Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 38o Có thể giật spotlight của tớ thì đó là bản lĩnh của cậu rong cửa hàng chuyên dụng của một thương hiệu X nào đó, Chung Thu Yểu đứng trước chiếc gương soi toàn thân, nhìn đôi giày trên chân và cảm thấy khá hài lòng.
Cô ta nhìn Tống Thiên Thị đang ngồi trả lời tin nhắn, nói: “Cậu có muốn chọn thử một đôi không?” “Luật sư Ôn nhà tớ đã chuẩn bị cho tớ rồi.” Gửi xong tin nhắn, Tống Thiên Thị cất điện thoại di động đi.
Trái tim Chung Thu Yểu như bị đâm một nhát, tìm một anh bạn trai là tổng tài bá đạo cũng khá tốt, không cần phải lo lắng chuyện gì cả.
“Hôm đó luật sư Ôn nhà cậu là nhân vật chính, vậy chẳng phải cậu cũng là nữ chính à?
Nếu tớ có lỡ chiếm spotlight của cậu thì cũng đừng trách tớ nhé, Cô ta giở giọng trêu chọc.
Tống Thiên Thị đứng dậy đi tới trước mặt Chung Thu Yểu, đánh giá đôi giày trên chân cô ta, nở nụ cười lười biếng mà mê người: “Nếu cậu có thể giật spotlight của tớ thì đó là bản lĩnh của cậu.
Nhưng cho tới thời điểm hiện tại, tớ chưa từng gặp người nào có bản lĩnh như vậy” Sau khi mua xong giày, cả hai cùng bàn bạc sẽ tới thăm Tần Huy Nguyệt sau giờ tan làm ngày mai, cho nên họ đã mua rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng.
Bình thường Tống Thiên Thị không hay ăn mấy thực phẩm dinh dưỡng này, mà Chung Thu Yểu cũng không quá hiểu biết về nó, cho nên lúc mua họ đã hỏi nhân viên cửa hàng, nhờ nhân viên tìm những thực phẩm phù hợp cho người vừa phá thai và cơ thể suy yếu.
Ngày hôm sau, hai người tới nhà Tần Huy Nguyệt sau khi tan làm.
Tống Thiên Thị đã từng tới đây, dì Hoàng nhận ra cô nên đã mời bọn họ vào nhà với thái độ thiện chí, sau đó pha trà mời bọn họ.
“Cô Tống, hai người ngồi đây đợi một chút, để tôi đi gọi cậu Lâm” Chung Thu Yểu không có phản ứng gì, nhưng Tống Thiên Thị thì hơi kinh ngạc.
Lâm Thành ở nhà sao?
Tức là anh ta ở nhà từ ngày hôm qua tới giờ không đi sao?
“Anh ta ở nhà từ hôm qua tới giờ sao?” Dì Hoàng gật đầu: “Mợ chủ không được khoẻ cho nên cậu chủ ở nhà chăm sóc cô ấy” Thông tin này khiến Tống Thiên Thị vô cùng ngạc nhiên, đến Chung Thu Yểu cũng hơi kinh ngạc.
Dì Hoàng định lên tầng mời Lâm Thành xuống, nhưng Tống Thiên Thị lại nói: “Chúng tôi tới thăm Huy Nguyệt, cô ấy không thể xuống tầng, cứ để chúng tôi lên thăm cô ấy” Dì Hoàng gật đầu, trả lời “được” rồi đưa bọn họ lên tầng.
Trong phòng ngủ, Tần Huy Nguyệt nằm suốt cả ngày, eo đau lưng đau, cô ta muốn hoạt động gân cốt một chút nhưng Lâm Thành không cho cô ta xuống đất.
Tần Huy Nguyệt chán muốn chết được, vì vậy cô ta đã nhờ Lâm Thành đưa bút và bảng vẽ cho mình.
