Chương 45 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 45 CON MA TRÊN BÀN Cô ta không ngờ Nguyễn Tích Thời lại biết cách dùng dao nĩa, @ chớp mắt đã cắt xong miếng thịt bò một cách gọn gàng, dao bên tay trái, nĩa bên tay phải, không mắc chút lỗi nào.


Sau đó, Nguyễn Tích Thời khẽ nâng ly rượu vang đỏ lên, lắc nhẹ qua lại khiến rượu sóng sánh trong ly.


Kế tiếp, cô khẽ nghiêng cái ly, để rượu chảy dọc theo thành, xuôi vào trong miệng, động tác nào cũng hoàn hảo, không chê vào đâu được.


Lồng ngực Chương Vi nặng trĩu như bị đá đè, cô ta tức giận siết chặt dao ma trong tay.


Không đúng, không phải như thế!


Từ đầu đến giờ, phu nhân Tổng tư lệnh vẫn luôn âm thầm quan sát từng cử động của Nguyễn Tích Thời.


Và dù có soi mói thế nào thì cử chỉ và hành vi của Nguyễn Tích Thời cũng chẳng hề giống một cô nhóc lớn lên ở nông thôn, trái lại giống một cô tiểu thư đài các được dạy dỗ các lễ nghi quý tộc từ tấm bé hơn.


Chẳng lẽ bà ta đã điều tra sai?


Nguyễn Tích Thời thấy phu nhân Tổng tư lệnh cứ nhìn mình chằm chằm, trong mắt chợt lóe lên tia sáng.


Cô thoáng cụp mắt, xiên một miếng thịt bò, cho vào miệng, đồng thời gọi thầm trong đầu: "Tể Tể, hiện tại có thể bắt đầu rồi." Tể Tể ngáp dài, bay vèo ra ngoài, nhẹ nhàng lượn quanh bàn một vòng.


Có điều cảnh tượng này chỉ mình Nguyễn Tích Thời mới nhìn thấy.


Lúc này những người khác vẫn đang chuyên chú dùng bữa.


"Kỳ ghê, chẳng có tí âm khí nào!" Trên mặt Tể Tể lộ ra biểu cảm khó hiểu, nó vòng ngược trở lại bên cạnh Nguyễn Tích Thời, hỏi: "Chỗ này tới cả một con ma nhỏ cũng không thấy tăm hơi, cô có chắc là có quỷ dữ không đấy?" "Đợi thêm chút nữa là có." Nguyễn Tích Thời bình tĩnh đáp: "Mà cậu có thể mở mắt Âm Dương cho phu nhân Tổng tư lệnh không?" Tể Tể trợn trắng mắt: "Cô tưởng muốn mở là mở hả?


Tốn nhiều linh lực lắm đấy." "Mở một lát thôi mà." Nguyễn Tích Thời mềm giọng hỏi: "Vậy cũng không được sao?" Tể Tể miễn cưỡng đáp: "...


Thế thì được, nhưng chuyện này có liên quan gì tới chuyện bắt quỷ dữ không?" "Chỉ mình bà ta mới gọi được con quỷ dữ kia tới thôi." Nguyễn Tích Thời trả lời bằng giọng nửa thật nửa giả.


Mặc dù Tể Tể vẫn còn nghi ngờ nhưng nó đã đói bụng lắm rồi.


Những ngày không có lĩnh khí để ăn thật quá cô đơn, vô vị và tĩnh mịch.


Nghĩ vậy, Tể Tể không thèm do đự nữa, bay thẳng tới đỉnh đầu phu nhân Tổng tư lệnh, miệng nhỏ mấp máy, lẩm bẩm mấy câu.


Nguyễn Tích Thời nhân cơ hội này đặt dao nĩa xuống, giả vờ lấy khăn lau miệng, rồi âm thầm lôi từ trong tay áo ra một lá bùa gọi ma, sau đó thò tay xuống gầm bàn thuần thục quăng lá bùa tới ngay dưới chân phu nhân Tổng tư lệnh.


Thế là khi phu nhân Tổng tư lệnh vừa mới dời mắt về lại đĩa thịt bò trước mặt thì một con ma với gương mặt đáng sợ đột ngột bò từ dưới gầm bàn lên chân bà ta.


"AI Phu nhân Tổng tư lệnh hét lên một tiếng chói tai.


Bà ta nhảy dựng khỏi ghế, sợ hãi che miệng, mặt mày tái nhợt, cả người lùi về sau vài bước: "Ma, có ma!" Ngoại trừ Nguyễn Tích Thời, tất cả mọi người đều bị động thái này của bà ta dọa sợ.


"Đã xảy ra chuyện gì?" Phó Vân Đình đứng đậy, vừa đỡ lấy bà ta vừa hỏi.


Lúc này, phu nhân Tổng tư lệnh vẫn còn chưa hoàn hồn, cứ ú ớ nói không thành lời, hai mắt dán chặt lên người con ma trên bàn.


Bấy giờ, con ma kia đang ghé người nằm trên bàn ăn, ngay tại vị trí của bà ta, máu trào ra liên tục từ hai hốc mắt lõm sâu, đen ngòm của nó, miệng há lớn, gào khóc nức nở.


Gương mặt nó méo mó một cách kỳ dị, tựa như núi non hiểm trở cùng những cái khe sâu hoắm lồ lộ ngay trước mắt bà ta.


Nguyễn Tích Thời chớp mắt.


Cô thật sự không ngờ bản thân chỉ dùng đại một lá bùa gọi ma thôi mà lại gọi tới được một con ma đáng sợ tới vậy.


Tiếc là con ma này còn chưa dọa được phu nhân Tổng tư lệnh bao lâu đã hét thảm một tiếng, trên người bỗng bốc khói nghi ngút, nhoáng cái đã biến mất không còn chút tăm hơi.


