Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 38o hung Thu Yểu và Tống Thiên Thị gọi điện xong, cô ta đi đi lại lại ở hành lang, trách Tống Thiên Thị không giúp mình đến nơi đến chốn.
Điện thoại Chung Thu Yểu vang lên, là Tống Thiên Thị gửi tin nhắn đến.
Sau khi đọc xong nội dung, trong đầu Chung Thu Yểu hiện lên một câu: Chết rồi, lần này làm liên lụy đến Thiên Thiên rồi.
Chỉ còn cách dựa vào bản thân thôi.
Chung Thu Yểu suy nghĩ một lát rồi vào phòng.
Mọi người đã ăn xong, Trình Duyệt đang thanh toán.
Chung Thu Yểu rót một cốc nước, sau đó cầm túi xách của Tống Thiên Thị, đi theo bố mẹ ra ngoài.
Bên ngoài nhà hàng, mẹ Chung Thu Yểu nói với cô ta: “Bây giờ vẫn còn sớm, hai đứa đi dạo tiếp đi, bố mẹ về trước.” Chung Thu Yểu: “.” Bố mẹ Trình Duyệt cũng đi rồi, chỉ còn lại hai người.
Trình Duyệt nhìn chiếc túi xách trong tay Chung Thu Yểu, muốn nói lại thôi.
Chung Thu Yểu không muốn đi dạo cùng anh ta, lại sợ nếu bị bố mẹ biết được sẽ bị càu nhàu, vậy nên đành nói: “Nếu anh có việc thì cứ đi trước đi” “Tôi không có việc gì cả” Trình Duyệt do dự một lát rồi nói: “Bạn thân của cô không phải người tốt đâu, cô vẫn nên cách xa cô ấy ra một chút” Anh ta không biết sự thật, chỉ từ việc nhìn thấy Tống Thiên Thị đã có bạn trai còn trêu ghẹo anh ta, anh ta đã cho rằng nhân cách của Tống Thiên Thị có vấn đề, vậy nên mới tốt bụng nhắc nhở Chung Thu Yểu.
“Anh không biết cô ấy là người thế nào, đừng nói bậy!?” Chung Thu Yểu sầm mặt.
Trình Duyệt thấy cô ta giận, khóe môi mấp máy, nhưng không nói nữa.
Một lát sau, anh ta nói: “Cô muốn đi dạo ở đâu?” “Cứ đi bừa chỗ nào đó thôi” Chung Thu Yểu đè nén cảm giác khó chịu, nói.
Hai người đi bộ dọc ven đường.
Tống Cạnh Hàm hết giờ làm đang trên đường về nhà, dựa lưng vào ghế xe, nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu ta hơi khát nước.
Tống Cạnh Hàm ngồi thẳng dậy, vươn tay mở tủ lạnh mini, lấy một chai nước, lúc mở nắp, cậu ta vô tình nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn thấy Chung Thu Yểu đang sánh vai đi cùng một người đàn ông trên vỉa hè dành cho người đi bộ.
Cậu ta vội vàng nói với tài xế: “Đi chậm lại” Tài xế không hiểu gì, nhưng vẫn làm theo lời cậu ta.
Nhưng vì xe đang đi với tốc độ nhanh nên vẫn cách Chung Thu Yểu một đoạn mấy trăm mét.
Tống Cạnh Hàm quay đầu nhìn hai người đang đi bộ bên đường qua cửa kính, xác nhận đó là Chung Thu Yểu xong, cậu ta nói với tài xế: “Lùi lại” Bây giờ không phải đêm khuya, lúc này trên đường toàn xe là xe, đằng sau họ cũng có xe, tài xế không có cách nào lùi lại, chỉ có thể đỗ xe bên đường.
Tống Cạnh Hàm vặn lại nắp chai nước, nhìn chằm chằm Chung Thu Yểu và Trình Duyệt.
Tuy hai người không có bất cứ động tác thân mật nào, nhưng trai đơn gái chiếc, nửa đêm còn đi dạo với nhau trên đường, cậu ta nhìn thế nào cũng thấy không thoải mái.
Chung Thu Yểu hơi lơ đễnh, vậy nên không chú ý đến xe của Tống Cạnh Hàm bên đường.
Thấy hai người đi qua, Tống Cạnh Hàm mở cửa xuống xe: “Yểu Yểu.” Chung Thu Yểu ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tống Cạnh Hàm, cô ta ngẩn người, lại nhớ đến Trình Duyệt còn đang đi bên cạnh mình, đột nhiên có chút hoang mang không biết làm sao.
Nhưng lát sau Chung Thu Yểu lại nghĩ, cậu ta có phải bạn trai mình đâu, đừng nói đến việc cô ta đi cùng với một người đàn ông trên đường, kể cả có đi thuê phòng thì cũng chẳng có gì mà phải hoảng hốt cả.
Chung Thu Yểu điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh lại.
Tống Cạnh Hàm đi đến chỗ Chung Thu Yểu, đứng trước mặt hai người.
