây người, sau đó gương mặt nóng ran.
Gương mặt cô đỏ ửng trông rất giống quả dâu tây ngon ngọt, làm cho Phó Vân Đình có một dục vọng muốn hái xuống.
Phó Nhất đứng ngay sau Phó Vân Đình cúi đầu không dám nhìn, tự biến mình thành một cái cây không thấy gì, cũng chẳng nghe thấy gì.
Ngón tay đang ôm lấy cô khẽ siết chặt, yết hầu của Phó Vân Đình khẽ lăn lên xuống, cố gắng kìm chế phản ứng của cơ thể mình, sau đấy mới cất giọng nói khàn khản: “Em còn chưa trả lời anh nữa, vừa nãy em đang làm gì thế?” “À đúng rồi!” Giờ Nguyễn Tích Thời mới nhớ đến điều quan trọng, cô chỉ về phía hai người đang nằm dưới đất, kể lại chuyện hồi nãy một lượt.
Gương mặt Phó Vân Đình trở nên lạnh lùng.
Trong mắt anh hiện lên sự phẫn nộ: “Cậu ta có làm em bị thương không?” “Không có, không có!” Nguyễn Tích Thời vội xua tay: “Anh ta không đánh trúng em!?
Cô giơ tay lên, cổ tay trắng nõn của cô trượt ra khỏi cổ tay áo rộng thùng thình, một vết đỏ đậm đập thẳng vào mắt Phó Vân Đình.
Phó Vân Đình nắm lấy cổ tay cô, giọng nói mang theo sự lạnh căm thấu xương: “Đây chính là cái không sao mà em nói đấy hả?” Phó Nhất đứng ở phía sau không kìm được mà rùng mình một cái, ánh mắt đồng tình rơi trên Chu Khâm đang nằm trên đất.
Không ngờ anh ta lại làm cô Nguyễn bị thương.
Chu Khâm tàn đời rồi.
“Hả?” Nguyễn Tích Thời ngớ người mất một lúc rồi mới nhìn theo ánh mắt của anh, lúc này mới thấy vết đỏ đó: “Chắc là có từ lúc anh ta nắm cổ tay em.” Ngón tay Phó Vân Đình nhẹ nhàng sờ lên vết thương của cô.
Anh ở trong quân đội quanh năm nên ngón tay hơi thô ráp, khi chạm vào làn da mềm mại của cô thì mang đến cảm giác ngứa ngáy.
Nguyễn Tích Thời khẽ rùng mình một cái.
Cô cảm giác mỗi tấc thịt anh chạm vào đều như bốc lửa, ngay cả mặt cũng nóng ran.
“Đau không?” Thấy cô run rẩy, giọng Phó Vân Đình càng trầm hơn.
Nguyễn Tích Thời lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không đau.” Trước đây lúc cô đi theo chú tư học quyền cước còn từng chịu nhiều vết thương nặng hơn giờ nhiều.
Nhưng Phó Vân Đình thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, không hiểu sao trong lòng cứ như bị kim châm, mặt càng âm trầm hơn nữa: “Phó Nhất, đưa họ về, vứt vào trong nhà lao!” “Đợi chút!” Nguyễn Tích Thời vội nắm lấy cánh tay anh: “Không thể đưa Tôn Phái San đi được!” Phó Vân Đình nheo mắt: “Tại sao?” “Trên người cô ta toàn là âm khí, em nghĩ ngờ cô ta đã bị thứ gì đó khống chế hoặc là bị nhập rồi.” Nguyễn Tích Thời nhìn về phía Tôn Phái San: “Chúng ta hãy đi theo cô ta đi, biết đâu có thể tìm ra được manh mối gì đó.” “Em muốn biết gì, anh đều có thể khiến cô ta mở miệng khai hết” Phó Vân Đình xoa đầu cô, những sợi tóc mềm mại cọ vào lòng bàn tay anh, cảm giác rất thích: “Không cần em phải tự mình mạo hiểm đâu.” “Nhưng làm thế thì sẽ đánh rắn động cỏ.” Nguyễn Tích Thời ngẩng đầu lên nhìn anh: “Lỡ như có người ở phía sau thao túng tất cả thì sao?
