Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Thiếu soái!” T Người đàn ông kích động hô lớn, đồng thời cong lưng cúi chào ngay tắp lự.
Cô gái kia thì hoang mang tột độ.
Thiếu soái?
Người đàn ông này là Thiếu soái đó hả?
Ánh mắt Phó Vân Đình chuyển qua, lúc nhìn thấy luồng khói đen ngay ấn đường anh ta thì khẽ cau mày: “...
Chu Khâm?” Nguyễn Tích Thời quay sang nhìn anh.
Hai người họ quen biết nhau hả?
Người đàn ông tên Chu Khâm vội vàng cúi đầu: “Có.” Phó Vân Đình lại đảo mắt nhìn cô gái đứng bên cạnh anh ta: “Đây là bạn gái của cậu sao?” “Vâng!” Chu Khâm cung kính đáp.
Phó Vân Đình cười khẩy, bàn tay to lớn ôm ghì lấy hông Nguyễn Tích Thời, hai cánh môi nhẹ nhàng đóng mở: “Tới cả bạn gái của mình cũng không quản lý được, xem chừng cậu muốn tham gia huấn luyện trong nhà giam của phủ Quân chính lắm đúng không?” Cả người Chu Khâm run lên bần bật.
Trên mặt anh ta hiện rõ vẻ hoảng loạn.
Thủ đoạn của vị Thiếu soái sáng nắng chiều mưa này chẳng những hung bạo mà còn vô cùng đa dạng, ở phủ Quân chính không ai là không sợ anh hết.
Nếu Phó Vân Đình đã nói muốn tống anh ta vào nhà giam của phủ Quân chính, vậy thì dù anh ta có may mắn không chết cũng sẽ bị lột cả một lớp da thôi.
“Tôi sai rồi!” Giọng Chu Khâm run như cầy sấy: “Tôi lập tức dẫn cô ta đi ngay!” Nói xong, anh ta nắm chặt lấy tay cô gái kia, tính rời đi.
“Đau!” Cô gái giằng ra khỏi tay anh ta, cơn đau truyền tới từ chỗ cổ tay khiến cô ta giận điên lên, mắng: “Anh làm gì vậy, em còn chưa lấy được ngọc bội mà!” “Em muốn chết hay gì, còn không đi mau lên!” Chu Khâm quay đầu, tức giận quát.
Cô gái không ngờ anh ta sẽ lớn tiếng mắng mình nên cứ thế đơ người ra, để mặc cho Chu Khâm kéo mình đi.
Nguyễn Tích Thời nhìn theo bóng lưng dần xa của hai người họ, sau đó đời mắt trở về miếng ngọc bội bị cô ta bỏ lại ban nãy.
Thấy vậy, ông chủ nhanh nhạy cầm miếng ngọc lên, hỏi: “Cô gái này, cô còn cần miếng ngọc này nữa không?” “Tôi có cái này là đủ rồi ” Nói tới đây, trong mắt Nguyễn Tích Thời chợt lóe lên chút gian xảo: “Không phải cô gái ban nãy đã viết giấy nợ cho ông rồi sao, ông có thể cầm tờ giấy đó cùng với miếng ngọc này đến phủ Quân chính tìm người đòi tiền mà.” Ông chủ giật mình, vỗ đầu cái bốp.
Suýt nữa là quên mất tờ giấy nợ kia rồi!
Ông ta vội thu tay về, nhỏ giọng bảo: “Sau này mà có khí lĩnh nào tốt, nhất định tôi sẽ giữ lại cho cô.” Người làm ăn không chỉ muốn giao du với những kẻ có tiền mà còn muốn kết thân với người thông minh, có thể mang tới tài phú cho họ.
Với đầu óc nhạy bén của mình, ông chủ đã nhận ra cô gái này tuyệt đối không phải dạng vừa.
Cả vị Thiếu soái đứng bên cạnh cũng chẳng hề đơn giản.
Nguyễn Tích Thời cười mỉm, đáp: “Cảm ơn ” Mạng lưới quan hệ của cô lại tăng thêm một người rồi.
Đây là cửa hàng khí lĩnh lớn nhất khu chợ này, hàng tốt đều tụ hết về đây, sau này cô muốn tìm khí linh chất lượng cũng đơn giản hơn nhiều.
Phó Vân Đình cũng nhìn thấy rất rõ từng cảm xúc và thần thái hiện lên trong mắt Nguyễn Tích Thời.
Cô nhóc này, bề ngoài có vẻ yếu đuối, không thích tranh giành với ai nhưng sâu bên trong lại là một con cáo nhỏ thông minh.
