Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 444 Người xấu bắt nạt chó sói nhỏ iọng nói trầm thấp dịu dàng của cậu ta vang lên: “Vậy chị có chiếm không?” Lúc hai người nói chuyện, hơi ấm phả lên mặt đối phương, hơi ấm đó dường như xuyên qua từng lỗ chân lông của Chung Thu Yểu, ngấm vào máu, khiến từng mạch máu của cô ta đều giãn nở.
“Chị không phải người tùy tiện ” Tống Cạnh Hàm nhẹ nhàng nói: “Em có thể chịu trách nhiệm với chị” Lời nói của Tống Cạnh Hàm như đánh thẳng vào trái tim Chung Thu Yểu, khiến nó đập nhanh hơn.
Trong lúc Chung Thu Yểu vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, nụ hôn của Tống Cạnh Hàm đã đáp xuống.
Chung Thu Yểu không nói có cho cậu ta hôn hay không, Tống Cạnh Hàm sợ Chung Thu Yểu nổi giận nên chỉ chạm nhẹ một cái rồi tách Ta.
Chung Thu Yểu ngây người nhìn cậu ta, chớp chớp mắt.
Tống Cạnh Hàm căng thẳng hỏi: “Em có cần phải chịu trách nhiệm không?” Cậu ta sợ Chung Thu Yểu sẽ tức giận, sau này sẽ không để ý đến mình nữa, cậu ta sợ hai người ngay cả làm bạn cũng không làm được nữa.
Chung Thu Yểu hỏi: “Từ nhỏ đến giờ em chưa có bạn gái đúng không?” Cô ta đột nhiên nhớ đến chuyện này, Tống Cạnh Hàm ngẩn người, không hiểu tại sao Chung Thu Yểu lại hỏi vậy.
Lẽ nào Chung Thu Yểu đang điều tra lịch sử tình trường của mình sao?
Cậu ta gật đầu: “Vâng” “Chẳng trách” Chung Thu Yểu lẩm bẩm.
Tống Cạnh Hàm hỏi: “Chẳng trách cái gì ạ?” “Chẳng trách ngay cả hôn cũng không biết” Chung Thu Yểu nói xong, lập tức nắm lấy cổ áo cậu ta, kéo một cái, hôn Tống Cạnh Hàm.
Mắt Tống Cạnh Hàm lập tức mở to, cậu ta cảm nhận được sự mềm mại của bờ môi Chung Thu Yểu, còn có cả độ ấm, sau khi hoàn hồn lại, trái tim cậu ta đập rộn lên.
Hai người đều không có kinh nghiệm trong chuyện này, chỉ đơn thuần dựa vào cảm giác, ngây ngô như những cậu trai cô gái mười sáu mười bảy tuổi.
Mấy phút sau, hai người tách ra, mặt Chung Thu Yểu hơi đỏ, nhưng vì ánh sáng khá tối, nên Tống Cạnh Hàm không nhìn rõ.
Có điều như vậy cũng tốt, để cô ta đỡ xấu hổ.
Câu “ngay cả hôn cũng không biết” vừa nãy khiến Tống Cạnh Hàm tưởng Chung Thu Yểu là người từng trải, ai ngờ vậy mà Chung Thu Yểu lại là một tờ giấy trắng.
Cậu ta cảm thấy tối nay là cơ hội tỏ tình tốt nhất, vậy nên lập tức lên tiếng: “Yểu Yểu, em thích chị” Trái tim Chung Thu Yểu cũng tràn đầy sự vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu cảm gì, chỉ “9” một tiếng rồi thôi.
Tống Cạnh Hàm đợi một lát, thấy cô ta không nói tiếp, cậu ta bèn hỏi: “Chị không muốn nói gì sao?” Chung Thu Yểu đáp: “Muộn rồi, em về đi” Mặt Tống Cạnh Hàm nghệt ra: “Chị không có điều gì khác muốn nói thật sao?” Chung Thu Yểu lắc đầu: “Không” Trên mặt Tống Cạnh Hàm tràn đầy sự thất vọng, Chung Thu Yểu từ chối lời tỏ tình của cậu ta rồi sao?
