Chương 57 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 57 ĐIÊN CUỒNG VẢ MẶT Chương Vi thong thả đứng dậy khỏi chỗ, liếc mắt nhìn sang ( Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời đối diện với ánh mắt quan tâm của Tống Ngọc Sương, nhẹ nhàng vỗ lên tay cô ấy rồi đứng dậy theo.


“Em tên là Tích Thời nhỉ?” Thầy Lý nói: “Chỉ là nói chuyện bình thường thôi, không cần căng thẳng quá!” Nguyễn Tích Thời khẽ gật đầu, vẻ mặt không có chút gì là căng thẳng.


Nơi đáy mắt Chương Vi lóe lên một tia âm hiểm.


Còn giả vờ giả vịt!


Giờ chắc trong lòng con nhỏ này đã sợ hãi tột cùng rồi!


Nó tưởng trường nữ sinh Minh Đức dễ vào thế sao?


Khóe môi Chương Vi hiện lên một nụ cười tự tin, cất lời: “Would you like...” Cô ta vừa lên tiếng đã xổ ra một loạt tiếng Anh, đến Tống Ngọc Sương cũng phải nhíu mày.


Với Tống Ngọc Sương thì cái này không khó, nhưng với người không hiểu biết nhiều về tiếng Anh thì chẳng khác gì Kinh Thánh.


Chương Vĩ này đang cố ý!


Chương Vi nói xong thì tươi cười chờ đợi dáng vẻ hoảng loạn của Nguyễn Tích Thời.


Sẽ nhanh thôi, rồi mọi người sẽ biết, cô ta và Nguyễn Tích Thời cách biệt một trời một vực.


Song Nguyễn Tích Thời lại không chút căng thẳng, thậm chí ánh mắt nhìn cô ta còn thoáng tia châm chọc.


Chương Vi bỗng cảm nhận được hình như có gì đó không đúng lắm.


Cô ta siết chặt hai tay, cố trấn an bản thân.


Chắc chắn là Nguyễn Tích Thời không nghe hiểu cô ta đang nói gì, thế nên mới không mảy may phản ứng lại.


Cô ta kìm nén sự bất an trong lòng, dịu dàng nói: “Tích Thời, sao em không nói gì thế, hay là khó quá?


Thế để chị nghĩ lại...” Cô ta tỏ vẻ ngại ngùng, như đang nhường nhịn Nguyễn Tích Thời.


Phía sau truyền đến những tiếng thẩm thì bàn tán của mấy nữ sinh.


Vương Lạc Dung nói với mấy người bạn phía sau bằng giọng mỉa mai: “Nhìn cô ta là biết không biết nói câu tiếng Anh nào rồi, quả nhiên là con nhỏ từ đưới quê lên!” “Hóa ra là từ dưới quê lên à, thế sao còn cho cô ta vào trường nữ sinh Minh Đức của chúng ta?” Bạn học kinh ngạc, ánh mắt nhìn Nguyễn Tích Thời thêm chút khinh thường: “Chương Vĩ tội nghiệp thật, lại có đứa em gái thế này!” “Đúng đấy, người từ dưới xó xinh nào đưới quê lên mà còn dám vào trường chúng ta, hơn nữa nhìn cô ta thì rõ ràng là không biết tí gì, chắc còn chưa nghe thấy tiếng Anh bao giờ!” “Tự dưng lớp chúng ta lại có một con nhà quê, mất mặt quá đi!” “Thế sao cô ta lại vào lớp mình được, chẳng lẽ là...” Thầy Lý cũng nhíu mày.


Ngay vào lúc này, Nguyễn Tích Thời bình thản cất lời: “That would be Tmee...


Một tràng tiếng Anh tiêu chuẩn phát ra từ miệng Nguyễn Tích Thời, thoáng chốc cả căn phòng chìm vào trong yên tĩnh.


Chương Vi như bị một ai đó đấm thẳng vào đầu, sửng sốt nhìn Nguyễn Tích Thời.


Chắc là cô ta nghe nhầm thôi đúng không?


Sao lại thế được!


Nghe thấy phát âm của Nguyễn Tích Thời, hai mắt thầy Lý sáng rực.