Lâm Thành hơi nhíu mày: “Chẳng lẽ bác sĩ chưa nói với em rằng em cần nghỉ ngơi thật tốt à?” Tần Huy Nguyệt cúi đầu đáp: “Em đã ngủ cả buổi sáng rồi, nếu giờ mà ngủ nữa tối sẽ mất ngủ thật đấy” Lâm Thành nhìn cô ta, anh ta tới thư phòng lấy mấy thứ Tần Huy Nguyệt yêu cầu và đưa cho cô ta: “Cùng lắm là hai tiếng đồng hồ” Cô ấy mừng ra mặt: “Dạ.” Lần này Lâm Thành đã giữ lời hứa, anh ta nói sẽ chăm sóc cô ta, và anh ta thật sự ở trong phòng không chịu đi đâu cả.
Tần Huy Nguyệt ngồi trên giường vẽ bản thảo thiết kế, còn Lâm Thành ngồi trên sofa chơi điện thoại, cũng không biết đang xem cái gì.
Thỉnh thoảng, Tần Huy Nguyệt lại ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái, niềm vui trào dâng trong lòng cô ta.
Trước đây, vì mối quan hệ giữa hai nhà nên bọn họ khá thân thiết.
Cô ta thích Lâm Thành, và cũng biết Lâm Thành thích Giang Hảo, cho nên cô ta chưa từng thổ lộ.
Lúc ấy Lâm Thành đối xử với cô ta cũng không tệ, vì anh ta coi cô ta như em gái nên hai người cũng rất thân thiết.
Sau khi kết hôn, Lâm Thành cố ý lảng tránh cô ta, cho nên hai người Tất ít cơ hội ở chung với nhau.
Hai người đã kết hôn được ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Thành ở bên cô ta cả ngày như vậy.
Sau này, nếu thỉnh thoảng Lâm Thành lại ở bên cô ta như vậy thì tốt biết bao.
Thực ra bản thân Tần Huy Nguyệt cũng hiểu rằng cô ta chỉ đang hy vọng xa vời.
Có lẽ lần này anh ta làm vậy là vì thương hại cô ta, suy cho cùng, đứa bé đó cũng là con anh ta.
Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, thỉnh thoảng lại có tin báo nhận tin nhắn mới từ điện thoại Lâm Thành.
Trong lúc Tần Huy Nguyệt đang ngây người, tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Thành đứng dậy đi mở cửa, có ba người đứng ngoài cửa, sự xuất hiện của Tống Thiên Thị và Chung Thu Yểu khiến anh ta hơi ngạc nhiên.
Dì Hoàng nói: “Cậu chủ, cô Tống tới thăm mợ chủ ” Lâm Thành gật đầu, sau đó lại chuyển sự chú ý sang Tống Thiên Thị và Chung Thu Yểu, anh ta buông tay nắm cửa, nghiêng người tránh sang một bên: “Vào đi” Tống Thiên Thị và Chung Thu Yểu vào phòng, cả hai đi về phía Tần Huy Nguyệt.
Thấy hai người họ tới, Tần Huy Nguyệt vô cùng vui mừng, trông khuôn mặt cô ta vẫn tái nhợt như vậy, nhưng không còn dáng vẻ suy yếu như ngày hôm qua nữa.
“Sao hai người lại tới đây?” Tống Thiên Thị nhìn bản thảo thiết kế trên chăn, cô khẽ cau mày: “Có nhân viên chăm chỉ như cô, kẻ làm bà chủ như tôi rất vui.
Nhưng việc quan trọng nhất của cô bây giờ là phải giữ gìn sức khoẻ cho tốt, đừng để dính bệnh, đến khi đi làm lại được vài bữa lại đòi xin nghỉ vì không khỏe” Tần Huy Nguyệt cười đáp: “Tại tôi thấy chán quá nên mới nghĩ về công việc, hai người cứ ngồi tự nhiên đi” Lâm Thành nói với Tần Huy Nguyệt một câu “anh đi pha trà với mang chút trái cây lên” sau đó xoay người ra khỏi phòng, nhường không gian lại cho bọn họ.
