Chương 135 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 135 THÂN THẾ BÍ MẬT M áy điện tâm đồ phát ra tiếng cảnh báo gấp gáp.


Ở trong phòng bệnh chỉ có tiếng bước chân và tiếng thở, khiến tiếng động này trở nên đặc biệt rõ ràng.


Bác sĩ phụ trách theo dõi mạch đập cho ông cụ Phó quay sang nhìn, ngay sau đó liền tái mặt.


Mạch đập của ông cụ Phó lúc trước tuy yếu nhưng vẫn có, ảnh điện tim vẫn rất ổn định.


Nhưng lúc này, hình ảnh trên máy điện tâm đồ biến thành một đường thẳng!


Mạch đập đã dừng lại!


“Mau!” Bác sĩ chủ trị vội vàng đón lấy máy khử rung tim từ trong tay của y tá, lập tức bắt đầu tiến hành khôi phục nhịp tim cho ông cụ Phó.


x.* Bên ngoài phòng bệnh ICU.


Phó phu nhân dạy bảo Phó Nhất Trần xong, lại quay về bên cạnh Phó Minh Thành, dùng giọng rất nhỏ để nói với ông ta: “Minh Thành, lần này chỉ e ông cụ thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi.” Ai cũng biết sức khỏe của ông cụ Phó đã rất kém.


Ông đã từng trải qua thiên tai, nạn đói, thành phố Hộ thời kỳ ấy lại đầy biến động.


Lúc che chở cho một đàn em bỏ chạy, ông cụ Phó đã bị trọng thương, vết thương nặng đến mức suýt lấy đi tính mạng của ông.


Nhưng may mắn thay, khi ấy người nắm quyền của nhà họ Mục ở Đế đô là Mục Hạc Khanh lại đúng lúc đang chỉ huy quân ở thành phố Hộ, Mục Hạc Khanh đã cứu được ông cụ Phó.


Nhưng từ đó trở đi cũng để lại mầm bệnh trong người ông cụ.


Vốn dĩ dựa vào nền móng của nhà họ Phó thì cũng có thể điều dưỡng sức khỏe.


Nhưng khổ cái là vào 20 năm trước, không biết vì nguyên nhân gì mà sức khỏe của ông cụ Phó lại một lần nữa tuột dốc.


Những năm tháng ấy đều dựa vào các phương thuốc đắt đỏ của bệnh viện để duy trì.


Ba năm trước, mọi người ở thành phố Hộ đều nói lần này ông cụ Phó mà đi thì cục diện thành phố Hộ chắc chắn sẽ nổi lên phong ba cực lớn.


Nhưng đâu ai ngờ được rằng, ngược lại, ba năm qua lại là ba năm mà sức khỏe của ông cụ Phó tốt nhất.


Gương mặt Phó Minh Thành hiện lên biểu cảm khó đoán: “Giày vò nhiều năm như thế rồi, cũng đến lúc ông cụ nên nghỉ ngơi thôi.” Lẽ nào ông ta lại không rõ, rốt cuộc là vì ai mà ông cụ Phó phải cố gắng gượng đến tận giờ phút này?


Đúng vào lúc mọi người trong nhà họ Phó ai nấy đều đang có toan tính riêng.


trong lòng, thì cửa phòng ICU mở ra, một y tá vội vã chạy ra ngoài.


“Người nhà đâu?” Cô ấy giơ tờ giấy trong tay lên, gấp gáp nói: “Giấy thông báo.


tình trạng nguy kịch, ai ký đây.” Vừa dứt lời thì sắc mặt của người nhà họ Phó đều thay đổi trong chớp mắt.


Đây không phải là lần đầu tiên bệnh viện đưa ra giấy thông báo tình trạng nguy kịch, nhưng lần này là nhanh nhất.


Cuối cùng thì ông cụ Phó vẫn phải đi đến bước đường này.


“Ở đây” Phó Minh Thành nhận lấy tờ giấy thông báo tình trạng nguy kịch, lướt mắt xem qua, chuẩn bị cầm bút ký.


Nhưng lúc ông ta mới viết xong phần họ thì ở cuối hành lang, bất chợt vang lên một tràng tiếng bước chân.


Rất vội vã, nhưng vẫn rất có trật tự.


Phó Minh Thành ngẩng đầu nhìn qua, không khỏi ngẩn người.


Đi đầu là một người trẻ tuổi, có mấy vệ sĩ đi theo đằng sau, còn có một nhóm bác sĩ.


Nhưng những bác sĩ này hiển nhiên không phải là người của bệnh viện Số 1.


Người trẻ tuổi đi đến trước cửa phòng bệnh ICU, cũng không nhìn Phó Minh Thành lấy một lần, trực tiếp ra lệnh cho người đằng sau: “Bắt đầu chuyển viện ngay bây giờ.” Người nhà họ Phó còn chưa kịp phản ứng, nhóm bác sĩ kia đã tiến vào trong phòng.


Không lâu sau, bọn họ đã mau chóng đẩy cả người lần giường của ông cụ Phó ra ngoài.