Ông ấy chỉ từng nghe thấy phát âm tiêu chuẩn như này từ người nước ngoài hoặc là phiên dịch viên chuyên nghiệp, không ngờ hôm nay lại có thể nghe thấy từ miệng của một cô gái trẻ.


Nguyễn Tích Thời đáp lại lời của Chương Vi, cô dừng lại một lúc rồi lại nhìn cô ta, nói tiếp: “I suggest we go to Onshow Restaurant...” Chương Vĩ ngớ người.


Con nhỏ kia đang nói gì thế?


Chương Vi chưa từng nghe thấy những từ vựng này bao giờ, đây toàn là nội dung học của lớp trên, hơn nữa muốn vận dụng hợp lý các từ vựng này thì không thể chỉ học từ sách giáo khoa.


Những chuyện này là nhờ Nguyễn Tích Thời nói chuyện quanh năm suốt tháng với Nguyễn Sơ Vận, dần dà mới vận dụng thành thục được.


Trừ tiếng Anh ra, Nguyễn Tích Thời đã từng học thêm tám ngôn ngữ nữa.


“Could you give me some suggestions?” Thầy Lý chợt lên tiếng, phá vỡ sự Im lặng.


Nguyễn Tích Thời nhìn thầy Lý, mim cười: “Cantonese food is lighter while Shandong food 1s heavier and spicy.” Nghe câu trả lời của Nguyễn Tích Thời, nụ cười trên mặt thầy Lý càng tươi hơn.


Những học sinh khác cứ như vịt nghe sấm.


“Tốt, rất tốt!” Cuối cùng thầy Lý nói rồi nhìn Nguyễn Tích Thời với ánh mắt khác hẳn: “Tiếng Anh của em tốt thế này là do từng đi du học sao?” Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không có phúc phần như thế” “Không, cho dù không du học thì tiếng Anh của em cũng rất xuất sắc.” Thầy Lý nói: “Đúng lúc gần đây sắp có khách từ Pháp muốn đến thăm trường, em đi theo thầy tiếp họ đi.” Nghe thấy lời của thầy Lý, mặt Chương Vì tái mét.


“Được rồi, các em ngồi xuống đi.” Thầy Lý vẫy tay ra hiệu họ ngồi xuống.


Mọi ánh mắt đều mang theo sự tò mò và khâm phục, lén lút nhìn về phía Nguyễn Tích Thời.


Vừa nãy họ còn cười nhạo Nguyễn Tích Thời, giờ đã bị vả mặt cái bốp.


Họ cảm thấy mặt mình nóng ran.


Nhưng gương mặt khó chịu nhất là của Chương Vĩ.


Cô ta không ngờ rằng người không thể tiếp lời chính là mình.


Dường như cô ta có thể nghe thấy tiếng bạn học xung quanh đang cười Mới khai giảng ngày đầu, cô ta lại vì Nguyễn Tích Thời mà mất mặt đến thế!


Mối hận trong lòng Chương Vì lại dày thêm.


“Tích Thời, cậu giỏi thật đấy!” Tống Ngọc Sương giơ sách lên che mặt, thì thầm: “Cảm giác là thầy giáo tiếng Anh mà cha tớ mời về còn không nói hay như cậu.” “Không có đâu.” Nguyễn Tích Thời khiêm tốn, bên má lộ ra hai lúm đồng tiền: “Chỉ là ở dưới quê chán quá, mẹ tớ rảnh rỗi nên nói chuyện với tớ chút thôi.” Tống Ngọc Sương nghe thế thì càng khâm phục Nguyễn Tích Thời hơn, nhưng vẫn thoáng đau lòng.


Sống dưới quê khổ cực thế mà qua lời cô nói lại nhẹ nhàng biết bao.


Cô thông minh vậy, nếu được sinh ra tại thành Vân thì không biết giờ đã trở thành nhân vật tầm cỡ như thế nào.


Tống Ngọc Sương càng kính phục Nguyễn Tích Thời hơn.


Vì tiết tiếng Anh này là tiết bổ sung nên trôi qua rất nhanh.


Vừa mới ra chơi, cô học sinh ngồi sau lưng Nguyễn Tích Thời đã không kìm được lòng mà hỏi: “Tiếng Anh của cậu giỏi thật đấy, có chỗ nào tôi không biết thì có thể hỏi cậu không?” “Được chứ.” Nguyễn Tích Thời dịu dàng đáp lời.


