Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 45o .2.
^ .A Giải quyết riêng $€Ñ hãn gì?
Dì không biết, có phải cháu để đâu đó rồi quên không?” Giả Hải Châu có vẻ chột dạ.
“Được rồi, vậy tôi sẽ báo cảnh sát” Cô nói rồi đi ra ngoài, chuẩn bị xuống tầng lấy điện thoại.
“Đây” Giả Hải Châu vội lấy ra.
Tống Thiên Thị quay lại, lấy chiếc nhẫn, cất vào hộp rồi cho vào ngăn kéo, lạnh lùng nói với Giả Hải Châu: “Ra ngoài!” Giả Hải Châu chậm rãi rời khỏi phòng, đi xuống tầng.
Tống Thiên Thị đi sau bà ta mấy bước, đứng trên bậc thang, nói với thím Tào: “Thím Tào, tiễn khách đi” Giả Hải Châu vừa ngồi xuống thì nghe thấy từ “tiễn khách”, người bà ta hơi cứng đờ.
“Mẹ, mẹ chọc giận chị ta à?” Nguyễn Ưu Tư hỏi nhỏ.
Giả Hải Châu chưa kịp trả lời, thím Tào đã bước tới trước mặt họ.
Tống Thiên Thị không giới thiệu Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư với bà, bà cũng không biết nên gọi họ ra sao, chỉ nhìn họ, nhưng ý tiễn khách rất rõ ràng.
Giả Hải Châu đỏ mặt, xách túi đứng dậy, Nguyễn Ưu Tư cũng đứng dậy theo bà ta, hai người rời đi.
Tống Thiên Thị bước xuống cầu thang, vừa đi đến ghế sofa, điện thoại trong túi cô đã đổ chuông.
Cô lấy ra xem, là số điện thoại của ông cụ Hà.
Thật ra hôm nay bà cụ Nguyễn ra viện, ông cụ Hà cũng đến nhưng không xuất hiện.
Khi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, Tống Thiên Thị nhìn thấy xe của ông cụ Hà.
Cô bước ra ban công, nghe điện thoại: “Ông nội Hà” Ông cụ Hà nói: “Nhóc này, chăm sóc bà cháu thật tốt nhé, có việc gì thì cứ gọi ông bất cứ lúc nào, nếu bà ấy hết giận, muốn về thì bảo ông đón” Cô đáp: “Vâng” Sau khi rời khỏi khu biệt thự Vạn Hợp, Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư đến nhà họ Hà, nếu bàn điều kiện không khéo thì họ sẽ trở mặt ngay, Nguyễn Ưu Tư không muốn đi, nhưng Giả Hải Châu lại sợ khí thế của mình bà ta quá yếu nên phải kéo cô ta đi cùng.
Trừ Hà Tụng Cẩn đang đi làm ra, người nhà họ Hà đều ở đó.
Động tác của Hà Húc Hồng rất nhanh nhẹn, chỉ mất vài ngày đã đón đứa con riêng của ông ta về rồi.
Khi bước vào phòng khách, nhìn thấy Hà Trí Lương, Nguyễn Ưu Tư thoáng sửng sốt.
Tuy cô ta biết Hà Trí Lương nhưng Giả Hải Châu lại không biết, còn hỏi nhỏ cô ta xem đó là ai.
Ông cụ Hà đang ở đây, cô ta không thể nói đó là con riêng của Hà Húc Hồng được, nên không trả lời.
Nếu là hồi trước, Giả Hải Châu sẽ không xuất hiện ở nhà họ Hà, nhưng bây giờ sự thật rành rành ra đó, bà ta buộc phải tới gặp ông bà thông gia.
Ông cụ Hà bảo người giúp việc: “Đưa cậu chủ nhỏ về phòng ” Nghe thấy ba chữ cậu chủ nhỏ, Giả Hải Châu ngạc nhiên.
Hôm đó, khi nói chuyện Nguyễn Hạo Thiên bị Hà Húc Hồng hại chết, Nguyễn Ưu Tư cũng nói luôn chuyện ông ta đã ngoại tình, có con trai bên ngoài cho bà ta nghe.
Bà ta nhìn Hà Trí Lương bằng ánh mắt phức tạp, mãi đến khi Hà Trí Lương được người giúp việc dẫn lên tầng thì mới rời mắt.
Bà ta nhìn ông cụ Hà, nói: “Ông Hà, hôm nay cháu thay mặt mẹ đến đây” Gần đây ông cụ Hà trông tiều tụy hẳn, ông gật đầu: “Ngồi đi” Sau đó, ông bảo người giúp việc lên tầng, mời Hà Húc Hồng xuống.
Ông vừa dứt lời, Cát Lệ Kiều đã bước vào từ cửa sau.
Thấy họ, Cát Lệ Kiều cũng đoán chuyện có liên quan tới Nguyễn Hạo Thiên nên ngồi xuống ghế sofa.
Mấy phút sau, Hà Húc Hồng cũng bước xuống từ trên tầng.
Ông cụ Hà, Hà Húc Hồng và Cát Lệ Kiều đều có vẻ uể oải, ở khóe mắt Cát Lệ Kiều - người luôn chăm sóc bản thân kỹ lưỡng cũng hiện nếp nhăn rõ rệt, mặt ai cũng lạnh tanh.