“Các người đang làm gì vậy?!” Phó Minh Thành vừa ngạc nhiên vừa giận dữ: “Các người là ai?


Các người nói chuyển viện là chuyển viện chắc?


Sao tôi phải để các người đưa bố tôi đi?” “Bởi vì ông có giúp ích được gì đâu.” Người trẻ tuổi quay đầu lại, cười lạnh: “Bởi vì nơi này không có cách nào cứu được ông cụ, ông cũng có thể thử cản chúng tôi lại xem sao.” Phó Minh Thành biến sắc.


Giống như ông ta chợt nhớ ra chuyện gì đó, cuối cùng cũng không bước lên, chỉ nắm chặt tay lại thành quyền, đứng chôn chân tại chỗ, gân xanh trên trán giần giật.


Mấy vệ sĩ đi theo thân hình cao lớn, những người khác trong nhà họ Phó càng không dám lại gần.


Người trẻ tuổi đi được mấy bước bỗng dừng lại.


Ánh mắt anh quét qua đám người nhà họ Phó, cuối cùng dừng lại trên người Phó Nhất Trần.


“Dẫn anh ta theo cùng đi” Phó Nhất Trần còn đang kinh ngạc thì đã bị hai vệ sĩ xách đi, đến khoảng trống để giằng co cũng không có.


Hành động này khiến những người khác trong nhà họ Phó đều sững sờ đến ngây ngốc.


“Nhất Trần!” Sắc mặt Phó phu nhân tái nhợt, chạy đuổi theo: “Các người định đưa con trai tôi đi đâu?” “Phó phu nhân, xin đừng vội” Người trẻ tuổi quay đầu lại, khẽ mỉm cười: “Chỉ cần ông nội không sao, thì tôi xin bảo đảm đứa con thứ hai của bà sẽ được trả về cho bà nguyên vẹn, nhưng nếu ông nội xảy ra chuyện gì thì..." Anh giơ tay lên, làm động tác cắt ngang cổ họng: “Bà cũng cứ đợi đó ải” Trước mắt Phó phu nhân tối đen, lập tức ngất đi tại chỗ.


Trong bệnh viện lại được một phen hỗn loạn.


Phó phu nhân khó khăn lắm mới tỉnh lại, túm lấy Phó Minh Thành, giọng nói run rẩy: “Minh Thành, những người đó có phải là, có phải là...” “Có lẽ chính là những người đó” Ánh mắt Phó Minh Thành tối đi: “Ba năm nay chưa từng xuất hiện, giờ lại tới nữa rồi.” Ông ta đã phái người đi điều tra, nhưng đến tên họ của những người này cũng không thể điều tra ra được.


Ba năm qua ông ta cũng từng dò hỏi ông cụ Phó, nhưng ông cụ hết lần này tới lần khác giả ngốc nói không biết.


Lại nhớ tới chuyện hai mươi năm trước, sắc mặt Phó Minh Thành càng thêm khó coi.


Mười phút sau, phía đông thành phố Hộ.


Chỗ này là một bệnh viện tư nhân.


Ba năm trước, ông cụ Phó cũng vì được chuyển tới nơi này, mới có thể hồi phục sức khỏe.


Nhóm bác sĩ này đi từ châu Âu sang, trong đó có mấy người nằm trong diện bác sĩ đầu ngành của quốc tế.


Cho dù là vậy, họ cũng bó tay bất lực trước bệnh tình của ông cụ Phó.


Nếu chỉ là mầm bệnh bình thường thì còn chữa được, nhưng điều tồi tệ là độc tố trong người ông cụ Phó.


Không thể ngửi thấy, không thể nhìn thấy.


Càng đừng nói đến chuyện làm sao để giải được.


“Thiếu gia, vẫn không được, người của chúng ta vừa tiếp xúc với độc tố trong người ông cụ thì độc tố ấy ngay lập tức trở nên hoạt bát hơn.” Người trẻ tuổi nhíu mày: “Tôi đoán là do bên phía hạ độc đã phát hiện ra rồi.” Từ lâu, bọn họ đã xác định được độc tố trong người ông cụ Phó chắc chắn là độc do một độc dược sư nào đó chế tạo ra.


Hơn nữa, độc được sư này chắc chắn phải nằm trong tốp 5 trên bảng xếp hạng!


Độc dược do những độc dược sư có thứ hạng cao điều chế ra đều có đặc điểm cá nhân rất rõ ràng.


Không chỉ có vậy, thuốc giải cũng chỉ có bản thân bọn họ mới có.


Độc dược sư đứng thứ ba chưa chắc đã giải được độc do người đứng thứ tư điều phối.


Mà loại độc trong người ông cụ Chung lại có phần tương tự với các loại cổ trùng của tộc Miêu nước Hoa, đặc điểm là chúng đều còn sống.


Lần này chúng đã hoàn toàn sống dậy.


Cho nên chỉ cần bác sĩ vừa có ý định thanh lọc độc tố, thì độc dược sư đã có thể cảm nhận được ngay thông qua độc tố.


Trước đây, bọn họ đã mời độc dược sư đứng thứ 3 trên diễn đàn NOK ra tay, nhưng vẫn không thể giải quyết được.


