Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 48 NHỊ GIA ĐƯỢC MỞ THIÊN NHÃN C ổ Phó Vân Đình căng cứng.
Kỳ thật, anh chẳng hề xem trọng mấy cô gái chủ động lao vào vòng tay của mình, đúng là anh có tới kỹ viện nhưng với mục đích bắt người, hoặc là cải trang thành khách làng chơi hòng dễ bể điều tra những kẻ gây rắc rối cho phú Quân chính.
Anh chưa bao giờ nán lại qua đêm, cũng chẳng có chuyện “mây mưa” với những cô gái đó, bởi anh cảm thấy họ rất bẩn.
Mấy ả đàn bà đó không xứng với anh.
Đó chính là suy nghĩ trước giờ của Phó Vân Đình.
Có thể nói, về bản chất, anh là một người vô cùng kiêu ngạo.
Chỉ là điều này không đồng nghĩa với việc anh không có cảm giác gì với phụ nữ.
Anh là một người đàn ông bình thường, cũng từng xem đống tranh ướt át cay mắt, âm thanh diễm tình chói tai, hơn nữa đám đàn ông trong quân ngũ cũng giấu không ít “hàng”, thế nên tóm lại thì anh vẫn có ham muốn của riêng mình.
Chỉ là, bình thường những ham muốn này vô cùng mờ ảo, chẳng có hình tượng nào cụ thể cả.
Nhưng bây giờ thì có rồi.
Anh có thể cảm nhận được Nguyễn Tích Thời đang tiến lại gần mình, hương thơm đìu dịu đặc trưng của thiếu nữ quanh quẩn quanh quẩn nơi đầu mũi, len lỏi vào từng hơi thở, kế tiếp anh lại nghe thấy hình như cô đang lẩm bẩm gì đó, tuy không rõ nội dung nhưng chất giọng mềm mại kia lại như thấm vào tận tim.
Hô hấp của anh trở nên dồn dập.
“Chắc là thế này nhỉ?” Nguyễn Tích Thời nói nhỏ, giọng không quá chắc chắn.
Bấy giờ, cô thả tay xuống.
Sự biến mất đột ngột của xúc cảm ấm áp trên mắt khiến Phó Vân Đình thấy hơi khó chịu.
Anh như choàng tỉnh, đập vào mắt là đôi con ngươi sáng ngời nhìn mình chằm chằm không thèm chớp lấy một lần của Nguyễn Tích Thời: “Sao rồi, anh có nhìn thấy thứ gì bất thường không?” Dưới ánh nắng tán loạn từ cửa kính xe hơi, gương mặt nhỏ bé của cô cảng thêm trắng trẻo, căng bóng, cảm giác như vắt được ra nước luôn vậy.
Lúc này, trong mắt Phó Vân Đình chỉ còn lại mỗi hình bóng của cô, làm gì có tâm trí đâu mà chú ý tới mấy thứ khác.
Thấy Phó Vân Đình không nói lời nào, đáy mắt Nguyễn Tích Thời thoáng hiện vẻ âu sầu: “Chẳng lẽ không thành công hả?” Kỳ thật cô đã lường trước tới khả năng này rồi, dù sao thì Tể Tể cũng bảo thiên nhãn rất khó mở mà.
Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ đâu.
Cô nghiêng người, tỉ mỉ quan sát đôi mắt của anh, tính thử lại lần nữa.
Phó Vân Đình thẫn thờ nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người vô cùng ngắn, tới mức có thể nhìn TÕ từng chân tơ kẽ tóc trên mặt cô.
Trên hết là đôi môi hồng đó thật quá quyến rũ, khiến lòng Phó Vân Đình như đậy sóng.
Bấy giờ, anh cảm thấy trong tim như dấy lên một ngọn lửa, hừng hực thiêu đốt hết lý trí của anh.
Tay anh vô thực đặt lên vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại của cô, muốn kéo cô lại gần mình hơn nữa.
“Cạch!” Đúng lúc này, cửa xe chỗ ghế lái bất ngờ bật mở.
Nguyễn Tích Thời hoảng sợ lùi về sau như một con thỏ bị dọa giật mình, kinh hoàng nhìn Phó Nhất đang ló người vào, tính lên xe.
Phó Nhất: “...” Anh ta mới đi ăn cơm về, cứ tưởng tạm thời Nhị gia sẽ không trở ra nên mới định vào xe ngồi nghỉ một lúc, ai mà có ngờ Nhị gia đã về rồi.
Hơn nữa...
Anh ta nhìn bàn tay to lớn đang ôm lấy eo Nguyễn Tích Thời của Nhị gia, nhìn khoảng cách gần như bằng không của hai người, lúc này mới muộn màng nhận ra bầu không khí đầy mập mờ trong xe.