Mấy hôm nay, ông cụ Hà không được nghỉ ngơi tử tế, vì bà cụ Nguyễn tức giận với ông, không muốn về nhà họ Hà.
Còn Hà Húc Hồng thì sợ nhà họ Nguyễn sẽ tố cáo chuyện ông ta giết Nguyễn Hạo Thiên lên cục cảnh sát, tống ông ta vào tù.
Còn Cát Lệ Kiều thì ghét thêm một người vì Hà Húc Hồng ngoại tình.
Hồi trước, khi ngồi với nhau, hai nhà luôn nói cười, hết sức hòa thuận, không ngờ cũng có ngày họ rơi vào tình cảnh này.
Không ai cười cả, Giả Hải Châu còn nhìn Hà Húc Hồng bằng ánh mắt thù địch.
Tuy Nguyễn Ưu Tư rất yêu Hà Tụng Cẩn, nhưng trước kẻ thù đã giết bố mình, cô ta cũng không thể mỉm cười, ôn hòa gọi ông ta là bố như xưa nữa.
Người giúp việc dâng trà, ông cụ Hà liếc nhìn quản gia, quản gia hiểu ý, bảo tất cả người giúp việc ra ngoài.
Giả Hải Châu hắng giọng: “Ông Hà, không thể để Hạo Thiên chết vô ích” Người nhà họ Hà hiểu ý bà ta, không báo cảnh sát cũng được thôi, nhưng phải bồi thường.
Thật ra khi người tới hôm nay không phải cảnh sát, họ cũng đã đoán được thái độ của bà cụ.
Ông cụ Hà thấy rất khó chịu, ông biết bà cụ Nguyễn làm thế vì ông.
Ông cụ thầm trách mình, do ông dạy con không đến nơi đến chốn nên Hà Húc Hồng mới mắc sai lầm thế này.
Hơn nữa ông cũng hiểu, duyên phận giữa ông và bà cụ Nguyễn đã kết thúc.
Vì ông quá hiểu bà cụ Nguyễn nên cũng biết bà nghĩ gì.
Nếu bà báo cảnh sát bắt Hà Húc Hồng, Hà Húc Hồng ngồi tù, tức là bà đã báo thù cho con trai.
Nhưng bà không làm thế, giữa hai người cũng có khoảng cách, có lẽ suốt đời này cũng không bước qua được.
Đương nhiên Hà Húc Hồng sẽ rất vui khi biết mình không bị tống vào tù.
Thấy ông cụ Hà vẫn im lặng, có vẻ đau buồn, ông ta nói: “Các người muốn bồi thường thế nào cũng được” Giả Hải Châu nói: “Chúng tôi muốn hai mươi phần trăm cổ phần của Hà Thị” Ông cụ Hà đang chìm trong nỗi bi thương nên không có phản ứng gì, nhưng Hà Húc Hồng và Cát Lệ Kiều lại kinh hãi.
Hà Húc Hồng biết mình không có tư cách để đàm phán với họ, nhưng vẫn thấy chuyện này hơi giống kiểu mượn gió bẻ măng.
“Bà thông gia, bà xem thế này được không...” Ông ta vừa lên tiếng, Giả Hải Châu đã ngắt lời ông ta.
“Tôi không cần cổ phần của các người, cứ chuyển cho Ưu Tư là được, dù sao con bé cũng là con dâu nhà họ Hà, các người không nhất thiết phải lo lắng” Thật ra Giả Hải Châu đòi hai mươi phần trăm cổ phần này vì nghĩ cho Nguyễn Ưu Tư, chứ không chỉ vì bà ta.
Hà Tụng Cẩn nắm giữ bảy mươi phần trăm cổ phần của Hà Thị, ba mươi phần trăm còn lại nằm trong tay các cổ đông, nếu anh ta chuyển hai mươi phần trăm cho Ưu Tư, cho dù anh ta không thích Ưu Tư thì cũng không dám ly hôn với cô ta.
Vì anh ta sợ hai mươi phần trăm cổ phần trong tay Ưu Tư sẽ bị người có ý đồ mua mất, rồi thu mua thêm số cổ phần riêng lẻ khác, hai bên đều nắm năm mươi phần trăm cổ phần, rất có thể nhà họ Hà sẽ là của người ta, người nhà họ Hà không dám mạo hiểm như thế.
Ưu Tư sẽ là mợ chủ của nhà họ Hà suốt đời, ăn sung mặc sướng, cổ tức hàng năm cũng giúp cô ta sống trong sự giàu sang.
Bà ta thầm nghĩ: Hạo Thiên, xin lỗi anh, cho dù em muốn đưa hung thủ ra trước công lý thì mẹ cũng không đồng ý.
Mẹ có Tống Thiên Thị, em và Ưu Tư không còn chỗ dựa, chỉ có thể cố vớt vát nhân lúc này để chuẩn bị cho tương lai.
Anh thương Ưu Tư như thế, chắc sẽ không trách mẹ con em nhỉ?
Ông cụ Hà nói: “Được” Ông cụ Hà đồng ý dứt khoát như thế, chủ yếu vì thấy áy náy với bà cụ Nguyễn.