Chương 41 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 41 TƯ LỆNH PHÓ TẶNG ĐỒ Đồ cô để quên ư?


Nguyễn Tích Thời ngây người nhìn chiếc hộp tỉnh xảo trước LUA Cô có quên đồ gì sao?


Nguyễn Tích Thời bỏ đống đồ rách nát trong tay mình xuống, nâng tay mở chiếc hộp ra, kết quả hai mắt trợn tròn.


Bên trong lại là bộ váy màu đỏ tươi trước đây cô từng thử ở cửa hàng bách hóa!


“Tư lệnh nói, bộ đồ này thuộc về cô Nguyễn, anh ấy rất mong có thể nhìn thấy cô mặc bộ đồ này thêm lần nữa.” Phó Nhất nói.


Ngón tay Nguyễn Tích Thời chạm lên chiếc váy, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười ngọt ngào.


Hôm đó cô chỉ thuận miệng nói thích, thế mà anh đã ghi nhớ trong lòng, còn cố ý mua về đưa đến tặng cô.


“Hãy cảm ơn Tư lệnh nhà anh giúp tôi, hôm nay tôi nhất định sẽ mặc nó tham gia tiệc.” Nguyễn Tích Thời nhận lấy chiếc hộp gỗ, tươi cười nói.


“Vâng” Phó Nhất nghiêm túc đáp lại.


Đến khi Phó Nhất rời đi, người nhà họ Chương vẫn chưa kịp hoàn hồn.


Nghĩa là Tư lệnh Phó phái người đến chỉ vì tặng Nguyễn Tích Thời bộ đồ thế thôi sao?


Nói bộ đồ này là Nguyễn Tích Thời quên ở cửa hàng bách hóa, nhưng đồ ở đó rất đắt, một cô gái nghèo từ dưới quê lên làm gì mua nổi, chắc chắn là Tư lệnh Phó tặng cho cô rồi.


Nhất thời mỗi người có một suy nghĩ riêng.


Chương Vi vừa ghen tị vừa hâm mộ nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay Nguyễn Tích Thời, tiếc là người đang cầm chiếc hộp đó không phải là cô ta.


Sớm biết vậy, hôm đó ở cửa hàng bách hóa, cô ta phải chào hỏi Tư lệnh Phó tử tế, nói không chừng người Tư lệnh Phó nhìn trúng lại là cô ta.


“Cha, vậy con lên tầng thay đồ đã nhé!” Nguyễn Tích Thời nhẹ giọng nói với Chương Trấn Giang, hai má còn phớt hồng.


“Được, con mau đi đi!” Chương Trấn Giang không che giấu được vẻ vui mừng, giọng điệu nói chuyện với Nguyễn Tích Thời vô cùng dịu dàng.


Ông ta không ngờ Nguyễn Tích Thời lại có thể lọt vào mắt xanh của Tư lệnh Phó thật.


Ông ta vốn chỉ muốn hoàn thành mối hôn sự này, sau đó dựa vào quan hệ hai nhà, kiểu gì cũng được chút lợi gì đó, nhưng nếu Tư lệnh Phó thích Nguyễn Tích Thời, vậy thì mọi chuyện sẽ khác!


Đến lúc đó, chỉ cần Nguyễn Tích Thời thì thầm bên gối vài câu thì chẳng phải bao lợi ích sẽ dễ như trở bàn tay sao?


Đáy mắt Chương Trấn Giang ánh lên sự tham lam.


Không bao lâu sau, Nguyễn Tích Thời đã thay xong đồ.


Thấy Nguyễn Tích Thời khoan thai bước xuống tầng, trong phút chốc hai mắt Chương Trấn Giang như dại ra.


Chiếc váy đó cứ như làm riêng theo vóc dáng của Nguyễn Tích Thời, eo không dư một tấc, trên mặt chỉ trang điểm nhạt, trông cô thanh thuần, dịu dàng tựa như không vương khói bụi nhân gian.


Trên vai còn khoác thêm một chiếc áo lông cáo tuyết, trước đây bộ này không có thêm áo khoác, chắc là Phó Vân Đình cố ý phối thêm cho cô, vừa khéo che đi đôi vai trần lại giúp tôn lên gương mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay của cô.