Còn về độc dược sư đứng thứ hai thì chưa từng xuất hiện trên diễn đàn NOK, cũng không có tài khoản, nhưng vẫn có thể lần ra chút dấu vết.


Bọn họ nghỉ ngờ độc trong người ông cụ Phó là do độc dược sư đứng thứ hai trên bảng xếp hạng điều chế ra, còn về việc có phải do “y” hạ độc hay không, thì không thể biết được.


Liên minh hacker ẩn danh đã từng điều tra về độc dược sư đứng thứ hai, nhưng ngược lại còn chết mất mấy hacker, mà còn là trong tình trạng cách xa mấy cây số.


Độc dược sư đứng thứ hai bảng xếp hạng đã đáng sợ nhường ấy thì độc dược sư đứng đầu sẽ như thế nào?


Chỉ đáng tiếc là độc dược sư đứng đầu thậm chí còn không để lại chút dấu vết nào.


Có không ít đại lão trên diễn đàn NOK còn nhận định, người đứng đầu này căn bản chưa từng tồn tại.


Vẻ mặt của Phó Quân Thâm không hề thay đổi, nhưng áp suất không khí xung quanh anh thì bị đè nén đến cực thấp.


Đôi mắt đào hoa trước giờ luôn chất chứa ý cười, giờ đã dần dần kết băng.


“Nắm chắc bao nhiêu phần trăm?” Lần này độc tố hoàn toàn sống dậy, hiển nhiên là đã thu hút sự chú ý của độc được sư.


Chỉ cần không tìm cách trừ bỏ thì sẽ không sao.


Còn nếu cố trừ bỏ, thì hẳn là độc được sư kiểu gì cũng sẽ ra tay.


Phó Quân Thâm cũng tin Doanh Tử Khâm chắc chắn có thể giải được, nhưng làm vậy thì sẽ kéo cô vào chuyện này.


Mà anh thì không muốn làm liên lụy đến ai nữa.


Anh thì chẳng sao, có phải đền cả cái mạng này cũng được.


Vốn anh muốn đợi đến lúc độc tố ổn định nhất sẽ tiến hành thanh trừ độc, nhưng ai ngờ độc tố lại càng lúc càng hung hãn.


Người trẻ tuổi trầm ngâm trong giây lát, rồi mới khó nhọc rặn từng chữ: “0,01%.” Như vậy thì có khác gì không có phần trăm thắng nào đâu.


Huống hồ, cho dù tỉ lệ phẫu thuật thành công có là 90% đi chăng nữa thì vẫn có khả năng thất bại.


Phó Quân Thâm đấm tay lên tường, cụp mắt xuống.


Hồi lâu anh mới khẽ bật cười.


Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, nụ cười bên môi đã thu lại, gương mặt anh lạnh như băng.


Anh nói: “Đưa tôi vào phòng phẫu thuật.” Người trẻ tuổi kinh ngạc, buột miệng thốt lên: “Thiếu gia!” Anh ta biết nguyên nhân ông cụ Phó trúng độc có liên quan tới Phó Quân Thâm.


Đó là chuyện của hai mươi năm về trước...


Không ai muốn nhắc lại.


“Thiếu gia, chắc chắn ông cụ cũng không muốn anh dùng tính mạng mình để đổi lại sự sống cho ông, ông cụ làm như vậy đều là vì anh” Người trẻ tuổi vội vàng khuyên nhủ: “Hơn nữa, cho dù anh có chuyển hết độc sang người mình đi chăng nữa, thì độc tính cũng đã xâm nhập vào tìm mạch của ông cụ rồi, cũng không có..." Phó Quân Thâm nhìn anh ta một cái, lặp lại lần nữa: “Đưa tôi vào trong.” Lời nói không cho phép nghi ngờ.


Người trẻ tuổi biết anh ta không có lý do để ngăn cản, cũng không đủ sức để ngăn cân, chỉ đành đồng ý.


Nhóm bác sĩ kia nghe thấy mệnh lệnh cũng không biết nên nói gì.


Trong phòng phẫu thuật bị chia làm hai, dùng một tấm màn ngăn cách.


Cơ thể ông cụ Phó đã mục ruỗng đến cùng cực, không thỏa mãn nổi những độc tố kia nữa.


Một thân thể trẻ trung vừa hay rất thích hợp với chúng.


Gần như không phải tốn bao nhiêu sức lực.


Các bác sĩ đã chuẩn bị sẵn máy móc, điều chỉnh số liệu, đang chuẩn bị tiến hành di chuyển độc tố.


Người trẻ tuổi ở bên ngoài phòng phẫu thuật vừa cuống vừa bực, anh ta rút điện thoại ra, đang định gọi điện cho bên phía châu Âu.


Thì đúng lúc này, một bóng người tiến vào từ cửa lớn.


Bước chân vội vã, thể hiện rõ tâm trạng gấp gấp của người đó.


Người trẻ tuổi nghe thấy tiếng động, anh ta ngẩng đầu lên, ngay lập tức sững sờ tại chỗ.


“Cô, cô là...”


  • Trước
  • Sau