Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 431 Ông là một người quá xuất sắc à vẫn nhớ rõ, trước khi nhà họ Mạnh xảy ra chuyện ông luôn nhìn bà với ánh mắt mơ hồ không rõ, thậm chí còn có mấy lần do dự muốn nói rồi lại thôi, bảo bà đưa con trai ra nước ngoài chơi một thời gian rồi hãng quay về.
Cuối cùng bà cũng bị ông thuyết phục, dẫn Ôn Lâm Ngôn ra nước ngoài hưởng thụ một thời gian, nhưng khi đến sân bay mới sực nhớ mình quên cầm hộ chiếu.
Mà tài xế đưa bọn họ tới đã rời đi rồi, cho nên bà và Ôn Lâm Ngôn phải ngồi xe taxi để về nhà.
Đi được nửa đường, radio trên xe taxi thông báo tin tập đoàn Mạnh Thị đóng cửa, bố mẹ bà vào tù.
Ngay tại khoảnh khắc đó bà vẫn chưa biết đây là chuyện do Ôn Vĩnh Siêu làm nên vội vã gọi điện thoại cho ông.
Cuộc gọi đầu tiên không thể kết nối, khi bà đang cố gắng thử gọi lại lần hai thì trên đài phát thanh thông báo rằng Ôn Vĩnh Siêu chính là đầu sỏ gây tội.
Tất nhiên là Mạnh Trinh không tin nên đã yêu cầu tài xế quay xe tới tập đoàn Sunrise.
Vào giây phút bà nghe chính miệng Ôn Vĩnh Siêu thừa nhận ông chính là người đứng sau thao túng tất cả, thế giới của bà như sụp đổ.
Mạnh Trinh vẫn còn nhớ rõ, thời khắc bà đau đớn than gào, Ôn Vĩnh Siêu lại chỉ đứng lặng nơi đó và nhìn bà với ánh mắt mà bà không tài nào hiểu nổi, nói mấy chữ: “Ông ta xứng đáng” Lúc ấy Mạnh Trinh còn tự hỏi tại sao trên đời lại có kẻ máu lạnh vô tình, mất hết tính người như Ôn Vĩnh Siêu.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ năm đó ông cũng trải qua nỗi đau không kém gì bà của hiện tại.
* Khi Tống Thiên Thị đi mua bữa sáng về chỉ thấy mình Mạnh Trinh ngồi trong phòng bệnh, cô nhìn về phía toilet với ánh mắt ngờ vực, sau đó bước tới đặt bữa sáng lên bàn.
“Mẹ, con mua cháo, bánh bao và trà trứng luộc, bánh bí đỏ, mẹ muốn ăn cái gì?” “Mẹ không đói, các con ăn đi” Mạnh Trinh giơ tay lau nước mắt.
Quản gia Phương đi lấy nước về, Tống Thiên Thị hỏi ông ta là Ôn Lâm Ngôn đi đâu, sau đó ra khỏi phòng bệnh tìm anh.
Cô tìm thấy Ôn Lâm Ngôn ở lối ra của cửa thoát hiểm, anh đứng dựa vào tường, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng ẩn hiện giữa làn khói thuốc lượn lờ trong không trung.
Cô biết bây giờ anh đang rất khó chịu, hoá ra người bố mà anh ôm hận suốt mười mấy năm lại là nạn nhân lớn nhất trong vụ việc này.
Còn ông ngoại - người ông mà anh luôn tôn thờ kính yêu lại là hung thủ hại chết bà nội anh năm đó, và cả cô hoặc chú út chưa kịp chào đời của anh nữa.
Một sự thật quá tàn khốc, thảo nào Ôn Vĩnh Siêu chấp nhận bị mọi người hiểu lầm suốt bao năm vẫn quyết không nói rõ với anh.
Cô bước đi thật nhẹ nhàng, lặng lẽ đứng bên cạnh anh.
Sau khi hút hết điếu thuốc trên tay, Ôn Lâm Ngôn bỗng xoay người Ôm cô thật chặt.
