Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 449 Rạng rỡ tổ tông B à cụ Nguyễn thương cô nhất, vậy nên bà cụ có khả năng cao sẽ nghe lời cô.
Tống Thiên Thị đáp: “Chuyện này do bà nội cháu quyết định, chú vẫn nên về đợi tin tức đi ạ” Hà Húc Hồng bất an hỏi: “Bà nội cháu có nói với cháu bà sẽ định làm thế nào không?” “Không ạ” Cô nói ngắn gọn, một từ cũng không muốn nói thêm.
Sau khi Hà Húc Hồng rời khỏi, Tống Thiên Thị quay lại phòng bệnh.
Bà cụ Nguyễn hỏi: “Sao cháu đi lâu thế?
Cậu ta nói gì với cháu thế?” Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, bóc một quả chuối trong giỏ hoa quả: “Muốn thăm dò thái độ của cháu ” Bà cụ Nguyễn vừa nghe vậy, lập tức không còn tâm trạng nghe tiếp nữa.
Tống Thiên Thị đưa quả chuối bóc xong cho bà nội, sau đó nói chuyện với bà cụ.
Sau khi Ôn Lâm Ngôn tan làm, anh lập tức đến bệnh viện, anh đặt giỏ hoa quả lên bàn, nói với bà cụ Nguyễn: “Bà nội ” Bà cụ Nguyễn gật đầu: “Cháu có lòng rồi” Mấy phút sau, Hà Tụng Cẩn cũng đến.
Sắc mặt bà cụ Nguyễn lạnh nhạt, tuy chuyện này không liên quan đến Hà Tụng Cẩn, nhưng anh ta cũng là người nhà họ Hà.
Hà Tụng Cẩn cũng nhìn ra được bà cụ Nguyễn không hoan nghênh mình, nhưng anh ta không rời đi, vì Tống Thiên Thị đang ở đây.
Ôn Lâm Ngôn nói chuyện với bà cụ Nguyễn, Hà Tụng Cẩn im lặng đứng một bên, ánh mắt liếc về phía Tống Thiên Thị đang xử lý công việc trên điện thoại.
Vì hôm nay thời tiết nóng bức nên cô buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, da trắng nõn mịn màng, ngay cả cổ cũng rất thanh tú xinh đẹp.
Trước đây nhìn thế nào anh ta cũng thấy cô không thuận mắt, vậy mà giờ anh ta lại thấy góc nào của cô cũng vô cùng xinh đẹp.
Ôn Lâm Ngôn vô tình ngẩng đầu, thấy Hà Tụng Cẩn đang nhìn Tống Thiên Thị, anh nhíu mày.
Buổi tối, Tống Thiên Thị muốn ở lại bệnh viện, nhưng bà cụ Nguyễn thương cô nên bảo cô và Ôn Lâm Ngôn về nhà, chỉ để dì Dung ở lại.
Thái độ của bà cụ với Hà Tụng Cẩn rất rõ ràng, Tống Thiên Thị và Ôn Lâm Ngôn chuẩn bị về, anh ta cũng chẳng ở lại để tự tìm khổ, vậy nên Hà Tụng Cẩn cũng theo sau hai người ra khỏi phòng bệnh.
Chưa đi được mấy bước, điện thoại của anh ta đã vang lên, anh ta vừa nghe vừa đi đến cửa thang máy.
Vì lúc anh ta rút điện thoại trong túi ra nhìn có dừng lại mấy giây, vậy nên anh ta đi sau Tống Thiên Thị và Ôn Lâm Ngôn mấy mét.
Tống Thiên thị và Ôn Lâm Ngôn đi đến thang máy, đúng lúc có người từ bên trong đi ra, hai người đi vào, Tống Thiên Thị không hề đợi Hà Tụng Cẩn, lập tức bấm đóng cửa.
Thấy hai người họ đã vào thang máy, Hà Tụng Cẩn bước nhanh đến, nhưng cuối cùng anh ta vẫn phải nhìn cửa thang máy đóng lại, Tống Thiên Thị và Ôn Lâm Ngôn biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.
Sức khỏe của bà cụ Nguyễn không còn gì đáng lo ngại, bà cụ ở bệnh viện ba ngày là ra viện.
Ông cụ Hà ngày nào cũng đến, nhưng bà cụ không gặp lần nào.
Hôm bà cụ xuất viện, Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư cũng đến.
Bây giờ bà cụ Nguyễn không muốn về nhà họ Hà, mà nhà của Giả Hải Châu chỉ có một phòng khách một phòng ngủ.
Với cái dáng vẻ đó của Giả Hải Châu, Tống Thiên Thị cũng không dám để bà nội đến đó ở, vậy nên cô bèn đón bà cụ về nhà mình.
Bà cụ Nguyễn không có nơi nào để đi, chỉ đành đồng ý.
Bệnh tình của Mạnh Trinh không có chuyển biến, nếu đưa bà nội về nhà cũ, bên phía Mạnh Trinh cũng khó giải thích, vậy nên cô mới đưa bà nội về khu biệt thự Vạn Hợp.
Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư cũng đi theo đến đó.
Biệt thự ở đây vô cùng đắt, nhìn từng tòa biệt thự ở đây, Giả Hải Châu vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
Tuy thời gian này Ôn Lâm Ngôn và Tống Thiên Thị ở nhà cũ, nhưng thím Tào vẫn ở nhà bên khu biệt thự Vạn Hợp.