Chương Trấn Giang càng nhìn càng thấy hài lòng, trong ba đứa con gái của mình, đứa bị vứt về quê từ nhỏ lại là đứa đẹp nhất.


Vẻ ngoài của cô trông giống hệt Nguyễn Sơ Vận, người mẹ đã từng là mỹ nhân số một thành Vân của mình.


Liễu Tương Tương và Chương Vi thì ghen tức đỏ cả mắt.


Một con nhỏ từ dưới quê lên, sao lại trông xinh xẻo, trắng trẻo thế chứ?


“Con chuẩn bị xong rồi.” Nguyễn Tích Thời nhỏ nhẹ.


“Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta xuất phát thôi.” Chương Trấn Giang vội nói.


Xe đã đậu sẵn ở ngoài.


Hôm nay Chương Trấn Giang để xe lại cho họ đi.


Họ ngồi lên xe đi đến phủ Tổng tư lệnh.


Trước cổng phủ Tổng tư lệnh có một đoàn người xếp hàng chỉnh tể, trông rất uy nghiêm, chưa lại gần đã khiến người ta thấy áp bức.


Nguyễn Tích Thời nhìn phủ Tổng tư lệnh qua ô cửa sổ, ngón tay khẽ siết chặt, dùng suy nghĩ nói: “Tể Tể, lát đến phủ Tổng tư lệnh, cậu giúp tôi một chuyện đi.” “Phủ Tổng tư lệnh thì có gì đâu mà giúp?


Chẳng lẽ ở đó có ma quỷ à?” Tể Tể nói đầy khinh thường.


“Đúng là có ma quỷ thật, hơn nữa còn là quỷ dữ.” Hàng lông mi dài của Nguyễn Tích Thời khẽ chớp: “Thế nên cần cậu giúp tôi dụ con quỷ dữ đó ra.” “Có quỷ dữ á?” Tể Tể vừa nghe thấy đã phấn khích.


Quỷ dữ kìa!


Lương thực đấy!


Nó áp mặt lên cửa kính xe, xem xét bên ngoài.


Căn biệt thự đó trông rất cao và khí thế nhưng lại không thấy bất cứ âm khí nào cả.


“Trong đó có quỷ dữ thật ấy hả?” Tể Tể đầy nghi ngờ.


Nguyễn Tích Thời không trả lời nó bởi chiếc xe đã dừng lại trước cổng phủ Tổng tư lệnh.


Liễu Tương Tương đưa họ xuống xe, sau khi báo thân phận của mình thì có một quân nhân lập tức đi vào thông báo, chẳng bao lâu sau, quản gia phủ Tổng tư lệnh đã đến mở cổng cho họ.


Quản gia đưa họ đi đến phòng khách.


Hộ vệ ở khắp nơi trong phủ Tổng tư lệnh, vẫn canh chừng nghiêm ngặt hệt như kiếp trước.


Dọc đường, Liễu Tương Tương và Chương Vi không kìm được lòng mà nhìn đông ngó tây, chỉ có Nguyễn Tích Thời là không thèm liếc lấy một cái.


Giả vờ giả vịt!


Liễu Tương Tương nghĩ.


Chắc chắn là Nguyễn Tích Thời chưa từng đến chỗ nào như phủ Tổng tư lệnh, thế nên chắc đang sợ.


Liễu Tương Tương nghĩ thế, trong lòng mới Xinh đẹp thì có tác dụng gì chứ, chỉ là một con nhỏ từ quê lên thì làm gì có kiến thức gì, đợi lát nữa gặp Tổng tư lệnh và phu nhân, chắc chắn sẽ làm trò cười cho thiên hạ thôi!


Vậy nên bà ta đã cố ý không dạy Nguyễn Tích Thời lễ nghỉ.


Bà ta đang mong chờ Nguyễn Tích Thời bẽ mặt, để làm nền cho con gái bà ta.


Họ đi theo quản gia, cứ đi thẳng theo hành lang vào tận bên trong, đi một đoạn dài mới đến được phòng khách.


Họ gặp được phu nhân Tổng tư lệnh.


Phu nhân Tổng tư lệnh trông còn rất trẻ, mặc chiếc sườn xám hoa bằng vải sa tanh, bên dưới đi giày da cùng màu, áo khoác lông thỏ màu bạc, tóc được búi lên đơn giản, cố định bằng chiếc trâm ngọc bích, nhìn rất nền nã, phú quý.