Đầu óc anh ta quay cuồng.
Tiêu rồi!
Hỏng bét rồi!
Phó Nhất lắp bắp hồi lâu mới thốt nên lời: “...
Tôi nhớ ra rồi, trong xe hết thuốc lá, để tôi chạy đi mua gói thuốc đã.” Dứt lời, anh ta tính xoay người bỏ chạy.
“Chờ chút!” Nguyễn Tích Thời gọi ngược anh ta lại.
Sau đó cô chớp chớp mắt, chỉ tay về phía gói thuốc lá đặt ngay chỗ ghế lái: “Không phải vẫn còn sao?” Phó Nhất: “..” “Não cậu ta thường xuyên đóng bụi, chắc lần này cũng quên lấy ra dùng rồi.” Bàn tay to lớn của Phó Vân Đình vuốt dọc theo hông cô rồi dừng lại ngay cổ tay cô, đồng thời cất giọng lạnh lùng.
Sau lưng Phó Nhất tức khắc chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nguyễn Tích Thời ồ lên một tiếng, quay sang nhìn Phó Nhất đang căng như đây đàn, sau đó quay về nhìn Phó Vân Đình: “Tiếc là chưa mở được thiên nhãn.” Giọng nói có chút uể oải của cô đã thành công kéo tẩm mắt Phó Vân Đình đời khỏi người Phó Nhất, chuyển về phía mình.
Phó Vân Đình nhìn cô nhóc mặt ủ mày chau trước mặt, khẽ đặt bàn tay to lớn lên đầu cô, xoa nhẹ: “Mới thử một lần thôi mà, không thành công cũng là bình thường.” Phó Nhất trợn mắt hốc mồm nhìn Nhị gia nhà mình.
Nhị gia mà cũng biết an ủi người khác á?
Hơn nữa còn rất dịu dàng luôn?
Đừng bảo là Nhị gia bị quỷ ám rồi đấy nhé!
Nghe thấy Phó Vân Đình an ủi mình, Nguyễn Tích Thời như được hồi máu, tức khắc phấn chấn trở lại.
Cô ngẩng đầu, nhìn anh bằng cặp mắt sáng ngời: “Thế em thử lần nữa nhé?” Phó Vân Đình nhướn mày: “Mở thiên nhãn là chuyện có thể tùy tiện thử như vậy hả?” Anh nhớ lại hành động ban nãy của Nguyễn Tích Thời, mặt mày tức khắc sa sầm: “Em cũng từng dùng cách đó để mở thiên nhãn cho người khác sao?” “Không có, đây là lần đầu tiên em tự mở thiên nhãn đấy.” Nguyễn Tích Thời nhỏ giọng nói: “Với cả chuyện này hao phí nhiều linh lực lắm, đang yên đang lành thì em chẳng bao giờ mở thiên nhãn cho người khác ở đâu!” Nghe Nguyễn Tích Thời nói vậy, sắc mặt Phó Vân Đình cũng địu xuống: “Vậy em cần gì ở tôi?” “Không, anh không cần cho em cái gì hết!” Nguyễn Tích Thời vội vàng bảo: “Anh không giống họ.” Anh không giống họ?
Đáy mắt Phó Vân Đình cuồn cuộn sóng ngầm.
Qua hồi lâu, anh mới mở miệng: “Nếu hao tổn nhiều linh lực tới vậy, thế thử một lần là đủ rồi.” Nhưng gương mặt cau có của Nguyễn Tích Thời lại khiến anh thoáng ngập ngừng, sau đó nói thêm: “Tôi sẽ để mắt tới tên thiên sư kia.” “Thật không?” Nguyễn Tích Thời thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt quá!” Phó Vân Đình nhìn Nguyễn Tích Thời.
Xem ra cô thật lòng lo lắng cho anh.
Trước giờ chưa từng có ai quan tâm anh nhiều như thế cả.
Dù có là bố mẹ của anh cũng không làm như thế.
Nói xong, Nguyễn Tích Thời ngồi thẳng lưng lên, đặng ngó Phó Nhất hãy còn đứng bên ngoài: “Anh không vào hả?” Phó Nhất căng thẳng liếc nhìn Nhị gia nhà mình.
Phó Vân Đình khẽ gật đầu.
Phó Nhất thở phào, vội leo lên xe, không quên gửi cho Nguyễn Tích Thời ánh mắt biết ơn.
Nếu không có Nguyễn Tích Thời thì nhất định hôm nay anh ta sẽ bị Nhị gia trách mắng.