Giờ là Chu Khâm, không biết người tiếp theo sẽ là người nào bên cạnh anh đâu!” Cô nắm chặt cánh tay Phó Vân Đình, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng: “Lỡ như là người thân cận bên anh thì phải làm sao?” Phó Vân Đình thấy cô lo lắng vậy thì không hiểu sao trong lòng rất khó HUN Cô nhóc này nói cũng không hẳn là vô lý.
Cánh tay của kẻ đó đã sờ đến trường nữ sinh Minh Đức và Phủ Quân chính rồi, ai mà biết người tiếp theo sẽ là ai.
Vì sự an toàn của cô nhóc, vẫn là nên điều tra xem sao.
“Anh có thể tạm thời thả cô ta đi” Phó Vân Đình thấp giọng nói: “Nhưng em đừng quan tâm đến chuyện này, anh sẽ sai người đi theo cô ta” “Nhưng người của anh có hiểu gì về phương diện này đâu.” Hàm răng trắng tỉnh của Nguyễn Tích Thời khẽ cắn lên môi: “Hay là thế này đi, nếu như phát hiện có gì không đúng thì anh có thể đưa em đi cùng không?” Phó Vân Đình nhìn chằm chằm cô.
Đôi mắt anh sâu thẳm không thấy đáy, dưới ánh mắt của anh, Nguyễn Tích Thời đã suýt bỏ cuộc.
Nhưng Phó Vân Đình lại nói: “Được.” Nghe thấy anh đồng ý ngay như thế, Nguyễn Tích Thời lại ngây ra: “Em còn tưởng anh sẽ từ chối cơ.” “Anh từ chối có tác dụng gì sao?” Phó Vân Đình hỏi ngược lại: “Cho dù anh có từ chối đi nữa, chắc chắn quay về em sẽ lại đi điều tra, như thế còn nguy hiểm hơn nữa.” Khóe miệng Nguyễn Tích Thời không khỏi nhếch lên: “Không ngờ anh lại hiểu em đến thế!” “Em chính là một chú cáo xảo quyệt, phải trông chừng thật kỹ.” Phó Vân Đình nói xong thì giang tay bế bổng Nguyễn Tích Thời, sải bước đưa cô đến trước xe.
Đúng lúc Phó Nhất quay lại, bên cạnh còn có người ở đồn cảnh sát lân cận.
“Chu Khâm đã bị đưa đến đồn cảnh sát rồi.” Sau khi lên xe, Phó Nhất mới nói: “Vị tiểu thư đó thì được đưa đến bệnh viện.” “Chúng ta cũng đến bệnh viện.” Phó Vân Đình nói.
Nguyễn Tích Thời chớp mắt đầy mông lung: “Chúng ta đến bệnh viện làm gì?” Phó Vân Đình nhìn cổ tay trắng nón mỏng manh của cô, lời ít ý nhiều: “Vết thương của em.” Lúc này Nguyễn Tích Thời mới phản ứng lại, nhìn cổ tay mình: “Em không sao đâu, chỉ là bị bầm tí thôi, mấy ngày nữa là khỏi ấy mà!” Cô nói xong, sợ Phó Vân Đình không tin nên chìa tay về phía anh: “Anh nhìn đi!” Phó Vân Đình nhìn cánh tay trước mặt mình, làn da trắng nõn khiến vết đỏ do bị siết hiện lên rất rõ ràng.
Nơi đáy mắt anh như có dòng nước ngầm chảy qua.
Giờ anh đang muốn xông thẳng vào nhà lao, dạy dỗ cho tên Chu Khâm kia một trận!
Song anh sợ đọa cô nhóc sợ, nên cố kìm chế lại: “Cho dù chỉ là bầm thôi thì cũng phải chữa.” “Em biết về y thuật mà, không cần đi bệnh viện đâu.” Nguyễn Tích Thời nói: “Trong nhà em có thuốc mỡ, em về bôi tí là được thôi!” Cô cảng nói, giọng càng lí nhí đi: “Khó khăn lắm bọn mình mới được gặp nhau, cm không muốn lãng phí thời gian ở bệnh viện đâu.” Phó Vân Đình nghe thấy lời cô nói thì cảm xúc trong lòng sục sôi.