Nguyễn Tích Thời khẽ cau mày.


Xem ra trong phủ Tổng tư lệnh có đán bùa trấn ma hay thứ gì đó tương tự, bằng không làm gì có chuyện tới cả một con ma cũng không thấy?


“Chậc, chỗ này lạ thật đấy.” Tể Tể lượn tới cạnh cô: “Nãy không để ý nhưng rõ ràng là có mùi linh khí thoang thoảng đâu đây.” Đầu nó quay tới quay lui, hết nhìn trái lại ngó phải: “Rốt cuộc linh khí đang bị giấu ở đâu ta?” “Cậu ngửi được cả mùi của linh khí luôn hả?” Trong mắt Nguyễn Tích Thời hiện rõ vẻ quan tâm đầy chân thành: “Thế cậu có sao không đấy?” “Ông đây là Quỷ Vương đó!


Mấy thứ cỏn con ấy còn lâu mới trấn áp nổi ông ấy!” Tể Tể khinh bỉ bảo: “Có điều, với đám ma quỷ bình thường thì nhiêu đó là quá đủ rồi, chẳng trách trong nhà lại không có lấy một con ma nào.” Tể Tể cực kỳ bất mãn.


Ít nhất cũng phải lọt lại một con cho nó lấp bụng chứ!


“Đừng lo.” Nguyễn Tích Thời nhỏ giọng nói.


Sau đó cô ngước mắt nhìn phu nhân Tổng tự lệnh, giờ hai mắt bà ta vẫn còn dán chặt vào bàn, khi thấy con ma kia bỗng dưng biến mất, trên mặt bà ta hiện rõ vẻ hoảng sợ và khó hiểu.


“Phu nhân, rốt cuộc em bị sao vậy?” Tổng tư lệnh cau mày, nhưng giọng còn khá kiên nhẫn: “Có phải thấy trong người không khoẻ không?” “Không, không phải.” Phu nhân Tổng tư lệnh lắc đầu, cố ổn định lại cảm xúc rồi cẩn thận bước một bước lại gần bàn ăn, sau khi xác định chắc chắn con ma kia đã biến mất, bà ta khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Có thể là em nhìn lầm thôi ” Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, mặt bà ta hơi đỏ lên: “Xin lỗi, dọa mọi người sợ rỒi.” “Không sao, không sao, ai cũng có lúc hoa mắt mà.” Một phu nhân khác Ta mặt nói đỡ.


Phu nhân Tổng tư lệnh gượng cười, đặng ngồi xuống ghế dưới sự trợ giúp của Phó Vân Đình.


Phó Vân Đình quay về chỗ, ánh mắt lại lặng lẽ đảo qua gương mặt bình tĩnh của Nguyễn Tích Thời.


Phu nhân Tổng tư lệnh ngồi yên trên ghế, lại chẳng thể nuốt trôi đĩa đồ Mà cũng phải, chắc chẳng ai còn tâm trạng ăn uống sau khi nhìn thấy cảnh một con ma máu me đầy mặt dí sát vào người mình đâu.


Có điều, bà ta cũng không muốn đánh mất thể diện trước mặt mọi người, cuối cùng chỉ đành mím môi cầm dao nĩa lên, nhưng vừa mới chạm vào bộ dao nĩa, bà ta chợt nhìn thấy lại có thêm vài con ma khủng bố hơn nữa ló đầu ra từ bên dưới tấm khăn trải bàn.


“A aal?


Mặt mày phu nhân Tổng tư lệnh trắng bệch như tờ giấy, con dao tuột khỏi tay và rơi xuống đất, lần này bà ta sợ đến suýt ngất xỉu.


“Có ma, có ma thật kìa!” Bà ta lảo đảo đứng dậy, có chết cũng không chịu lại gần bàn ăn.


Dáng vẻ này của bà ta thành công khiến những người khác sợ lây.


“Đừng bảo là có thứ dơ bẩn gì đó đang hiện diện ở đây thật nhé?” Một vị phu nhân lo lắng nói, bà ta trừng mắt quan sát cái bàn thật kỹ song vì không có mắt Âm Dương nên tất nhiên bà ta chẳng nhìn thấy gì hết.


Nhưng vừa nghe bà ta nói vậy, những người khác cũng bắt đầu rục rịch không yên, cảm giác như đang ngồi trên đống lửa vậy.


Tổng tư lệnh sa sầm mặt: “Phu nhân, nếu em thấy không khỏe thì vào nhà nghỉ trước đi.” Dứt lời, ông ta quay sang bảo người hầu: “Đỡ phu nhân về phòng nghỉ ngơi!” “Vâng ” Người hầu lập tức tiến lên, nâng tay phu nhân Tổng tự lệnh.


Lúc này, phu nhân Tổng tư lệnh đã bị dọa tới mất hồn mất vía, vừa bị người hầu chạm vào, bà ta chợt bật dậy như chim non sợ cành cong, hùng hổ đẩy người ta ra: “Không đúng, tôi không thấy mệt, tôi thật sự NI G “Phu nhân!” Tổng tư lệnh cắt ngang lời bà ta, nhấn mạnh: “Nhất định là mấy hôm nay bà ngủ không ngon nên mới hoa mắt nhìn lầm, để người hầu dìu bà về phòng nằm một lát đi.” Vừa nói, ông ta vừa nhìn về phía người hầu.


Áp lực mãnh liệt toả ra từ người ông ta doạ cho hầu gái sợ tới không dám ngẩng đầu lên, thế là cô ta lập tức bước về phía trước, tính cưỡng chế kéo phu nhân về phòng, còn chuyện bà ta có đồng ý hay không thì J


  • Trước
  • Sau