Chương 42 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 42 CẬU CỨ Ở BÊN CẠNH TÔI ĐI Thấy phu nhân Tổng tư lệnh khen Nguyễn Tích Thời, Liễu Tương T Tương bất chấp pha mất mặt hồi nãy, vội nói: “Đúng đấy, lúc tôi và cha con bé đón nó từ dưới quê lên đã sửa soạn lại một lượt.


bỊ đúng rồi, chị con bé cũng giúp đỡ rất nhiều, đồ mới mình không nỡ mặc mà vẫn cho con bé hết!” Câu nói của bà ta nói rõ là Nguyễn Tích Thời là một con nhóc thôn quê, còn thuận tiện khen con gái mình là một người hiền lành, hào phóng.


Bà ta vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu Chương Vi.


Chương Vi nhận được ánh mắt, vội vàng bước lên trước.


Phu nhân Tổng tự lệnh “ổ” lên một tiếng, ánh mắt rơi lên người Chương vị Rõ ràng trên mặt bà ta mang theo nụ cười nhưng không hiểu sao Chương Vi lại cảm thấy lạnh căm, còn không dám ngẩng đầu lên.


Một lúc sau, cô ta mới nghe thấy phu nhân Tổng tư lệnh cất lời: “Cháu tên là gì?” “Chương Vĩ, cháu tên là Chương Vi.” Chương Vĩ vội nói.


“ÙỪm, tên được đấy.” Phu nhân Tổng tư lệnh bình thản nói, không nhìn Chương Vi nữa: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta sang phòng bên trái dùng bữa thôi.” Lời này là nói với những quý bà và cô chủ kia.


Bà ta nói xong bèn đứng đậy.


Chương Vi đứng bên cạnh, mặt đỏ rần lên vì kích động.


Phu nhân Tổng tư lệnh khen tên cô ta hay!


Thế này thì chắc chắn phu nhân đã có ấn tượng về cô ta rồi!


(Cô ta sẽ cố gắng biểu hiện trước mặt bà ta, nhất định bà ta sẽ biết cô ta ưu tú hơn Nguyễn Tích Thời nhiều.


Đến khi đó, cái ghế phu nhân Tư lệnh sẽ nằm trong lòng bàn tay cô ta thôi.


Chương Vi tựa như đã nhìn thấy dáng vẻ mình trở thành phu nhân Tư lệnh thì lập tức quay ngoắt sang nhìn Nguyễn Tích Thời tỏ vẻ đắc ý.


Nhưng Nguyễn Tích Thời không hề nhìn cô ta.


Cô nghe mấy người phía trước đang thầm thì thảo luận.


“Tôi nghe nói hôm nay vợ chưa cưới của Tư lệnh sẽ đến, đừng bảo là cô gái này đấy nhé?” “Chắc thế, nghe đồn là từ đưới quê lên, sao nhìn chẳng giống chút nào thế?” “Đúng đấy, trông thanh tú ra phết.” Tiếp lời là tiếng “chậc” của một cô chiêu: “Đẹp thì có ích gì, thêu hoa trên gấm mà thôi, sợ là không hiểu biết bất cứ thứ gì, cũng chẳng biết làm gì!” Mấy cô gái khác đồng thời bật cười khanh khách như tiếng chuông đồng.


Họ không kìm được lòng mà quay lại liếc nhìn Nguyễn Tích Thời, sau đó mau chóng quay đầu lại.


Nguyễn Tích Thời nheo mắt.


Xem ra họ đều đang chờ xem cô thành trò cười.


Chương Vi cũng nghe thấy, cô ta không muốn đứng cùng một chỗ với Nguyễn Tích Thời nữa mà vội vã kéo Liễu Tương Tương, bước nhanh về phía trước.


Người đi ở phía trước mấy cô chiêu là Tống Ngọc Sương, cô ấy đột ngột dừng bước.