Tống Thiên Thị cảm nhận được nỗi bi thương uất hận trong lòng anh, cô vòng tay ôm eo anh: “Anh vẫn còn cơ hội...” Còn cơ hội để gọi ông một tiếng bố, để cầu xin sự tha thứ từ ông.
Ôn Lâm Ngôn không nói lời nào, chỉ đứng bất động ôm cô như vậy.
Có tiếng bước chân vội vã từ xa đang đến gần, hai người vừa tách ra thì quản gia Phương xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Cậu chủ, mợ chủ, ông chủ tỉnh rồi ” Ôn Lâm Ngôn và Tống Thiên Thị vội vã chạy tới phòng bệnh.
Tuy Ôn Vĩnh Siêu đã tỉnh nhưng hơi thở của ông vô cùng mong manh, tưởng chừng có thể sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.
Mạnh Trinh ngồi bên cạnh giường bệnh, hỏi ông với giọng nghẹn ngào: “Tại sao ông không chịu nói rõ với tôi...
Quản gia Phương đã nói hết mọi chuyện, ông không nên giấu giếm tôi...” Ôn Vĩnh Siêu vẫn đang đeo mặt nạ dưỡng khí, môi mấp máy hai lần giống như đang nói chuyện.
Ôn Lâm Ngôn tiến lên, anh cúi người ghé sát tai vào môi ông, sau khi nghe xong những lời ông nói, anh nhìn về phía Mạnh Trinh: “Bố nói ông ấy thà để mẹ hận ông ấy chứ không muốn mẹ biết bố mẹ mình là người như thế nào” Mạnh Trinh giơ tay bịt miệng, nước mắt lăn dài hai bên má.
Ông đã nghĩ cho cảm xúc của bà nhiều như vậy, nhưng bà đã làm gì để đáp lại ông?
Không những nguyền rủa ông chết không toàn thây, bà còn sẵn sàng quay lưng đi kết hôn với một người đàn ông khác.
Còn ông thì sao?
Ông không chỉ gồng gánh tất thảy những chuyện này một mình mà còn luôn tỏ ra có lỗi với bà.
Nghe xong, Tống Thiên Thị cũng thấy lòng mình nặng trĩu.
Trước đây cô từng tin vào những lời đó, cũng cho rằng Ôn Vĩnh Siêu là loại người tàn nhẫn độc ác không ai sánh bằng.
Nhưng giờ phút này đây, cô lại cảm thấy ông là một người quá xuất sắc.
Cô không phải kiểu người đa sầu đa cảm, nhưng ngay tại khoảnh khắc này, cô tự thấy hai mắt mình ươn ướt.
Khi thấy Mạnh Trinh khóc thê thảm như vậy, Ôn Vĩnh Siêu nhìn về phía quản gia Phương, mấp máy môi như nói gì đó.
Ôn Lâm Ngôn lại cúi người lần nữa, nghe thấy ông nói: “Ông không nên nói với bà ấy...” Anh từ từ đứng thằng người, cả ba người Mạnh Trinh cùng nhìn về phía anh, thấy anh không nói lời nào, Mạnh Trinh hỏi: “Ông ấy vừa nói gì?” Ôn Lâm Ngôn khẽ mím môi mỏng: “Bố nói quản gia Phương không nên nói chuyện này với mẹ, dù sao thì bố cũng sắp chết rồi, cứ để bố rời khỏi cõi đời này với bí mật này đi” Quản gia Phương nhìn Ôn Vĩnh Siêu đang nằm trên giường bệnh, nói với vẻ mặt áy náy: “Ông chủ, là tôi không tốt, tôi không nên nhiều lời như vậy” Ôn Vĩnh Siêu vừa tỉnh chưa được bao lâu lại dần chìm vào cơn mê, dường như ông đang rất mệt.
Mấy người Ôn Lâm Ngôn chỉ sợ ông sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Sợ làm ồn ảnh hưởng tới ông, Mạnh Trinh cố nén tiếng khóc than.
Tống Thiên Thị rút khăn giấy đưa cho bà, để bà lau nước mắt trên mặt.
Bữa sáng đã nguội lạnh, quản gia Phương cầm đi hâm nóng.
Mạnh Trinh không ăn, bà vẫn ngồi túc trực bên giường bệnh.