Anh cảm thấy mình đã gặp trúng bảo bối rồi!
Nếu không phải do thân phận của anh cũng như thế cục hỗn loạn của hiện tại thì chắc anh đã sớm rước cô về dinh, yêu thương chiểu chuộng cô hết mực.
Đáng tiếc...
Phó Vân Đình che đi chút tăm tối vừa nổi lên trong lòng, rời mắt khỏi người cô rồi nói với ông chủ: “Gói hết số ngọc này lại cho tôi.” “Không cần nhiều tới vậy đâu.” Nguyễn Tích Thời vội vàng ngăn cản.
Sau đó, cô chọn ra miếng ngọc chứa nhiều linh khí nhất: “Một miếng là đủ rồi.” “Có thể thay đổi cho đa dạng mà.” Phó Vân Đình bảo.
Nguyễn Tích Thời cong môi cười, ngước đôi mắt sáng ngời lên nhìn anh: “Em có trang sức ở nhà rồi, với cả kiểu dáng của mấy miếng ngọc này đều na ná nhau hết, em cần nhiều như vậy làm gì?” “Thế em chọn thêm vài thứ khác nữa đi” Phó Vân Đình ném tiền cho ông chủ, nói.
Nguyễn Tích Thời thấy anh cương quyết như vậy, chỉ đành quay sang nhìn sạp hàng, sau một hồi nghĩ ngợi thì chọn lấy một sợi dây đỏ: “Thêm cái này nữa là được.” Phó Vân Đình ghét bỏ nhìn sợi dây: “Ai thèm đeo sợi dây đỏ này chứ.” Nguyễn Tích Thời mím môi cười, không giải thích.
Phó Vân Đình cũng chẳng nói thêm gì nhiều, lập tức dẫn Nguyễn Tích Thời rời đi.
Hai người dạo quanh chợ linh khí một vòng, sau đó quay trở về con hẻm kia, leo lên xe chạy tới ngân hàng.
Trên đường đi, Nguyễn Tích Thời thuận miệng hỏi thăm về người đàn Ông tên Chu Khâm kia, sau đó được cho hay hóa ra anh ta là cấp dưới của Phó Vân Đình.
“Bình thường là một người rất nghiêm túc, làm việc cũng gọn gàng, lưu loát.” Nói tới đây, Phó Vân Đình chợt nhớ đến cô gái bên cạnh anh ta, bèn hừ nhẹ một tiếng: “Có điều mắt không được tốt cho lắm.” Điều này thì Nguyễn Tích Thời rất tán đồng.
Cô gái đó thật sự xấu không chịu nổi, lớp phấn trên mặt sắp dày như quét sơn luôn rồi, sao anh ta lại nhìn trúng cô ả vậy chứ?
Vẫn là Thiếu soái nhà cô tốt nhất, hai mắt tỉnh tường, không có vấn đề gì hết!
Đúng lúc này, Nguyễn Tích Thời bỗng nhớ tới làn khói đen chỗ ấn đường của Chu Khâm, nó làm cô thấy bận lòng: “Bình thường mấy anh có hay cử cấp dưới tới mấy nơi không quá tốt để làm nhiệm vụ không?” “Mấy nơi không tốt?” Phó Vân Đình nhìn cô: “Thế nào là không tốt?” “Thì mấy chỗ có nhiều âm khí, tỷ như nhà xác hay gì đó ấy.” Nguyễn Tích Thời đáp.
Phó Vân Đình cạn lời: “Đang yên đang lành phái người ta tới nhà xác làm gì chứ?” Nói tới đây, anh khựng lại ngẫm nghĩ: “Em hỏi vậy là vì nhìn thấy làn khói đen giữa ấn đường của cậu ta sao?” Nguyễn Tích Thời sững sờ, lúc này mới nhớ ra hiện Phó Vân Đình đã được mở thiên nhãn nên cũng có thể nhìn thấy mấy thứ đó: “Đúng vậy, với cả em thấy trông anh ta là lạ, em đoán có lẽ là do làn khói đen kia gây nên.” “Đó là âm khí mà em hay nhắc tới đấy hả?” Phó Vân Đình hỏi.
Nguyễn Tích Thời gật đầu.
“Nhưng tôi đâu nhìn thấy con ma nào bên cạnh cậu ta đâu.” Phó Vân Đình nói.