So với phu nhân Tổng tư lệnh thì cách ăn mặc hôm nay của Liễu Tương Tương lòe loẹt và thô tục thấy rõ.


Ngoài ra, trong phòng khách còn có mấy quý bà và cô chiêu đang ngồi trên ghế uống trà.


Vừa nãy họ đang uống trà, giờ thấy mấy người Liễu Tương Tương bước vào mới im lặng, ánh mắt tập trung hết vào người họ.


Nguyễn Tích Thời thấy Tống Ngọc Sương cũng ở đó.


Thấy Nguyễn Tích Thời nhìn qua đây, Tống Ngọc Sương chớp mắt với cô.


Mấy người Liễu Tương Tương vốn tưởng là tiệc gia đình, chỉ là đến ra mắt con gái thôi, ai ngờ còn nhiều người thế nữa nên thoáng thấy căng thẳng hơn.


Sao phu nhân Tổng tư lệnh lại mời nhiều người thế chứ?


Hơn nữa vừa nhìn là biết đồ mà mấy quý bà và cô chiêu mặc là đồ xa xỉ, e là thân phận không tầm thường.


So với họ, Liễu Tương Tương chỉ nhỏ như hạt cát.


Quý bà ngồi gần phu nhân Tổng tư lệnh nhất liếc nhìn họ, ánh mắt ánh lên vẻ khinh thường, quay đầu hỏi phu nhân Tổng tư lệnh: “Phu nhân còn có khách sao?” Giọng điệu này của bà ta rõ ràng là thấy mấy người Nguyễn Tích Thời không xứng là khách của phủ Tổng tư lệnh.


Phu nhân Tổng tư lệnh đặt chén trà tinh xảo trong tay xuống, ánh mắt lướt nhìn qua Nguyễn Tích Thời và Chương Vi, trong ánh mắt đó lóe lên tỉa mỉa mai: “Đúng là vẫn có khách.” Bà ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Trong mấy người, ai là con gái nhà họ Nguyễn?” Liễu Tương Tương định âm thầm đẩy mạnh Nguyễn Tích Thời một cái.


“Bước lên trước đi!” Đột nhiên tiểu quỷ nói bên tai cô.


Nguyễn Tích Thời cứ như mọc mắt sau lưng, nhanh chân bước về trước một bước.


“AI” Bàn tay Liễu Tương Tương đẩy trúng khoảng không, lảo đảo suýt cắm đầu xuống đất.


Vẫn may Chương Vi nhanh tay lẹ mắt kéo bà ta lại.


Khi thấy những ánh mắt quý bà và cô chủ khác đang nhìn về phía này, cô ta vội buông tay ra, chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống.


Mẹ mất mặt ghê!


“Lần này ông đây đã cứu danh tiếng của cô đấy, cô phải nhớ bắt quỷ dữ đó để cảm tạ ông đây đấy nhé!” Tể Tể đắc ý nói.


Khóe miệng Nguyễn Tích Thời lắng lặng nhếch lên, sau đó nhìn phu nhân Tổng tư lệnh, nhẹ nhàng nói: “Thưa phu nhân, cháu là Nguyễn Tích Thời.” Lúc này ánh mắt phu nhân Tổng tư lệnh mới di chuyển từ Liễu Tương Tương sang gương mặt Nguyễn Tích Thời: “Trông cũng là một cô bé lanh lợi đấy.” Giọng điệu của bà ta rất hòa nhã.


Nếu người đứng ở đây là Nguyễn Tích Thời của kiếp trước, chắc chắn cô sẽ cảm thấy vị phu nhân Tổng tư lệnh này là một người phụ nữ dịu dàng.


Nhưng Nguyễn Tích Thời đã trải qua một lần nên biết rõ vị phu nhân Tổng tư lệnh này không hề tán thành hôn ước giữa cô và Phó Vân Đình!


Trước khi gặp mặt, bà ta đã đào sẵn hố, chỉ đợi Nguyễn Tích Thời nhảy ủùm vào.


Song lần này, Nguyễn Tích Thời đã có chuẩn bị từ sớm.


  • Trước
  • Sau