Tống Ngọc Sương quay đầu lại, ánh mắt lạnh tanh quét qua gương mặt của những người kia, đầu lông mày khẽ nhíu lại, tựa như ồn quá thấy phiền.


Mấy cô gái kia lập tức ngậm miệng lại ngay, cúi gằm đầu đi theo sau Tống Ngọc Sương.


Tống Ngọc Sương lạnh lùng nhìn bóng lưng của họ, sau đó mới quay đầu nhìn Nguyễn Tích Thời đang đi ở cuối, rồi đi thẳng về phía cô: “Mẹ nói hôm nay vợ chưa cưới của anh họ sẽ đến, tôi đoán ngay là cô!” Nguyễn Tích Thời nở nụ cười, để lộ hai lúm đồng tiền: “Không ngờ cô cũng ở đây.” “Là mẹ bảo tôi đến.” Tống Ngọc Sương nói: “Đúng rồi, lần trước về nhà, người trong nhà không làm khó cô chứ?” “Không có, đều nhờ có cô.” Nguyễn Tích Thời dịu dàng nói: “Là cô phái quản gia đến đúng không?” “Ừm, tôi lo đêm cô về, không biết bà chị kia có nói châm chọc gì sau lưng cô không nữa!” Tống Ngọc Sương cũng không sợ Chương Vi nghe thấy, cô ấy không hề nhỏ giọng đi chút nào.


Nguyễn Tích Thời thích cái tích yêu ghét rõ ràng này của cô ấy, khẽ mím môi cười: “Cô đoán đúng rồi, nhưng nhờ phúc của cô, nghe thấy phu nhân muốn mời tôi tham gia tiệc thì mặt bọn họ tái xanh hết cả.” Tống Ngọc Sương không kìm được mà bật cười thành tiếng, cô ấy vội vàng bụm miệng, nhưng vẫn không che giấu được ý cười nơi đáy mắt: “Tiếc quá tôi không được tận mắt thấy cảnh đấy.


Nhưng mà tôi không chỉ vì giúp cô đâu, lời của quản gia là thật hết đấy, cả nhà tôi đều chân thành mời cô đến tham dự.” “Vinh hạnh cho tôi quá!” Nguyễn Tích Thời mỉm cười nói.


Nguyễn Tích Thời và Tống Ngọc Sương đứng nói chuyện rôm rả với nhau khiến hai mắt Chương Vi đã đỏ bừng lên vì ghen tức.


Trước đây, để tiếp cận được Tống Ngọc Sương, cô ta đã tiêu hao biết bao nhiêu công sức và tiền bạc mới lấy lòng được một cô chiêu thân thiết với Tống Ngọc Sương, thỉnh thoảng được đi cùng cô gái đó dạo phố với Tống Ngọc Sương, thậm chí còn mấy lần có được cơ hội đến nhà Tống Ngọc Sương uống trà, trò chuyện.


Nhưng Tống Ngọc Sương chỉ xem cô ta như một kẻ làm nền, không thèm liếc nhìn cô ta thêm lần nào.


Song Nguyễn Tích Thời chỉ mới đến biệt thự nhà họ Tống một lần mà đã thân thiết với Tống Ngọc Sương đến mức này.


Chương Vi tức giận siết chặt nắm đấm, cảm giác không cam lòng và uất hận dâng trào cuồn cuộn trong lòng.


Mỗi người họ mang theo suy nghĩ riêng của mình đi theo phu nhân Tổng tư lệnh đến phòng ăn.


Bàn ghế đã được bày biện xong xuôi, khăn trải bàn được thay mới, hoa quả đầy đủ bốn màu được sắp sẵn, cách bài trí của cả căn phòng ăn tràn đầy tao nhã và tươi mát.


Ánh mắt Nguyễn Tích Thời lại rơi lên chiếc bàn thờ ở đối diện.


Bên trên bày đầy ắp hoa quả tươi mới, pho tượng phía trước là tượng Phật.


Trong phủ Tổng tư lệnh, khắp nơi là bàn thờ, có thể thấy Tổng tư lệnh tin tưởng chuyện tâm linh đến mức nào.