“Đúng là không có thật.” Nguyễn Tích Thời đáp: “Nhưng vì anh ta là quân nhân nên có khi đã bị ma ám từ trước, trong lúc đang giết người cũng nên, có điều vì đang ở chợ linh khí nên mới không thấy, do ma thường không dám vào chợ.” “Giết người cũng sẽ bị ma ám hả?” Phó Vân Đình híp mắt, bất ngờ ghé sát lại gần Nguyễn Tích Thời.
Chớp mắt một cái, từ tai đến cổ Nguyễn Tích Thời như bị nhấn chìm trong hơi thở ấm áp của anh: “Thế chẳng phải quanh người tôi, đâu đâu cũng có ma sao?” Nói thì nói thế nhưng hình ảnh phản chiếu trong mắt anh lúc này lại chỉ có mỗi gương mặt của cô: “Nên lý do em đi theo tôi là vì muốn giúp tôi diệt trừ đám ma quỷ đó ư?”?
Mặt mày Nguyễn Tích Thời đỏ bừng: “Anh sẽ không bị đám ma quỷ nhỏ bám theo ám đâu.” “Tại sao?” Đôi mắt thăm thẳm của Phó Vân Đình nhìn cô chằm chằm.
“Bởi vì trên người anh có sát khí đấy!” Nguyễn Tích Thời đáp: “Sát khí trên người anh quá dày đặc, tới cả mấy con ma nhỏ cũng không dám lại gần: “Sát khí?” Phó Vân Đình nhướng mày: “Nghe như thể tôi là một kẻ vô cùng tàn nhẫn vậy.” “Lợi hại lắm luôn ấy!” Nguyễn Tích Thời gật đầu la lịa như gà mổ thóc: “Với mấy con ma nhỏ thì sát khí trên người anh đủ khiến chúng hồn phi phách tán đấy!” “Nhưng chẳng phải sát khí là thứ không tốt hả?” Phó Vân Đình cất tiếng trả lời, nghe thê lương vô cùng.
Nói tới đây, anh ngồi thẳng người dậy, rời xa Nguyễn Tích Thời, ngả người vào lưng ghế nghỉ ngơi, sau đó chợt mở miệng: “Nếu đã biết sao em còn dám tiếp cận tôi nhiều như vậy thế?” “Sát khí chỉ gây ảnh hưởng mạnh tới ma quỷ, còn với người thì khá bình thường, dù có tiếp xúc trong thời gian dài thì cùng lắm chỉ tác động đôi chút đến số mệnh của người kia thôi.” Nguyễn Tích Thời chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Nhưng em có thể hấp thu linh khí trong thiên địa, ngoài ra còn chuyển hoá được sát khí của anh thành linh khí, thế nên số mệnh của em sẽ không chịu ảnh hưởng gì đâu.” Phó Vân Đình liếc nhìn cô, khi thấy biểu cảm có chút kiêu ngạo của cô, khóe môi anh đã vô thức nhếch lên: “Cô nhóc nhà em đúng là bản lĩnh thật đấy.” Nghe thấy anh khen mình, hai mắt Nguyễn Tích Thời lập tức sáng rực lên.
Ánh mắt Phó Vân Đình đừng lại tại đôi mắt lấp lánh của cô.
Anh có thể nhìn thấy suy nghĩ của rất nhiều người, chỉ đuy nhất cô nhóc trước mặt là không.
Tâm hồn của cô quá trong sáng, đến nỗi khiến con người ta cảm thấy khó mà tin nổi.
Phó Vân Đình rời mắt, chuyển sang cảnh vật ngoài cửa sổ.
Hàng cây long não cao lớn hai bên đường lao vụt qua, chẳng mấy chốc xe đã chạy tới ngân hàng.
Nguyễn Tích Thời cầm lấy con dấu đưa cho nhân viên ngân hàng, chẳng mấy chốc đã tìm thấy két sắt mà ông ngoại để lại.
Phó Vân Đình ngạc nhiên: “Em có cả két sắt nữa sao?” Ở thành Vân, số người đủ khả năng sở hữu két sắt cực kỳ ít.
“Thế mà một cô nhóc nhà quê lại làm được chuyện đó.
Phó Vân Đình cảm thấy bất ngờ cô mang tới cho anh ngày càng nhiều.
“Đây là của ông ngoại em.” Vừa nói, Nguyễn Tích Thời vừa nhìn nhân viên ngân hàng mở két sắt ra.
Nhân viên ngân hàng hỏi: “Cô có muốn lấy đồ cất bên trong ra không?” Nguyễn Tích Thời ngơ ngẩn: “Bên trong còn có thứ khác nữa sao?” Trái tim cô nảy lên thình thịch.
Chẳng lẽ là tiền?
Ông ngoại để lại tiền cho cô ư?