'Thím Tào ra đón, cười nói: “Mợ chủ, mợ về rồi à” Tống Thiên Thị gật đầu: “Đây là bà nội cháu, sau này bà sẽ ở đây, thím chuẩn bị dọn dẹp một phòng giúp cháu nhé, tốt nhất là ở tầng một” Thím Tào đáp lại một tiếng rồi mau chóng đi chuẩn bị phòng.
Tống Thiên Thị và dì Dung đỡ bà cụ Nguyễn vào sofa ngồi, Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư đi theo sau.
Thấy căn nhà trang trí xa hoa, lại nghĩ đến căn phòng sơ sài của mình, Giả Hải Châu đố kị đỏ cả mắt.
Nếu sớm biết thế này, bà ta đã đối xử với Tống Thiên Thị tốt chút rồi, nếu vậy bây giờ bà ta cũng có thể được nhờ.
Tuy Nguyễn Ưu Tư và Hà Tụng Cẩn cũng ở biệt thự, nhưng so với ở đây thì vẫn kém hơn, vậy nên trong lòng Nguyễn Ưu Tư cũng không vui.
Tống Thiên Thị rót nước cho bọn họ.
Giả Hải Châu cười giả lả, nói: “Thiên Thị, tình cảm của cháu với Ôn Lâm Ngôn tốt quá nhỉ?” Cô nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, bóc một quả chuối đưa cho bà cụ Nguyễn.
Giả Hải Châu cười, nói: “Trước đây dì đã nhìn ra, cháu chắc chắn sẽ giỏi giang được việc, quả thật không sai, bây giờ cháu cũng coi là làm rạng rỡ tổ tông nhà ta rồi.” Trước đây bà ta ghét Tống Thiên Thị bao nhiêu, trong lòng mọi người ngồi đây đều biết rõ.
Vậy nên giờ này bà ta nói vậy, mọi người đều cảm thấy rất mỉa mai.
Tống Thiên thị cười khẩy không lên tiếng.
Giả Hải Châu đang thấy sang bắt quàng làm họ đây mà.
Giả Hải Châu nhìn bà cụ Nguyễn, hỏi: “Mẹ, chuyện của Hạo Thiên, mẹ quyết định thế nào?” Bà cụ Nguyễn đáp: “Cứ làm theo ý cô đi” Bà thấy mình có lỗi với con trai, vì không thể giúp ông ta bắt hung thủ chịu tội trước pháp luật, vậy nên bà cụ không có cách nào đối diện với người nhà họ Hà.
Giả Hải Châu vui vẻ trong lòng: “Vậy lúc về con sẽ đến tìm người nhà họ Hà nói chuyện ” Cái gọi là nói chuyện, chẳng qua là bàn điều kiện.
Thím Tào đi ra từ phòng ngủ cho khách: “Mợ chủ, phòng đã dọn xong rồi ạ” Tống Thiên Thị gật đầu, nhìn bà cụ Nguyễn: “Bà, cháu đỡ bà vào phòng nghỉ ngơi ” Bà cụ Nguyễn ăn chuối xong, Tống Thiên Thị đỡ bà cụ về phòng, dì Dung xách đồ đạc theo sau.
Giả Hải Châu nhìn thấy phòng đẹp như vậy, trong lòng ngứa ngáy, bà ta đi đi lại lại quan sát phòng khách, sau đó đi lên cầu thang xoắn ốc, muốn lên tầng nhìn xem.
Thím Tào thấy bà ta về đây theo Tống Thiên Thị nên cũng không dám ngăn.
Lúc Tống Thiên Thị ra khỏi phòng bà cụ Nguyễn, thấy trong phòng khách chỉ còn một mình Nguyễn Ưu Tư ngồi trên sofa, cô hỏi thím Tào: “Một người nữa đâu?” Thím Tào đáp: “Lên tầng rồi ạ” Cô nhíu mày, đi lên tầng.
Đến cửa phòng ngủ, cô nhìn qua khe cửa, thấy Giả Hải Châu đang đứng trước gương trên bàn trang điểm, lấy trang sức cô để trong ngăn kéo ra giấu vào quần áo.
Cô nheo mắt, đẩy mạnh cửa đi vào: “Bà làm gì vậy?” Giả Hải Châu bị dọa giật mình, chiếc vòng tay chưa kịp giấu rơi xuống đất.
Tống Thiên Thị liếc sàn nhà, ánh mắt rơi trên người Giả Hải Châu.
Giả Hải Châu sượng chín mặt, bà ta nhặt lại chiếc vòng tay, bỏ vào ngăn kéo: “Dì thấy chiếc vòng này của cháu khá đẹp, nên muốn thử thôi” Tống Thiên Thị lạnh lùng tiến đến, kéo ngăn kéo ra nhìn đồ của mình, sau đó lại mở hộp nhẫn, nhẫn cầu hôn của cô và Ôn Lâm Ngôn không thấy đâu nữa.
Lúc kết hôn, Ôn Lâm Ngôn có mua nhẫn cưới mới cho cô, cô vẫn luôn đeo chiếc nhẫn đó, vậy nên nhẫn cầu hôn cô để trong tủ không dùng đến.
Nếu không phải cô đến kịp lúc, hôm nay chắc chiếc nhẫn này sẽ bị Giả Hải Châu mang đi rồi.
Cô nhìn Giả Hải Châu, thấp giọng: “Nhẫn đâu!”