Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 424 Bà vẫn còn rất hận tôi lạ) n Vĩnh Siêu không hề bất ngờ về cú điện thoại này của anh: "Con không cần căng thẳng như thế, chỉ là người trong nhà cùng ăn một bữa cơm thôi, sau này sẽ không còn cơ hội này nữa." Ôn Lâm Ngôn giận dữ: "Ông ép mẹ chết mới bằng lòng bỏ qua à?" Ôn Vĩnh Siêu im lặng cúp điện thoại.
Sắc mặt Ôn Lâm Ngôn âm trầm lạnh lùng như bão tố đang kéo đến.
Nếu đổi lại là người khác nhất định đã bị hù dọa rồi, nhưng Tống Thiên Thị lại yên lặng bước tới, nắm tay anh.
Đêm nay ba người Ôn Lâm Ngôn, Ôn Vĩnh Siêu, Mạnh Trinh đều mất ngủ, Tống Thiên Thị ngủ không ngon lắm.
Lúc rửa mặt buổi sáng, mắt cứ nhắm nghiền vào.
* Mạnh Trinh không ngủ cả đêm, trong đầu bà đều là những chuyện năm đó.
Từng chuyện, từng chuyện kéo tới, giằng xé nội tâm của bà, khiến bà đau đến tột đỉnh.
Bà cho rằng sau nhiều năm như thế thì bà có thể quên, nhưng sau khi nhìn thấy Ôn Vĩnh Siêu bà mới biết được bà vẫn nhớ rõ không quên từng chuyện một, như đã khắc sâu trong đầu bà.
Cả đêm không chợp mắt, lúc rửa mặt buổi sáng, nhìn gương mặt tiều tụy của mình, bà chợt nhận ra mình đã có tóc bạc.
Bà vén mái tóc dày, nhổ sợi tóc trắng kia ra, nhưng nhìn thấy có tận mấy sợi nên bà lười nhổ, dứt khoát mặc kệ.
Lúc mười một giờ, có người gõ cửa.
Bà mở cửa ra, đứng bên ngoài là thư ký Trương.
"Thưa bà Mạnh, chủ tịch kêu tôi đến đón bà." Mặc dù ông ta đã đổi xưng hô, nhưng Mạnh Trinh vẫn lạnh lùng: “Tôi sẽ không đi" "Cậu chủ và mợ chủ cũng đến đó, Chủ tịch sẽ không làm gì bà đâu.
Bà đi đi ạ, coi như tôi van xin bà." Thư ký Trương khẩn cầu nhìn bà.
Ông ta hiểu rõ đây là tâm nguyện cuối cùng của Ôn Vĩnh Siêu, dù thế nào ông ta cũng phải giúp ông thực hiện, để ông ra đi không tiếc nuối.
Mạnh Trinh không dao động: "Những chuyện năm đó ông ta làm, ông cũng biết.
Nếu đổi lại là ông, ông có ngồi xuống ăn cơm uống trà với một người ông hận không thể khiến người đấy chết đi không?" Thư ký Trương nói: "Bà không muốn biết những năm nay cậu chủ sống như nào sao?" Bà bình tĩnh nói: "Hôm qua tôi đã gặp thằng bé, cũng đã hỏi thăm rồi, thằng bé sống rất tốt." "Bà có nghĩ là do cậu ấy sợ bà lo lắng nên chỉ nói tốt cho bà nghe thôi không?" Thư ký Trương nói: "Quan hệ của cậu ấy và Chủ tịch rất căng thẳng, tháng trước cậu ấy mới trở lại nhà họ Ôn." Mạnh Trinh ngạc nhiên nhìn ông ta, muốn biết thêm chuyện từ trong miệng ông ta nhưng ông ta nói: "Nếu bà muốn biết thì tôi sẽ kể hết cho bà, nhưng xin bà hôm nay hãy đi một chuyến, kính nhờ bà." Thư ký Trương trịnh trọng nhìn bà, còn gập người thật sâu với bà.
Mạnh Trinh hơi do dự, cuối cùng bà xoay người đi lấy túi và điện thoại trên bàn rồi đi ra ngoài.
Xe dừng tại ven đường, thư ký Trương mở cửa xe thay bà, bà khom lưng ngồi vào xe.
Thư ký Trương lái xe, trên đường đi, Mạnh Trinh hỏi tình trạng những năm nay của Ôn Lâm Ngôn, thư ký Trương trả lời.
Từ đầu đến cuối, bà không hỏi một câu nào liên quan tới Ôn Vĩnh Siêu.
Đi tới nhà hàng, thư ký Trương dẫn bà vào phòng riêng.
Đẩy cửa vào phòng riêng, nhìn thấy Ôn Vĩnh Siêu ngồi bên trong, Ôn Lâm Ngôn và Tống Thiên Thị còn chưa tới, Mạnh Trinh hơi không muốn đi vào, bà không muốn ở riêng với ông.
Thư ký Trương đứng sau lưng bà nói: "Bên ngoài rất nóng, bà vào trong uống chén trà, nghỉ ngơi chốc lát, cậu chủ và mợ chủ hẳn rất nhanh sẽ tới thôi." Bà hít một hơi thật sâu, bước vào phòng riêng.