Nhưng nhờ có cô ở đây mà tâm trạng Nhị gia dường như tốt hơn hẳn.
Phó Nhất vừa lên xe, Nguyễn Tích Thời lập tức quay sang hỏi Phó Vân Đình: “Giờ chúng ta đi đâu?” “Tùy em.” Phó Vân Đình thấy cô vừa xoay người, mái tóc dài óng mượt như thác nước chợt rũ xuống vai.
Vậy là anh tiện tay vén tóc mai của cô Ta phía sau, đặng nói: “Em muốn đi đâu?” Nguyễn Tích Thời chợt nhớ tới mấy thỏi vàng mà mình xách theo bên người trước lúc ra cửa hôm nay.
Ban đầu, cô định tìm cơ hội nào đó ra ngoài một mình để xử lý đống vàng nhưng dạo gần đây lúc nào Liễu Tương Tương cũng có mặt ở nhà, nếu cô ra ngoài một mình thì chắc chắn sẽ khiến bà ta sinh lòng nghi ngờ, sau đó vặn hỏi đến cùng.
Mà cô lại không muốn để người nhà họ Chương biết tới số vàng này.
Thế nên cô tính hôm nay sẽ tìm cớ ở lại đây, đuổi khéo Liễu Tương Tương và Chương Vĩ về trước, sau đó ghé ngân hàng gửi vàng.
Không ngờ cuối cùng lại thành Phó Vân Đình dẫn cô ra ngoài.
“Em muốn đi dạo chợ linh khí, sau đó ghé qua ngân hàng ” Nguyễn Tích Thời đáp.
“Chợ linh khí, đó là nơi nào?” Hầu như lúc nào Phó Vân Đình cũng có thể nghe được vài từ chưa gặp bao giờ từ miệng cô.
“Là nơi bán khí linh ấy.” Nguyễn Tích Thời lôi lá bùa ra cho anh nhìn: “Ví dụ như lá bùa này của em cũng được mua từ chợ linh khí đó.” “Thế nên em tính đi mua khí linh hả?” Phó Vân Đình bỗng nảy sinh chút hứng thú: “Tôi có thể đi cùng không?” “Kỳ thật em cũng không biết nữa...” Nguyễn Tích Thời ngập ngừng trả lời: “Em nghe bảo chỉ những người có linh khí mới vào được khu chợ đó thôi.” “Thế trên người tôi có linh khí không?” Phó Vân Đình hỏi.
Nguyễn Tích Thời: “...” Trên người anh có linh khí hay không em không biết nhưng chắc chắn là có sát khí!
Hơn nữa còn là loại mà tới cả Tể Tể của hiện tại cũng không dám đụng vào!
Thật ra, Nguyễn Tích Thời có chút tò mò rằng tại sao trên người Phó Vân Đình lại dày đặc sát khí như vậy.
Nghĩ đến đây, cô không kiểm được mà lén đưa mắt quan sát Phó Vân Đình một lượt.
Anh là Thiếu soái, là người từng xông pha chiến trường diệt quân thù, dưới chân chắc chắn chồng chất không ít xác chết nên khả năng cao sát khí trên người anh bắt nguồn từ nơi đó rồi.
Phó Vân Đình thấy cô nhìn lén mình, trông như muốn nói gì đó rồi lại do dự không dám, bèn nói thẳng: “Nếu tôi không vào được sẽ đứng ngoài chờ em.” Nguyễn Tích Thời gật đầu.
Cô nói địa chỉ cho Phó Nhất, khu chợ ấy nằm sâu bên trong con đường sầm uất nhất, ngay tại một con hẻm nhỏ quanh co.
Vì quá hẹp nên xe Ford không thể chạy vào, chỉ đành dừng lại ở đầu hẻm.
Nguyễn Tích Thời bước xuống xe, Phó Vân Đình cũng xuống theo: “Để tôi đi cùng em thử xem.” Nói rồi, anh hướng mắt nhìn vào trong hẻm nhỏ, sâu hút, lại tối đen như mực, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Nhưng Nguyễn Tích Thời lại mặt không đổi sắc, bước nhanh vào trong hẻm.
Phó Vân Đình híp mắt nhìn theo.
Cô nhóc này trông thì yếu đuối nhưng lá gan lại lớn kinh người.
Anh theo chân Nguyễn Tích Thời tiến vào con hẻm nhỏ, không ngờ sau con hẻm hẹp dài là tiếng người ồn ào, náo nhiệt.
Vừa bước ra khỏi con hẻm, đập vào mắt là một mảnh đất trống trải, kèm theo đó là một con ma mặt đầy máu đang dí sát vào mặt anh.