Chỉ là không ai biết, mấy năm sau, thứ ông ta hao tâm tổn lực đi cung phụng chính là một tiểu quỷ giết người vô số kể.


Không những thế, ông ta còn lợi dụng lời ma quỷ để giết chính con trai của mình.


Nguyễn Tích Thời cụp mắt, ngồi xuống theo mọi người, đột nhiên dùng suy nghĩ gọi: “Tể Tể ” Mấy giây sau, một giọng nói trẻ em đầy lười biếng vang lên: “Sao, giờ bắt đầu luôn à?” Nguyễn Tích Thời khẽ nhếch môi: “Chưa, chỉ muốn xác nhận xem cậu có ở đấy không thôi.” Tể Tể: “...


Cô ở đây thì ông đây còn đi đâu được nữa?” Nó đừng lại trong chốc lát: “Cô yên tâm, chuyện ông đây đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được!” Nguyễn Tích Thời khẽ “ừm” hai tiếng rồi nói: “Thế cậu cứ ở bên cạnh tôi đi, đừng đi đâu hết!” Tể Tế: ?


Đột nhiên giọng nó trở nên khó chịu: “...


Câu này của cô ngược rồi, cô là nô tỳ của ông đây, là cô phải ở bên cạnh phụng sự ông đây mới đúng!” “Cậu theo tôi hay tôi theo cậu cũng được, nói chung cậu đừng theo ai khác.” Nguyễn Tích Thời nghiêm túc nói.


Cô có thể nhìn ra được Tế Tể ở kiếp này vẫn chưa biến thành tiểu quỷ sát khí ngập trời như kiếp trước.


Nếu giờ Tể Tể đã ký khế ước máu với cô, cô sẽ dốc hết sức mìnhbđể nó không bị Tổng tư lệnh và tên thiên sư khốn nạn kia lợi dụng rồi làm ra chuyện tổn hại người khác nữa.


Tể Tế: “...


Tự dựng nói linh ta linh tỉnh!


Ông, ông đây đi tu luyện trước đây, lát nữa cần thì gọi!” Nó nói xong, ngay sau đó là một khoảng lặng.


Nguyễn Tích Thời chớp mắt.


Sao tự dưng Tể Tể lại nói lắp thế chứ?


Cô đang nghi ngờ thì nghe thấy phu nhân Tổng tư lệnh đột ngột cất lời: “Tôi thấy còn phải mất một lúc nữa mới lên món được, ngồi không thế này thì cũng chán, vừa khéo hôm qua tôi vừa mua một cây dương cầm mới, hay là lấy ra cho bọn nhỏ thử đi?” “Dương cầm?” Đám quý bà và cô chiêu vừa nghe đã thấy hứng thú.


Dương cầm vốn là vật hiếm lạ, được nhập khẩu về, chỉ mỗi việc vận chuyển đến đây phải đi qua hải quan, thêm việc nó vừa nặng vừa cổng kềnh, phải tốn không ít nhân lực và vật lực, vậy nên trừ những gia đình rất có điều kiện ra thì đừng nói là được đàn mà khéo còn chưa được sờ bao giờ.


Liễu Tương Tương và Chương Vi nghe thấy thì kích động, cơ thể khẽ nghiêng về trước trong vô thức.


Nhất là Chương Vi, trước đây cô ta luôn muốn học dương cầm, còn xin cha mua cho mình một bộ nhưng đã bị từ chối.


Cuối cùng hết cách nên cô ta chỉ đành nghe lời mẹ, đi học đàn tranh.


Ánh mắt phu nhân Tổng tư lệnh quét qua gương mặt của mọi người, còn cố ý dừng lại trên gương mặt bình thản của Nguyễn Tích Thời, đáy mắt lóe lên một tỉa sáng nhàn nhạt, sau đấy mới quay đầu bảo người hầu khiêng dương cầm đến.


  • Trước
  • Sau