Cậu ta nhìn Chung Thu Yểu, dịu dàng nói: “Tối thế này rồi không về nhà ngủ, còn đi ở ngoài đường làm gì?” Chung Thu Yểu nói: “Bây giờ em mới tan làm sao?” Cậu ta “ừm” một tiếng, nhìn Trình Duyệt: “Đây là..” Trình Duyệt chủ động đưa tay ra: “Chào cậu, tôi là Trình Duyệt” Tống Cạnh Hàm bắt tay với anh ta sau đó thu tay về, nhìn Chung Thu Yểu nói: “Muộn lắm rồi, em đưa chị về nhé” Câu “Chị có lái xe” của Chung Thu Yểu sắp ra đến miệng rồi lại thôi.
Cũng không biết tại sao Chung Thu Yểu lại không muốn để Tống Cạnh Hàm biết quan hệ của mình và Trình Duyệt.
Hơn nữa đi cùng với Trình Duyệt rất mất thời gian, không bằng đi về với Tống Cạnh Hàm.
Cô ta gật đầu, nhìn Trình Duyệt nói: “Đi làm cả ngày khá mệt, tôi về trước nhé, bye bye.” Chung Thu Yểu vẫy tay với Trình Duyệt, sau đó đi về phía xe của Tống Cạnh Hàm.
Sau khi lên xe, chiếc xe hòa vào dòng xe cộ tấp nập, vai Chung Thu Yểu mới được thả lỏng.
Chung Thu Yểu quay đầu lại nhìn, Tống Cạnh Hàm đang dựa vào vai mình.
Cô ta đẩy Tống Cạnh Hàm: “Em ngồi thẳng lên.” Tống Cạnh Hàm nói: “Em mệt quá, cho em dựa một lát.” Chung Thu Yểu cũng buồn bực nói: “Chị cũng mệt” Tống Cạnh Hàm ngồi thẳng lại, đưa tay vòng qua gáy Chung Thu Yểu, để đầu cô ta dựa vào vai mình: “Vậy chị dựa vào vai em đi” Chung Thu Yểu ngồi dậy theo phản xạ có điều kiện, cách xa cậu ta, tim đập thình thịch.
“Tống Cạnh Hàm, em làm gì vậy?” “Trước đây cũng không phải chị chưa dựa bao giờ, sao phải phản ứng mạnh thế?” Có mấy lần trên xe, Chung Thu Yểu đã mượn vai cậu ta làm gối đầu, gối lên đó rồi ngủ.
Chung Thu Yểu bị câu nói của Tống Cạnh Hàm chặn họng không nói nên lời.
Trước đây và bây giờ có thể giống nhau được sao?
Trước đây cô ta coi Tống Cạnh Hàm là chị em, còn bây giờ...
Chung Thu Yểu phát hiện bây giờ lúc đối diện với Tống Cạnh Hàm, cảm giác của mình đã khác...
Không đáp lại được nên Chung Thu Yểu dứt khoát không để ý đến cậu ta nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tống Cạnh Hàm hỏi: “Sao chị lại đi dạo phố với một người đàn ông vậy?
Người vừa nãy là ai?” “Anh ta là con trai bạn bố mẹ chị, hai nhà cùng ăn bữa cơm nên mới đi dạo chút thôi ” Nói xong, Chung Thu Yểu mới nhận thức được, mình nói như thể đang giải thích vậy.
Tống Cạnh Hàm hơi ghen tị, nói: “Hai nhà cùng ăn bữa cơm?
Ai không biết còn tưởng hai người đang ra mắt phụ huynh đấy” Tuy cậu ta nói bằng giọng điệu đùa cợt, nhưng Chung Thu Yểu biết cậu ta có ý với mình, nên nghe lời này, cô ta biết Tống Cạnh Hàm đang ghen.
Chung Thu Yểu giả vờ không hiểu, chuyển chủ đề: “Đưa chị đến nhà hàng Tây Cách, chị để xe ở đó.” “Không phải em đã nói sẽ đưa chị về sao?
Ngày mai rồi lấy xe” “Vậy mai chị đi làm thế nào?” Tống Cạnh Hàm thuận miệng nói: “Em đưa chị đi” Mắt Chung Thu Yểu hơi lóe lên: “Chỗ em quay phim ngược đường với công ty chị, em không sợ đến muộn sao?” Tống Cạnh hàm nói: “Em đến sớm đón chị, có thể kịp giờ” Chung Thu Yểu nói: “Có thời gian thì em nghỉ ngơi nhiều chút, em xem ngày nào cũng quay phim mệt biết bao nhiêu ” Tống Cạnh Hàm cười híp mắt nói: “Chị xót em à?” Chung Thu Yểu trợn mắt: “Xem như chị chưa nói gì” Tống Cạnh Hàm quay phim cả ngày, muộn thế này mới xong, đùng là rất mệt.
Cậu ta cầm chai nước, đưa cho Chung Thu Yểu một chai, còn tỉnh tế mở nắp chai cho Chung Thu Yểu.
Uống được hai ngụm, cậu ta mệt mỏi day trán.
Chung Thu Yểu nhìn cậu ta, hơi xích lại gần, giả vờ bất đắc dĩ nói: “Nể tình Thiên Thiên, cho em dựa đấy” Tống Cạnh Hàm không hề khách sáo, dựa đầu vào vai Chung Thu Yểu: “Yểu Yểu nhà ta vẫn là tốt nhất...” Yểu Yểu nhà ta...
Câu này như một viên đá rơi vào mặt hồ yên ả trong lòng Chung Thu Yểu, khiến cho mặt hồ gợn sóng lăn tăn.