Ôn Lâm Ngôn bảo bà lên sofa nằm nghỉ một lát nhưng bà lắc đầu.
Ăn xong bữa sáng, quản gia Phương về nhà, ba người Ôn Lâm Ngôn ở lại bệnh viện.
Nghe được tin Ôn Vĩnh Siêu nằm viện, Giang Hàn Đông lập tức lái xe tới bệnh viện thăm ông.
Khi thấy Mạnh Trinh cũng có mặt, hơn nữa trông hai mắt bà hồng hồng như vừa mới khóc một trận to thì anh ta hơi kinh ngạc.
Anh ta đặt rổ hoa quả lên bàn, sau đó thấp giọng hỏi Ôn Lâm Ngôn: “Tình trạng chú Ôn thế nào rồi?” Ôn Lâm Ngôn khẽ lắc đầu: “Không ổn lắm.” Tống Thiên Thị vốn chỉ định nghỉ ngơi một lát, nhưng vừa ngồi xuống sofa cô đã ngủ thiếp đi.
Ôn Lâm Ngôn quay người đã thấy cô ngủ rồi, trong phòng bệnh có.
bật điều hoà mà tối hôm qua anh chỉ mặc đúng một chiếc áo sơ mi khi chạy tới bệnh viện, vậy nên anh đã cởi áo khoác từ người Giang Hàn Đông đắp cho cô.
Ôn Vĩnh Siêu và Tống Thiên Thị đã ngủ, nói chuyện trong phòng bệnh không tiện nên anh và Giang Hàn Đông ra ngoài.
Hai người đứng trước lối thoát hiểm, mỗi người châm điếu thuốc, dựa vào tường bắt đầu phì phèo điếu thuốc lá.
Giang Hàn Đông nhìn Ôn Lâm Ngôn chỉ đứng yên lặng hút thuốc, anh ta nhận ra điều gì đó không ổn nên hỏi có chuyện gì.
Ôn Lâm Ngôn kể cho anh ta nghe về ân oán giữa hai nhà, nghe xong, Giang Hàn Đông cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.
Anh ta từng nghe bố mình nói Mạnh Trọng Kiệt là một người rất nhân từ và có đạo đức, tại sao người nhân từ tốt bụng lại có thể làm ra những chuyện như vậy?
Giang Hàn Đông biết tâm trạng hiện giờ của Ôn Lâm Ngôn không được ổn, nếu Ôn Vĩnh Siêu không nằm trên giường bệnh, chắc chắn anh ta sẽ mời Ôn Lâm Ngôn đi làm vài ly.
Một người đàn ông khô khan lớn xác như anh ta không biết nên an ủi bạn thế nào, lúc rời đi, Giang Hàn Đông còn lấy bao thuốc lá trong túi ra đưa cho anh hút để giúp giải toả tâm trạng.
Ôn Lâm Ngôn không nhận, anh nói: “Tôi không muốn đi vào vết xe đổ của ông ấy” “Ông ấy” mà anh nhắc tới chính là Ôn Vĩnh Siêu.
Một phần nguyên nhân gây nên căn bệnh ung thư gan là do hút thuốc lá quá nhiều.
Ông đã im lặng chịu đựng rất nhiều trong những năm qua, vậy nên chuyện hút thuốc uống rượu giải sầu cũng là bình thường, nhưng chính điều đó đã huỷ hoại cơ thể của ông.
Ôn Lâm Ngôn từ chối nên Giang Hàn Đông cất bao thuốc lá vào lại túi, còn nói thêm: “Hay là để tôi liên hệ với một vài bác sĩ có chuyên môn bên nước ngoài, biết đâu lại cứu được” “Giai đoạn cuối rồi, vô dụng thôi” Ôn Lâm Ngôn nói với đôi mắt ảm đạm.
Giang Hàn Đông khẽ vỗ bả vai anh, ý bảo anh nên nghĩ thoáng chút.
Giang Hàn Đông rời đi rồi, Ôn Lâm Ngôn quay lại phòng bệnh, trong phòng bệnh xuất hiện thêm một người nữa là thư ký Trương...