“Chị lên đi” Cậu ta ảo não nói.
Chung Thu Yểu nhìn cậu ta, sau đó quay người lên tầng.
Ngay lúc này, Tống Cạnh Hàm lập tức gọi với theo bóng lưng Chung Thu Yểu, ánh mắt vô cùng đau lòng: “Chị cứ vậy mà đi sao?” Chung Thu Yểu quay đầu nhìn cậu ta, thấy Tống Cạnh Hàm nhìn mình chằm chằm, đột nhiên cô ta bật cười: “Bây giờ em chưa thể yêu đương được, để sau hãy nói ” Cả người Tống Cạnh Hàm như được hồi sinh, tuy Chung Thu Yểu chưa chấp nhận, nhưng cũng không hề từ chối.
Cậu ta nhanh chóng chạy theo Chung Thu Yểu vào nhà, Chung Thu Yểu nghe tiếng bước chân ngày càng đến gần, vừa quay đầu lại, đã bị Tống Cạnh Hàm áp vào tường.
“Em muốn làm gì?” Chung Thu Yểu hỏi.
Tống Cạnh Hàm đáp: “Có phải chị lo chuyện công việc của em đúng không?
Không sao đâu, chỉ cần chị đồng ý, không hot thì không hot thôi, cùng lắm thì em đổi nghề” Chung Thu Yểu nhìn cậu ta ở khoảng cách gần, trái tim còn đập nhanh hơn vừa nãy.
Lúc cậu ta bị phong sát, bị ép vào đường cùng như vậy mà vẫn không nghĩ đến việc đổi nghề, ấy vậy mà hôm nay lại vì cô ta...
“Em cũng phải cho chị thời gian suy nghĩ chứ?” Tống Cạnh Hàm nói: “Được thôi, bây giờ chị suy nghĩ đi” “Bây giờ?” Chung Thu Yểu phát điên mất: “Ít nhất cũng phải dăm bữa nửa tháng chứ.” Tống Cạnh Hàm ấm ức nhìn Chung Thu Yểu: “Yểu Yểu ” Thấy cậu ta như vậy, Chung Thu Yểu thấy mình giống như người xấu đang bắt nạt con chó sói nhỏ vậy.
“Trong giới này của các em phức tạp lắm, hôm nay một đôi phim giả tình thật, ngày mai lại một cặp đôi khác đóng phim cùng nhau nảy sinh tình cảm, chị nghĩ chúng ta phải suy nghĩ thật rõ ràng, nếu quyết định sai lầm, sau này quan hệ giữa hai chúng ta sẽ bị ảnh hưởng” Tống Cạnh Hàm nói: “Em chắc chắn sẽ không như vậy, em chỉ thích mình chị thôi.” Tim Chung Thu Yểu lại lần nữa run lên: “Thật sao?” “Ừm” Tống Cạnh Hàm nghiêm túc nhìn Chung Thu Yểu.
Tim Chung Thu Yểu nảy lên một cái, lập tức kiếng chân lên hôn Tống Cạnh Hàm.
Buổi sáng, vì tắc đường nên hôm nay Tống Thiên Thị đến công ty muộn hơn ngày thường gần nửa tiếng.
Chung Thu Yểu đang bưng ly nước đi ra khỏi phòng nghỉ, Tống Thiên Thị đã chào: “Chào buổi sáng, em dâu” Chung Thu Yểu: “..” Cô ta đi theo Tống Thiên Thị vào phòng làm việc.