Anh ta vừa đi, Tống Thiên Thị đã hỏi: “Tôi nghe bảo mẫu nhà cô nói anh ta về từ hôm qua tới giờ vẫn chưa đi, anh ta ở nhà chăm sóc cô _ Tần Huy Nguyệt gật đầu: “Ừm.” Chung Thu Yểu tặc lưỡi một tiếng: “Thay tính đổi nết rồi à?” Tống Thiên Thị đi tới ngồi xuống sofa: “Có phải anh ta biết chuyện rồi không?” “Đúng vậy” Tần Huy Nguyệt nói: “Tôi cũng không biết sao anh ấy biết chuyện này, nhưng anh ấy ở nhà từ hôm qua tới giờ, còn nói sẽ chăm sóc tôi trong vài ngày tới ” Tống Thiên Thị tính nói anh ta đang bố thí sự quan tâm sao, nhưng khi thấy tâm trạng Tần Huy Nguyệt có vẻ tốt hơn ngày hôm qua, lời nói đến bên miệng cô lại nuốt vào trong.
Dù là xuất phát từ suy nghĩ gì cũng vậy, ít nhất thì Lâm Thành vẫn còn lương tâm.
“Bọn tôi mang cho cô rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng, đều là những món dành cho người vừa phá thai, cô nhớ ăn đầy đủ ba bữa sáng trưa chiều nha, để cơ thể khoẻ lại nhanh hơn” Tần Huy Nguyệt đáp: “Hai người lãng phí tiền như vậy làm gì, Lâm Thành đã kêu người đại diện của anh ấy mua cho tôi rồi.” Chung Thu Yểu phát biểu ý kiến: “Thật ra nếu cẩn thận ngẫm lại tôi thấy anh ta cũng không quá tệ” Ít nhất thì không cặn bã tới mức đáng băm vằm thành tám mảnh như bọn họ nghĩ.
Hiếm khi thấy Chung Thu Yểu thay đổi cách nhìn về Lâm Thành, Tần Huy Nguyệt nói: “Do hai người hiểu lầm anh ấy quá nhiều ” Vài phút sau, Lâm Thành đẩy cửa đi vào, dì Hoàng theo sau, anh ta cầm khay đựng trái cây còn dì Hoàng bưng nước trà.
“Mọi người nói chuyện tiếp đi, anh vào phòng làm việc đây.” Anh ta đặt đồ xuống, nói với ba người Tần Huy Nguyệt một câu, sau đó lại rời khỏi căn phòng một lần nữa.
Tần Huy Nguyệt hỏi bọn họ: “Hai người đã ăn cơm chưa?” Chung Thu Yểu lắc đầu: “Chưa” Tần Huy Nguyệt nói: “Cái này, dì Hoàng nấu cơm cũng khá ngon, hay là..” Tống Thiên Thị biết cô ta định giữ bọn họ ở lại ăn cơm nên mở miệng cắt ngang: “Thôi bỏ đi thì hơn, tôi sợ mình lại không kiểm soát được cái bản tính bốc đồng, lỡ tay úp bát lên đầu Lâm Thành thì hay” Dù trong lòng Tần Huy Nguyệt, Lâm Thành có tốt đến đâu chăng nữa cũng vậy, vì trong lòng Tống Thiên Thị anh ta là một tên cặn bã chính hiệu.
Mặc dù lần này anh ta chấp nhận gác lại công việc để ở nhà chăm sóc Tần Huy Nguyệt khiến cách nhìn của cô về anh ta thay đổi một chút, nhưng vẫn chưa thể lật đổ sự thật anh ta là tên cặn bã.
Cô sợ tới lúc ăn cơm, hai người nói chuyện bất hoà sẽ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ.
Tần Huy Nguyệt nói: “Vậy hai người ăn chút trái cây lót dạ trước đi” Chung Thu Yểu bước tới, ngồi bên cạnh Tống Thiên Thị, dùng tăm xỉa răng cắm vào miếng trái cây.
Khi thấy trong phòng ngủ không có lấy một tấm ảnh cưới, cô ta hỏi: “Sao hai người lại không treo ảnh cưới?”