“Tôi cũng thế, tôi có thể hỏi cậu vài câu không?” Một cô bạn khác thấy Nguyễn Tích Thời đồng ý thì vội hỏi.


Nguyễn Tích Thời gật đầu, trông rất ngoan ngoãn, dịu dàng.


Mấy bạn vừa nãy còn cười nhạo Nguyễn Tích Thời thấy thế, họ liếc nhìn bài tập thầy Lý vừa giao, cũng do đự không biết có nên đến hỏi mấy câu mình không biết không.


“Lũ nịnh nọt!” Vương Lạc Dung thấy họ như vậy thì cười khẩy: “Không phải chỉ là biết chút tiếng Anh thôi sao, có gì to tát cơ chứ!” “Đừng nói thế chứ.” Đôi mắt Chương Vi khẽ lóe lên một tia sáng, che giấu đi mối hận trong thâm tâm: “Thầy Lý đã khen Tích Thời thế rồi thì chứng tỏ là em ấy giỏi thật.” “Lớp chúng ta có bao nhiêu là người giỏi, thế sao thầy Lý lại giao cơ hội tiếp khách từ Pháp đến cho một người vừa nhập học một ngày như cô ta chứ?” Vương Lạc Dung cất cao giọng, để cho cả lớp cùng nghe: “Tôi thấy ấy, chắc là có người đi cửa sau, nhờ vả quan hệ gì rồi!” “Đừng nói linh tỉnh thế ” Chương Vi kéo cánh tay cô ta lại.


“Tôi không hề nói linh tinh, Vi Vĩ, tôi thấy bất mãn thay cậu thôi!” Ánh mắt Vương Lạc Dung hiện lên sự chán ghét và ghen ghét, liếc xéo Nguyễn Tích Thời: “Rõ ràng hai người là chị em, thế mà có người ấy à, giẫm đạp chị mình để trèo lên cao.


Thật là ghê tởm!” “Vương Lạc Dung, cậu nói cái gì đấy?” Tống Ngọc Sương nghe thấy thì ánh mắt đanh lại, trầm giọng nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì là Chương Vi chủ động đề nghị muốn ghép cặp với Tích Thời mà, đúng không?” Mặt Chương Vi tái xanh, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Đúng thế, tôi vốn định chăm sóc Tích Thời chút thôi, không ngờ tiếng Anh của Tích Thời lại giỏi thế” Cô ta nhìn sang Tích Thời, ta ác ý hằn lên ánh mắt: “Tôi chưa từng nghe thấy em ấy nhắc đến chuyện này.” “Cậu nhìn đi, cậu xem cô ta là em gái, thế mà cô ta lại giấu cậu!” Vương Lạc Dung bắt được trọng điểm ngay, cười mỉa mai: “Loại người nhân phẩm bại hoại thế này thì sao mà xứng đi đón khách Pháp!


Nói chung thì ai trong lớp này đi tôi cũng phục, nhưng cô ta thì không!” Cô ta nói xong thì quay ngoắt đầu bỏ đi.


Mặc dù cô ta nói nhăng nói cuội nhưng những lời đó vẫn như một cây kim đâm thẳng vào tim các bạn học khác.


Giữa các bạn nữ với nhau, ít nhiều cũng sẽ có sự so đo, mà sự xuất sắc của Nguyễn Tích Thời làm mọi người hâm mộ nhưng đồng thời cũng khiến họ cảm thấy không cam lòng.


Dù sao tiếp đón khách nước ngoài là một việc rất vinh dự, thế mà lại rơi vào tay một người mới nhập học một ngày, không ít người nảy sinh sự ghen ghét và bất mãn với Nguyễn Tích Thời.


Mấy cô bạn vừa định đi hỏi Nguyễn Tích Thời về bài tập đã quay trở lại chỗ ngồi của mình.


Chương Vi thấy thế thì thẩm cười khẩy.


Cho dù thầy Lý có khen đến nhường nào đi nữa, chỉ cần Nguyễn Tích Thời đó luôn bị các bạn khác kì thị, cô ta không tin nó vẫn có thể ở lại trong trường này.


  • Trước
  • Sau