Ôn Vĩnh Siêu ngồi trong cùng, còn bà ngồi vị trí gần cửa.
Ôn Vĩnh Siêu cầm ấm trà lên, rót một chén rồi đặt lên bàn, xoay bàn quay đến trước mặt bà.
Trên mặt bà không có chút ý cười nào.
Bà coi như không thấy chén trà kia, mặt mũi lạnh băng.
Thư ký Trương nhìn hai người rồi thở dài, sau đó đóng cửa phòng bao lại giúp họ.
Ôn Vĩnh Siêu nâng chén trà lên, nhấp một miếng, nói bằng giọng trầm thấp: "Người ấy đối xử với bà có tốt không?" Mạnh Trinh luôn tươi cười với người khác, nhưng chỉ cần đối mặt với người bà hận đến nghiến răng nghiến lợi này thì bà luôn bùng lửa giận.
Bà lạnh lùng nói: "Tốt hay không thì liên quan gì tới ông?" Ôn Vinh Siêu không phản ứng gì, vẫn nhìn nước trà trong tay như cũ, mắt hơi khép hờ, cản lại cảm xúc dưới đáy mắt.
"Nếu người ấy đối xử với bà không tốt, nếu gặp phải chuyện gì thì sau này bà có thể về gặp Lâm Ngôn.
Mặc dù những năm nay bà không ở bên nó, nhưng nó vẫn luôn nhớ tới bà." Mạnh Trinh cười chế giễu: "Ông cảm thấy tôi sẽ muốn gặp ông sao?" Ôn Vĩnh Siêu im lặng một lúc rồi nói: "Hôm nay có thể là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, sau này sẽ không gặp lại nữa." Cổ họng hơi không thoải mái nên ông đặt chén trà xuống, rút khăn ra, khe miệng ho hai tiếng.
Chiếc khăn trắng tỉnh xuất hiện một mảnh đỏ thắm, ông bình tĩnh lau miệng rồi cất khăn đi.
Ông ho rất dữ dội, Mạnh Trinh nhìn thoáng qua ông mới để ý trạng thái tỉnh thần của ông không tốt.
Hôm qua bà đã nhận ra sắc mặt của ông rất yếu, với cả người gầy như da bọc xương.
Xem ra đã ngã bệnh, nhưng bà chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, không nói một câu quan tâm nào.
Ôn Vĩnh Siêu lại bưng chén trà lên, uống một ngụm trà để ép cái vị ngai ngái trong cổ họng xuống.
Sau khi ông đặt chén trà xuống thì lấy một túi tài liệu bên canh ghế ra, quay bàn xoay đến trước chỗ bà.
"Đây là tài sản được phân chia lúc ly hôn năm đó, bà cầm đi." Năm đó bà không muốn, kiên quyết rời đi, nhưng ông luôn giữ lại cho bà.
Nếu bán những cổ phiếu và nhà cửa này đi có thể đủ cho bà tiêu cả đời.
Như vậy ông có thể yên tâm chết đi, không còn ràng buộc gì nữa.
Mạnh Trinh kiên quyết nói: "Tôi sẽ không dùng một cắc bạc nào của ông hết!" Năm đó, bà không bắt ông chia đồng nào, chỉ muốn cắt đứt sạch sẽ với ông, không còn liên quan tới bất cứ điều gì nữa.
Năm đó bà không muốn, giờ càng không muốn.
Ôn Vĩnh Siêu nói: "Đừng để cơn giận chi phối như thế, những thứ này vốn là của bà, cầm lấy đi." Mạnh Trinh cười lạnh: "Ông thấy chuyện này thú vị lắm à?
Hay ông cảm thấy dùng số tiền này có thể làm tan biến nỗi hận của tôi giành cho ông?
Ông đừng có nằm mơ!
Cả đời này cũng không thể!” Ôn Vĩnh Siêu bình tĩnh nói: "Tôi không nghĩ tới việc bà sẽ tha thứ cho tôi." Ông chỉ muốn nửa đời sau của bà không cần phải lo cơm ăn áo mặc.
Nghe ông nói vậy, sắc mặt của Mạnh Trinh còn lạnh lùng hơn.
"A Trinh." Ôn Vĩnh Siêu lại gọi tên bà như trước kia, nhìn bà thật sâu: "Sau này đừng tiếp tục sống trong hận thù nữa, bà hãy quên những chuyện trước kia đi." Trong mắt ông ẩn chứa nỗi ưu tư khiến người ta khó mà hiểu nổi.
Ngòi nổ hận thù trong lòng Mạnh Trinh bị ông nhóm lửa, bà giận dữ nhìn ông: "Quên ư?
Tôi sẽ không quên gì hết.
Ông hại người nhà họ Mạnh chúng tôi như thế, cả đời này tôi sẽ không quên!
Tôi cũng sẽ nhìn cho kỹ xem ông gặp báo ứng như nào!" Ôn Vĩnh Siêu cúi gằm mặt, cười như tự giễu: "Bà vẫn còn rất hận tôi..." Ông còn tưởng rằng nhiều năm trôi qua, sự hận thù của bà sẽ nhạt nhòa đi đôi chút.