Giọng anh khàn hơn: “Không cần lo lắng, khoảng thời gian sau này anh luôn ở thành Vân.” “Thật sao?” Nguyễn Tích Thời nghe thế thì mừng rỡ, hai mắt long lanh lấp lánh: “Anh xử lý xong mấy chuyện bên kia rồi sao?” “Ừm, xử lý xong hết rồi.” Phó Vân Đình nói: “Hôm nay vừa làm xong, đúng lúc tiện đường đến đây.
Đang nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên em đi học, định đưa em đi chúc mừng.” Nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này.
“Chúc mừng sao?” Nguyễn Tích Thời vừa nghe thì hào hứng hẳn: “Anh muốn đưa em đi chúc mừng ở đâu?” “Em đã bị thương rồi, nên về nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi” Phó Vân Đình nói: “Chuyện chúc mừng để hôm khác rồi nói.” “Em không sao!” Nguyễn Tích Thời vội nói, thấy Phó Vân Đình không hề lay động thì nhẹ giọng, khẽ khàng kéo áo anh: “Từ khi em về đến giờ chưa được đi chơi lần nào cả.” “Lần trước không phải anh đã đi cùng em đến chợ linh khí rồi sao?” Phó Vân Đình nhắc cô.
Nguyễn Tích Thời: “...
Cái đấy không tính ” Phó Vân Đình cười thành tiếng.
Anh không thích những cô gái làm nũng, cảm giác rất phiền, nhưng với Nguyễn Tích Thời thì dù là làm nũng cũng rất đáng yêu.
Anh cứ thế chiều chuộng cô, càng ngày càng tiêu chuẩn kép, người trong lòng có thế nào đi nữa anh cũng thấy tốt.
Gương mặt Nguyễn Tích Thời nóng ran lên vì nụ cười của anh: “Anh đừng có cười nữa, em nói thật đó, lần đó em đi chợ linh khí không phải để chơi đâu!” Cô nói rồi móc ra chiếc ngọc bội đã được móc sẵn dây đỏ: “Em là vì tặng anh cái này!” “Ngọc bội sao?” Phó Vân Đình hơi bất ngờ.
Anh vươn tay ra nhận lấy ngọc bội, trên tay vẫn còn vương chút hơi ấm từ Nguyễn Tích Thời: “Cái này không phải là cái mua ở chợ linh khí đó sao?
Em mua cái này là để tặng anh à?” “Ừm!” Nguyễn Tích Thời gật đầu: “Em luôn tìm kiếm khí linh hộ thân cho anh, hôm đó vừa khéo nhìn thấy ngọc bội này.
Linh khí của nó cũng được nên em đưa nó về hấp thụ thêm linh khí trời đất nữa, giờ nếu anh đeo nó lên thì dù tai họa có ác liệt đến cỡ nào cũng không dám lại gần anh!” Cô lấy miếng ngọc bội từ trong tay anh: “Anh cúi thấp đầu xuống chút, em đeo cho anh.” Phó Nhất ngồi ở ghế lái nghe thấy thì kinh ngạc.
Ở thành Vân này, trừ Tổng tư lệnh ra thì chưa tìm ra được người thứ hai dám bắt Nhị gia cúi đầu.
Anh ta không kìm được lòng mà nhìn lên kính chiếu hậu, kinh hãi khi thấy Nhị gia nghe lời cúi đầu xuống.
Phó Vân Đình cúi đầu, phối hợp với chiều cao của Nguyễn Tích Thời, nhìn cô giơ tay lên rồi khẽ nghiêng người về phía trước, đeo miếng ngọc bội lên cổ anh.
Hai ngọn đồi mềm mại của cô chỉ cách gương mặt anh một chút xíu nhưng cô lại không máy may để ý đến đây là một tư thế mờ ám đến nhường nào.