“Em ấy nói với cậu nhanh vậy sao?” Tống Thiên Thị bỏ túi xách xuống, đi đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế, cười nói: “Chuyện vui như vậy, em ấy chẳng chia sẻ được với ai, chỉ có thể chia sẻ với tớ thôi” Chung Thu Yểu than thở: “Trước đây cậu chỉ là sếp của tớ, bạn thân của tớ thôi, nhưng bây giờ cậu lại trở thành chị tớ, xem ra đời này của tớ được định sẵn là sẽ bị cậu áp bức bóc lột rồi” “Đời này..” Tống Thiên Thị chống một tay lên cằm, ngón trỏ hơi gõ nhẹ vào má, ánh mắt tràn ngập ý cười, nói: “Tối qua hai người mới ở bên nhau, hôm nay cậu đã nghĩ đến chuyện cả đời rồi sao?” Chung Thu Yểu: “..” Cô ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi, không phải ý đó.
“Ngoài việc nói với cậu hai chúng tớ ở bên nhau, em ấy còn nói chuyện gì khác không?” “Tối qua hai người..” Tống Thiên Thị nhìn Chung Thu Yểu: “Còn xảy Ta chuyện khác sao?” Nghĩ đến việc mình là người chủ động, dù da mặt Chung Thu Yểu có dày hơn nữa cũng cảm thấy hơi ngại, cô ta mất tự nhiên đáp: “Thì chỉ là lúc ăn cơm gọi suất ăn tình nhân thôi ” Thấy dáng vẻ nhấp nhổm của Chung Thu Yểu, Tống Thiên Thị biết ngay mọi chuyện không đơn giản như vậy: “Thực sự chỉ ăn suất ăn tình nhân thôi sao?” “Tớ đi làm việc đây” Cô ta bối rối quay người đi, cầm cốc nước nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Bình thường lúc quay phim Lâm Thành rất ít khi xem điện thoại, thỉnh thoảng điện thoại của anh ta còn để ở chỗ quản lý cả ngày.
Lúc dặm lại trang điểm anh ta cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc học kịch bản cũng nghiêm túc học thoại, khớp kịch bản.
Nhưng mấy hôm nay, cứ có thời gian là anh ta lại nhìn điện thoại.
Cả ngày Lâm Thành đều ôm điện thoại, khiến người trong đoàn làm phim còn tưởng anh ta chơi cổ phiếu, đang để ý thị trường cơ.
Nhưng thực ra anh ta đang xem vòng bạn bè của Tần Huy Nguyệt.
Giống như bây giờ, anh ta cầm điện thoại, mở vòng bạn bè của Tần Huy Nguyệt, xem bài đăng mười phút trước của cô ta.
Đó là một bức ảnh phong cảnh chụp lúc Tần Huy Nguyệt đi du học nước ngoài, và một vài bức ảnh chụp Tần Huy Nguyệt.
Trong ảnh, Tần Huy Nguyệt cười rất hạnh phúc, nhìn có vẻ như cô chơi rất vui.
Ngày nào Tần Huy Nguyệt cũng đăng vài bức ảnh du lịch, trên Wechat của Lâm Thành có nhiều bạn, nhiều lúc không nhìn thấy Tần Huy Nguyệt đăng bài, nên anh ta đặc biệt mở vòng bạn bè của Tần Huy Nguyệt ra để xem.
Nhìn nụ cười xán lạn tươi tắn trong ảnh của Tần Huy Nguyệt, ánh mắt Lâm Thành có hơi hốt hoảng.
Rời khỏi anh ta, Tần Huy Nguyệt không hề buồn bã, ngược lại còn Tất vui vẻ, lẽ nào giống như mọi người nói, không có ai là không buông bỏ được một người, cũng không có người nào rời khỏi người khác sẽ không sống tiếp được?
Anh ta thoát khỏi vòng bạn bè của Tần Huy Nguyệt, thơ thẩn nhìn kịch bản trong tay.
Nữ chính đến tìm anh khớp kịch bản cảnh sau, nhưng gọi anh ta một lúc mà anh ta vẫn không có phản ứng gì.